Hãy Để Anh Làm Bạn Trai Của Em

Chương 52

CHƯƠNG 52.

Ba Diệp theo bản năng lui lại một bước, rồi lập tức tỉnh ngộ hỏi: “Cậu làm vậy là có ý gì?”

Tương Văn Đào thong dong nói: “Bác trai, con quỳ xuống, không phải để nhận sai, con cùng Song Hỉ tình đầu ý hợp, đến với nhau đều đã suy nghĩ kĩ càng, chúng con không thấy mình sai chỗ nào. Chính là cảm thấy có lỗi khi làm chuyện này thêm phức tạp.” Anh cúi thấp đầu, bộ dáng thành thật hối lỗi. Trầm mặc một lúc, khi ngẩng mặt lên anh đã chuyển vấn đề sang hướng khác: “Sống ở trên đời, tìm được một người ý hợp tâm đầu thật không dễ dàng, chúng con đều không muốn bỏ qua nhau. Tuy rằng cảm thấy có lỗi, nhưng vẫn xin hai bác thành toàn cho chúng con.”

Anh khí chất thật sự xuất chúng, khi nói chuyện thái độ lại cực kỳ thành khẩn. Ba Diệp có muốn phát hỏa cũng không được, bất khả tư nghị nhìn anh một hồi lâu mới nói: “Hai người đàn ông ở cùng nhau, các người không sợ người ta đàm tiếu sao? Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, nó có thể đeo bám hai người cho đến chêt.”

Tương Văn Đào ảm đạm cười, ôn hòa nói: “Bác trai, xã hội hiện đại, quan hệ của con người rất xa cách lãnh đạm, đâu có người ở không đi để ý chuyện của người khác. Cho dù có người nói xấu cũng không nói được bao lâu. Hơn nữa, xã hội bây giờ tiến bộ, quan niệm tư tưởng đã thoáng hơn rất nhiều, từ trăm năm trước, tự do luyến ái cũng đâu còn là đại nghịch bất đạo nữa.”

Ba Diệp không biết làm sao để nhìn anh, bèn quay qua Song Hỉ. Kì thực vợ chồng họ cũng không phải là người cổ hủ.

Chỉ là khi chuyện đó rơi vào con của mình, phải làm sao để có thể tiếp nhận?

Suy nghĩ hồi lâu, ông cảm thấy sợ, ra sức lắc đầu. “Bác trai.” Tương Văn Đào đang định tiếp tục thuyết phục, ba Diệp ngăn anh lại: “Không cần nói nữa, anh, tôi quản không được, tôi chỉ muốn biết ý kiến của con cái nhà họ Diệp mà thôi.” Dứt lời, nhìn thẳng vào Song Hỉ.

Song Hỉ sắc mặt trắng bệch, chậm rãi bước lên.

Cước bộ của cậu run rẩy, dường như đang nhũn ra, ba Diệp cùng Tương Văn Đào đều nhìn thấy được. Đứa con trai này từ nhỏ đến lớn tính tình rất ngoan ngoãn, những việc cha mẹ không thích, cậu tuyệt đối sẽ không làm. Ba Diệp cảm thấy may mắn nghĩ với uy tín của mình hiện nay, chỉ cần phân tích phải trái, Song Hỉ nhất định sẽ nghe lời.

Chính là ông ngàn vạn lần cũng không ngờ được, Song Hỉ đi đến gần, thân hình động một cái, liền quỳ xuống bên cạnh Tương Văn Đào.

Ba Diệp biến sắc.

Song hỉ môi run run cố lấy dũng khí nói: “Cha… Con muốn cùng anh ấy ở bên nhau.”

Ba Diệp không thể tin vào tai của mình. “Mày dám lập lại lần nữa?”

Song Hỉ nuốt nước miếng: “…Con muốn cùng anh ấy ở bên nhau.”

Ba Diệp vung tay lên, tựa như sét đánh không kịp bưng tai tát một cái, rất mạnh, nhanh đến độ Tương Văn Đào cũng không kịp thay Song Hỉ đỡ lấy.

Mẹ Diệp cùng Song Khánh đều chạy lại, nhanh chóng giữ chặt lão nhân vẫn đang còn muốn động thủ. Song Khánh kêu lên.

“Cha”, Mẹ Diệp cũng nén giận: “Ông nói là được rồi, làm gì mà đánh nó!” Mẹ con hợp

sức đem ông ấn vào ghế sopha.

Ba Diệp vùng vẫy thân mình gào lên: “Bà bảo nó có đáng đánh hay không!”

Song Hỉ nơi bị đánh trúng, vừa nóng rát vừa đau. Tương Văn Đào cũng đau, nhưng là đau lòng, gỡ tay cậu ra muốn nhìn. Song Khánh thấy ba mình càng khuyên càng giận dữ, sợ xảy ra chuyện không lường được, sẽ rất phiền phức.

Thập phần vội vàng lại gần hai người nói: “Hai người cứ ra ngoài trước, để em khuyên cha mẹ.” Nói xong đưa tay đẩy họ ra ngoài.

Quả nhiên, lão nhân tuy rằng nói phải dạy dỗ cậu, nhưng khi hai người vừa đi khỏi liền không ***g lộn cũng không la lối như trước, chỉ ngồi thở hồng hộc.

Mẹ Diệp ngẩn người nói: “Ông à, chuyện này… giờ phải làm sao?”

Ba Diệp tức giận: “Làm sao là thế nào? Đúng là đồ hỗn trướng!”

Song Hỉ từ trước đến giờ không để cho họ lo lắng, lần này lại làm ra chuyện lớn như vậy. Thật sự khiến ông đau đầu không thôi, ông cầm lấy tách trà uống vài hớp để trấn tỉnh trở lại.

Con mình cũng đã hơn 30 tuổi đầu, đâu phải 13, đánh chửi ngăn cản thì có ích gì? Giáo dục thuyết phục, xem cái bộ dáng vừa rồi── Song Hỉ là lần đầu tiên thốt ra câu “Con muốn”, chỉ sợ rất khó mà thuyết phục nó từ bỏ. Về phần Tương Văn Đào, vừa thấy đã biết đó là một người giỏi toan tính, tài ăn nói lại tốt như vậy, có muốn xuống tay cũng thực không dễ dàng… Ba Diệp ngồi tính toán một phen, cảm thấy bất lực: Chẳng lẽ phận làm cha mẹ, đành chịu bó tay sao?

Song Khánh nhìn sắc mặt nhị vị song thân, ho nhẹ một tiếng: “Cha, mẹ, con muốn hai người nghe ý kiến của con.”

Ba Diệp, mẹ Diệp ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô.

“Con thấy việc cấp bách trước mắt là mẹ gọi điện thoại cho dì Ba để hủy cuộc gặp mặt tối nay đi.”

“Không được!” Ba Diệp phản đối “Song Hỉ phải đi, nếu cô gái ấy không tồi, liền sớm định ngày kết hôn, không thể theo ý của nó được.”

Song Khánh không biết nên khóc hay cười. “Cha, anh của con… giờ ở cái dạng này, kết hôn không phải hại con gái người ta sao? Cho dù anh ấy thực sự nghe lời mà kết hôn…” Cô lầm bầm nói: “Anh ấy hiện đối với nữ nhân có cảm giác hay không mới là vấn đề chính.”

Vợ chồng Diệp gia kinh hoảng. Thứ nhất là vì sự can đảm trong lời nói và việc làm của Song Khánh, hai là vì kết luận đáng sợ này. Song Khánh “mắng mỏ” anh của mình xong rồi, thoải mái vỗ vỗ tay; “Thực ra anh và Tương Văn Đào ở chung cũng đâu có gì, cha mẹ không phải rất thích anh ta sao? Cho nên cứ coi như nhắm một con mắt, mở một con…”

“Nói thì dễ!” Ba Diệp trách mắng: “Làm đồng tính luyến ái, sao có kết cục tốt được?”

Song Khánh nói: “Cha, anh con tính tình như thế nào người cũng rõ, anh ấy khẳng định cũng đã suy nghĩ rất nhiều, sáng tỏ rồi mới quyết định đi con đường này. Chúng ta vì sao lại không ủng hộ anh ấy?”

“Đó là tử lộ! Ta vì sao lại nhìn hắn đi vào con đường chết chứ?”

Song Khánh luôn căng thẳng, giờ phút này bỗng có chút mềm mại: “Cha làm sao mà biết được đó là tử lộ?” Cha mẹ luôn lấy kinh nghiệm sống của mình để dạy dỗ con cái, hi vọng con mình có thể tránh bớt được một chút khó khăn, trực tiếp đi trên con đường thênh thang. Chính là: “Con cháu đều có phúc của con cháu! Nhân sinh là do chính mình nắm lấy, cho dù có đi nhầm, gặp trở ngại, đó cũng là con đường do chính mình lựa chọn, cha để tâm nhiều như vậy làm gì?”

“Hắc, ta…” Ba Diệp vừa muốn nhảy dựng lên, bị mẹ Diệp kéo xuống.

Mẹ Diệp lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Song Khánh, con làm thuyết khách cho anh hai phải không?”

Song Khánh do dự một chút rồi sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy, con tưởng mẹ biết rồi.”

Mẹ Diệp hai mắt nhắm lại: “Nói vậy con cùng Tương Văn Đào thật sự không có quan hệ gì sao?”

“Đương nhiên không phải.” Cô không biết mình đã nói về chuyện này bao nhiêu lần rồi. “Hai người cũng đừng ghép con với anh ta, con không thiếu người theo đuổi, tùy tiện vơ đại một người cũng không kém hơn anh ta đâu.”

Bình thường Song Khánh nói chuyện có vẻ thổi phồng như vậy mẹ Diệp đã sớm tươi cười, nhưng lúc này bà để hết tâm trí vào chuyện của Song Hỉ và Tương Văn Đào, một chút ý cười cũng không có.

“Tương Văn Đào trời sinh thích đàn ông ?”

“Con làm sao biết được, chuyện này cũng không tiện hỏi.” Song Khánh rầu rỉ đáp, “Bất quá hình như anh ấy thích anh hai từ hồi còn học chung trung học.”

Ba Diệp liền mắng thay cho cha mẹ Tương Văn Đào: “Tiểu tử thúi…” Cha mẹ đưa hắn đi học, không biết lúc ở trường đã làm ra những chuyện gì! Lại nhớ đến trước đây chính mình còn hăm hở gởi gắm đứa con cho tên hỗn đản này, kết quả là giường cũng lên rồi! Đúng là đồ lòng muông dạ thú!

“Vậy… con thấy hắn đối với anh của con thật lòng chứ?”

Ba Diệp kháng nghị: “Hỏi chuyện này làm gì!”

Hai mẹ con không để ý đến ông, Song Khánh nói: “Thì mẹ cũng thấy rồi đó thôi.”

Tốn mấy ngàn đồng tiền vé máy bay đặc biệt triệu hồi cô về, rồi thẻ vàng lại còn quỳ xuống, cũng coi như tỏ rõ thành ý còn gì.

Mẹ Diệp trầm ngâm. Bên cạnh ba Diệp kinh hãi: “Bà không phải động lòng chứ?”

──Mẹ Diệp liếc ông một cái.

Bà động lòng sao? Kì thực là chỉ có một chút dao động thôi. Mà điều này đến từ đủ mọi biểu hiện của Tương Văn Đào. Bà là mẹ, nhưng cũng là một người phụ nữ bình thường, tưởng tượng theo truyện của Quỳnh Dao, Tương Văn Đào kia dụng tâm lương khổ lại còn dũng cảm quỳ xuống, làm cho mẹ Diệp nội tâm kích động không thôi.

Đương nhiên đây cũng phải là điều mấu chốt, chủ yếu là: “Con nó lớn rồi, ông cấm đoán nổi không?”

Nói cái gì mà ép buộc Song Hỉ sớm kết hôn, đây chỉ là trong lúc tức giận mà thôi. Hiện tại là thời đại nào rồi, còn lưu hành chuyện ép duyên sao? Nếu cuối cùng Song Hỉ vẫn nhất quyết sống cùng với Tương Văn Đào, làm cha mẹ thì cũng có biện pháp gì, đánh nó gãy chân? Hay là đem nhốt lại?

“Già rồi nên thức thời một chút…” Con cái lớn rồi nó có chủ ý riêng của mình, không phải như trước đây, bắt buộc chúng nghe lời là được. Xử lý quan hệ cùng con cái như thế nào cho tốt, đây là vấn đề mà các bậc cha mẹ thường gặp phải khi lớn tuổi. Chỉ cần suy nghĩ cũng biết, rất nhiều chuyện không thể dùng sức mạnh là được. Can thiệp cái gì, việc nói cho họ biết, bất quá cũng chỉ là thông báo một tiếng. Cho dù mình không đồng ý thì chúng cũng cứ làm, cần gì phải ngăn cản bọn chúng, lại phá hủy chút tình thâm.

Ba Diệp ngẩn ngơ.

Ông làm sao không biết điều vợ mình nói là đạo lý, chính là nghĩ lại, mình tân tân khổ khổ nuôi chúng nó khôn lớn, cuối cùng lại chỉ có thể đứng bên lề, muốn có ý kiến gì cũng ngại nói thừa, không khỏi cảm thấy nản lòng.

Mẹ Diệp lựa lời khuyên giải, tựa như an ủi ông: “Suy nghĩ theo hướng khác một chút, kỳ thực cũng không có gì xấu…”

Dù sao Tương Văn Đào… điều kiện rất tốt, cũng vẫn làm con rể của họ, chẳng qua người sóng đôi không phải là Song Khánh mà thôi.

Song Khánh nhìn cha mẹ mình, trong lòng có rất nhiều tạp vị. Chỉ cần ra một ít công phu, cha mẹ mình già thật rồi, hai người đã phải bất đắc dĩ nhận mệnh. Thế gian không ít nữ nhân thương tâm giùm cho cha mẹ. Cô khó mà có được nảy sinh một loại cảm tình ôn nhu có vẻ không đành lòng, nhẹ nhàng ôm vai mẹ mình: “Mẹ, xin hãy yên tâm. Con về sau nhất định sẽ hiếu thuận với hai người.” Nói dứt câu, giọng cũng có vẻ nghẹn ngào.

Mẹ Diệp cười khổ.

Lời nói trong giờ phút này nhất định là thật lòng, chỉ là khi quay đầu sẽ nhanh chóng quên đi.

.

.

.

“Song Hỉ!”

Đứng tựa vào lan can tầng thượng, Song Hỉ quay đầu lại, nhìn Tương Văn đào đang đến gần.

“Ngày mai đi rồi, hành lý đã thu dọn xong chưa?”

“Ân.” Song Hỉ sắc mặt có chút ảm đạm, điều đó tự nhiên là không thoát khỏi cặp mắt của Tương Văn Đào.

Việc công khai tới nay đã là ba ngày. Mặc dù chuyện này cũng không quá kịch liệt. Nhưng khi xong việc, mọi người đụng mặt nhau, không khí lại có chút ngượng ngùng. May mắn còn có Song Khánh làm trung gian, nhưng cô cũng tới lúc phải đi rồi. Song Khánh vừa lên đường, thì ngay cả Song Hỉ cùng Tương Văn Đào mặc dù có ý muốn cùng với cha mẹ bồi đắp mối quan hệ, cũng không thể ở lại .

Tương Văn Đào an ủi cậu: “Song Hỉ, ba mẹ của em cũng không còn kiên trì phản đối, xem như là đã chấp nhận rồi.”

Song Hỉ thấp giọng nói: “Em biết.”

Phải chấp nhận một người đàn ông trở thành bạn đời của con trai mình, cần phải có thời gian dài. Nếu không phải như vậy, lúc trước Tương Văn Đào cũng không phải dọn ra ngoài ở riêng, rất nhiều năm sau cha mẹ anh mới chậm rãi chấp nhận.

“Tin anh đi. Một ngày nào đó chúng ta sẽ làm cho cha mẹ cảm thấy được. Cho dù có kết hôn cùng nữ nhân, chưa chắc có hạnh phúc bằng chúng ta.”

“Sẽ có ngày này sao?”

“Nhất định sẽ.”

Song Hỉ trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nở nụ cười.

Tương Văn Đào dường như làm chuyện gì cũng là với bộ dáng rất tự tin, không giống như cậu, lo trước nghĩ sau, cảm thấy vẹn toàn rồi mới động thủ. Sống cùng một người như vậy, vô hình chung cũng tăng thêm rất nhiều dũng khí.

“Vừa rồi nhìn gì vậy?” Tương Văn Đào ôm cậu vô cùng thân thiết.

“Xem bọn trẻ chơi ở dưới sân.”

Tương Văn Đào nhìn xuống dưới, có vài đứa trẻ đang chơi trò săn bắt cướp, nô đùa la hét chạy loạn khắp nơi.

Song Hỉ từ từ nhớ lại: “Trước đây khi còn nhỏ chơi chung trong khu có hai anh em, cậu em cũng suýt soát cỡ em. Mỗi lần bị bắt nạt, nó lại dẫn anh mình tới đi tìm người tính toán…”

“Em vó vẻ rất hâm mộ nhỉ?”

Song Hỉ nghĩ nghĩ: “Có một chút, lúc đó cứ tự hỏi tại sao mình lại là anh hai chứ? Nếu có một người anh thì tốt rồi.”

Tương Văn Đào nghiêng mặt nhìn cậu, thở hắt ra một hơi dài: “Vậy hãy để anh làm anh trai của em…” Thanh âm cuối cùng biến mất trong nụ hôn say đắm sau đó.

Sắc trời bắt đầu tối, trong gió đêm chỉ nghe tiếng Song Hỉ mỏng manh kháng nghị: “Cái gì mà anh trai… lại táy máy tay chân…”

“Chuyện anh trai…”

_ TOÀN VĂN HOÀN _
Bình Luận (0)
Comment