Hãy! Giữ Em Đi!

Chương 20

" ~Xuân lại tới , người đã đi.

~Sương khói vương, nắng chiều muộn.

~Anh đào nở thoáng chốc bay tan tác.

~Thời gian trôi sắc hoa tan ,bồng bềnh rơi,không nỡ nhìn.

~Chậm chậm đi,mộng hão tan, thật rối loạn."

(Anh tán linh loạn)

~

~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã được nửa tiếng rồi.

Cậu cứ dán chặt tầm mắt lên trần nhà.

Cậu chẳng thể làm gì ngoài việc này cả.

Căn bản là khi cậu vừa tỉnh sau ca cấp cứu liền sống chết ngồi dậy tìm hắn làm cho miệng vết thương tuột chỉ lại phải tiến hành khâu lại..... Đề phòng cậu liều mạng họ liền trói chặt 2 tay 2 chân cậu.

" Cạch "- Cửa phòng bệnh mở, một dáng người cao ráo tiến vào.

Tấn Lộc bước vào, chỉ lẳng lặng ngồi bên mép giường, khẽ vuốt nhẹ từng sợi tóc mỏng của cậu.

" Dương Lâm, nghe anh này..."

" Đừng nói gì cả"

" Ừ, Nhưng mà đừng lo, Trúc Du nó vẫn khỏe chán ra mà, hahahahaha"

" Em biết thừa mà, hừ anh ta kiếp con gián đáp qua đáp lại vẫn sống mà! Chết dễ... khụ khụ..."

Cậu nói gấp gáp... cố gắng nói tranh với Tấn Lộc nên là dạ dày thắt lại.... lại là một trận đau thấu xương.... Tấn Lộc thấy cậu khổ sở vậy mà đau lòng, khẽ cởi trói trả tự do cho cậu.... Rồi lại dịu dàng kê gối cao hơn chút để cậu bớt khó chịu.

" Ngoan ngoan, đợi khi nào em khỏe Du sẽ đến thăm mà"

" Hừ! Em sẽ nằm lì đây đợi hắn đến mà!"

" Nói nhớ giữ lấy lời!"

Cậu gật gật đầu, khẽ kéo cánh môi trắng nhợt, khó khăn nặn ra một nụ cười méo xẹo.

Tấn Lộc ngó qua ngó lại thấy tinh thần cậu khá khẩm hơn thầm thở phào nhẹ nhõm......ly khai phòng bệnh.

Nãy là nói dối.... Chẳng có thằng nào trúng 2 phát súng mà khỏe như trâu đâu!! Nhưng mà.... nhưng mà.... thôi để sau vậy... không thể nói được... Nói rằng thằng Du vẫn khỏe....rất khó chịu ấy chứ!!! Lộc thực muốn hắn ta vẫn khỏe như lời Lộc nói!

" Thiếu gia, đã bắt được tận gốc bọn áo đen, xử sao?"

Lắc lắc cái đầu cho thanh tỉnh, Tấn Lộc ném tờ bệnh án xuống.

" Ý là?"

"............................. Nhanh lên!"

______ __________ __________ _______ _______________ ___________

Ngó ra ngoài thấy Tấn Lộc đã đi khuất. Dương Lâm thở ra một hơi.

Nãy là nói dối! " Nói nhớ giữ lấy lời" hahahaah!!! Là anh nói dối tôi trước! Bất quá là hòa! Gạt ai! Gạt em gái anh ấy mà gạt! Chắc chắn việc không thể bình thường như vậy được!

Cậu rón rén đặt chân xuống nền gạch... Lập tức bụng co lại, đau kinh khủng!! Nhọc nhằn cắn môi dưới nén đau, cậu tay đặt ngang bụng, thở dốc. Vơ lấy chiếc gậy truyền dịch bênh cạnh làm điểm dồn sức rồi lết cái xác ly khai phòng bệnh.

" Cho hỏi... a... phòng... phòng bệnh của..ủa Hắc.. Trúc..D...u ở đâu..a..?"

Nữ nhân viên nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu trai trước mặt mình không khỏi hoảng hốt.

" Chúng tôi không được phép tiết lộ, xin lỗi... a.... cậu có làm sao không?"

Dương Lâm chực đổ gục xuống thì được nữ nhân viên đỡ lấy, gắt gao bám chặt lấy cánh tay cô, trên trán là một trận mồ hôi lạnh....Liên tục nài nỉ.

" Cầu cô... tôi... tôi... phòng... Du..u.."

" Dương Lâm!"

Tấn Lộc vừa kịp chạy đến giữ lấy cậu.

" Anh bảo em nằm yên cơ mà! Xem! Miệng vết thương lại rỉ máu rồi!!!!"

" Mau.... cho..o em ... xem Du..."

"..... Nó vẫn khỏe em đừng lo!"

" Gạt ngừ--... khụ khụ.... hah...hah..."

Hít lấy một ngụm lãnh khí, cậu liên tục thều thào không thành tiếng bắt buộc Tấn Lộc phải dìu cậu đến phòng bệnh của hắn.

______________ ___________ __________________

Phòng cấp cứu.

" Này là sao!? Sao còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu!!!!??? Từ lúc đó đến giờ phải hơn 1 ngày rồi!"

" Hiện tại hắn cần người hiến tim....nhưng mà vẫn chưa tìm được quả tim nào phù hợp... Nên là đang chạy bằng máy để cầm cự... tìm được sẽ tiến hành phẫu thuật luôn..."

" Cái gì! Thế... thế bao bao giờ mới tìm được!!! Không... không.."

Cậu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt... ngước lên tấm bảng " Đang cấp cứu " đỏ lòe... Trong đầu cậu xuất hiện cái hình ảnh hắn ngày hôm ấy tiều tụy đến thảm hại... nở nụ cười gượng mà nhìn về phía cậu... Máu thấm đẫm một mảng lớn.... Đau quá... Làm... Làm gì đây...... Không thể mất hắn như vậy được đâu! Tuyệt đối không thể!!!

" Vậy... kiểm tra tim em được không? Có... có thể hiến được thì sao!!??"

" Không được! Hắn ta không bao giờ muốn em làm điều này!!"

" Nhưng mà lỡ Du chết thì sao!!! Không được đâu! Du không thể chết! Hắn ta chết em cũng không thiết sống!!! Cầu anh Tấn Lộc... đem em đi xét nghiệm... cứu Du... em phải cứu lấy hắn... không có hắn em không thể sống đâu... không thể... thà đưa hắn trái tim này chứ giữ lại... đau lắm... đau lắm... thật đau... Cầu anh... cầu anh..." - Cậu nói gấp gáp từng chữ...

" Không thể được! Du biết chuyện cũng chẳng vui vẻ gì đâu! Em nên biết rằng hiến tim cho hắn trong cái tình trạng này em nắm chắc cái chết! Thằng Du cũng không có muốn! Nghe anh... sẽ có cách mà"

" Cạch " - Nữ y tá bước ra từ phòng cấp cứu - " Thời gian không còn nhiều, đã tìm được người hiến chưa?"

Cậu lập tức bổ nhào đến bất chấp vết thương ở bụng sâu thêm một đường đau đớn.

" Tôi... tôi.. hiến"

Nữ y tá cũng rất vội, không để ý đến thể trạng của cậu cứ thế đưa ra tờ cam kết.

" Tình trạng hiện giờ rất nguy kịch, tôi e là cầm cự không được lâu... rất cần gấp... Cậu chắc chắn chứ?"

Cậu liều mạng gật đầu, nhận lấy chiếc bút... Tay run lên một hồi... Không được sợ hãi! Mày tuyệt đối không được sợ hãi Dương Lâm!... Cậu dùng tay trái chế ngự sự run rẩy của tay phải, bắt đầu đặt bút kí xuống.

" Không được! Em không thể!!!" - Tấn Lộc đi đến kéo cậu lại.

" Em... nói rồi... em không thể để Du chết đâu..."

" Du không cần em bỏ mạng!!! Mà tỉ lệ cấy ghép thành công quá thấp!! Hắn chết mà em cũng chết!! Quá vớ vẩn!!!"

"... Vậy càng tốt... Chết bên nhau cũng được... em mãn nguyện rồi... Còn hơn là một kẻ sống mà chỉ còn cái xác rỗng vô hồn, thực thảm"

Bỗng từ ngoài một đoàn y sĩ đẩy một chiếc giường xe lăn đến, mặt ai nấy cũng rất căng thẳng. Từ trong đoàn y sĩ, một bác sĩ tiến đến nói gì đó với cô y tá rồi cả hai cũng gật đầu lôi ra điện thoại gọi người chuẩn bị.

Triệu Tấn Lộc cuối cùng cũng đẩy được viên đá đè nặng trong lòng.

" Vừa kịp,đã có tim phù hợp để thay thế,mọi người chuẩn bị cho ca phẫu thuật."

May quá... được cứu rồi... được cứu rồi... Du không chết... Du sẽ không chết mà...

---- ------------------------- ---------- -------------

Đã được 6 tiếng.

Dương Lâm thủy chung không rời băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu lấy một bước. Nhìn cậu hốc hác xanh xao đến nhão ruột, chỉ vội vã ăn có vài thìa cháo, uống một tá thuốc rồi lại ngồi im đợi chờ.

Từng giây trôi qua là từng đợt nhói lòng đau buốt tim gan.

Trúc Du... Anh có thể mất trí nhớ lần nữa... có thể quên em vĩnh viễn cũng được... miễn sao anh sống! Có thể đến và yêu bất kì cô gái nào cũng được...miễn sao anh còn sống! Em.. sẽ không nửa lời oán tránh... không nửa lời kêu than... Sẽ lẳng lặng trông anh từ phía xa mỉm cười... Không mong anh khỏe hoàn toàn như trâu như voi! Miễn sao anh sống! Thành đời sống động vật cũng được mà thực vật cũng chẳng sao!! Miễn rằng anh còn sống... rằng em mãi ở bên anh... Tỷ như anh chết.... đừng lo vì vẫn còn có em theo cùng... Chẳng sao hết! Nhưng ngàn vạn lần cầu anh một lần nữa mở mắt nhìn em... nhìn em... Cầu anh tiếp tục chọc ghẹo em... Tiếp tục dùng đôi bàn tay ấm áp ấy mà vò xù mái tóc em... Tiếp tục để em vô tư dựa lên tấm ngực ấy... Tiếp tục khoan dung để em thả sức nũng nịu... Tiếp tục .... Tiếp tục... giữ lấy em... giữ lấy em... Anh biết đấy... em cầu anh " Tiếp tục" quá nhiều thứ... anh biết em tham lam đến mức nào rồi đấy... Em thừa nhận, chẳng chối cãi. Nhưng mà anh vẫn chấp nhận yêu cả cái tham này mà.

" Gia đình nén đau lòng, chúng tôi đã cố gắng hết sức...."

Rằng... sao anh không tiếp tục chấp nhận cái tham lam cuối cùng này của em......

" Và đã thành công"

Biết ngay mà..... Anh thật xấu! Để người ta thật cao hứng rồi đè bẹp không thương tiếc xong lại đưa người ta lên 9 tầng mây! Thật xấu xa!!!!....

Chỉ biết rằng tiếng " Và đã thành công" đã lôi cậu dậy từ vực sâu lên trời nhưng bất quá chỉ là tâm tình... Không thể vực dậy cái cơ thể bạc nhược này được.

______________ _____________ _______

Suốt 3 tháng trời dài đằng đẵng, cậu mới bắt đầu lết mông ra khỏi giường bệnh. Đã hứu rằng tận khi khỏi hẳn mới li khai mà.

" Cho con gặp Du, mẹ ạ" Bạn đang �

" Ừ, ngoan lắm"

Lâu lâu chưa vận động nhiều, việc đi lại còn nhiều trắc trở.

Mở cửa phòng bệnh 018, cậu liền thấy gương mặt của tên đáng ghét xuất hiện trước mặt mình. Gầy đi nhiều lắm, nhưng đẹp trai vẫn còn thừa!

" Ngủ sao?"

Cô y tá bên cạnh nhìn cậu trai 3 tháng trước nhìn không khác nào xác chết đòi gặp bằng được hắn đang ở trước mặt mình khẽ mỉm cười.

" Vâng, một giấc ngủ dài 3 tháng"

Cậu ho khan một tiếng, nói :" Ngủ rồi sẽ tỉnh thôi, gì chứ 3 tháng, 30, 300, 3000 tháng tôi vẫn đợi được..." Đúng vậy... ngủ thôi... ngủ sẽ tỉnh... khác với chết.

------- ----------- --------------- ---------

Cứ vậy mà thời gian mải miết trôi, 3 mùa anh đảo nở đã tàn.

Cậu vẫn ở bên hắn không rời li nào.

Nhẽ vươn ngón tay thon dài vân vê từng đường nét khuôn mặt hắn... Hừ!! Vẫn đẹp trai! Hỏi sao không chết mê chết mệt tên này được!

" Phiền cô..."

" A .... tôi vô ý quá... 2 cậu cứ tự nhiên" - Cô y tá cười tủm tỉm đi ra ngoài, cẩn thận đóng nhẹ cửa trả lại không gian riêng tư. Ngay từ lúc bắt gặp ánh mắt của cậu khi nhìn hắn, trực giác của hủ nữ đây đâu có sai!!! Chắc chắn là tình nhân! Không thể là bạn bè tầm thường!!!!

Cậu thận trọng ngồi bên mép giường nhẹ nhàng đến nỗi sợ rằng gây ra tiếng động nhỏ sẽ làm hắn tỉnh. Thật thận trọng ngắm nhìn.... Không biết từ khi nào mắt đã rướm đỏ.

" Hắc Trúc Du"

... Hắn vẫn bất động...

" Trúc Du.... nghĩa là gì vậy? Cây trúc và du lịch à? Ừm thật ra Dương Lâm là gì tớ cũng chả biết luôn!"

Vẫn là cái sự bất động dọa người.

" Tớ tên là Mục Dương Lâm! Năm nay 6 tủi! Sở thích: Cá, hát, vàng, nho!"

Không ai đáp.

" Ai nha!!! Ông xã em quá lãng mạn đi! Ăn đứt mấy ộp pa Hàn Xẻng!"

"........ Trả lời em đi..."

" Đừng ngủ nữa"

" Mê ngủ cũng phải có chừng mực"

Không ai đáp. Một khoảng lặng.

" Cậu hứa với tớ đi!"

" Cậu phải ở bên tớ!"

....................... Bất lực nhìn hắn vẫn nhắm nghiền không động đậy, y hệt pho tượng sống, cậu vùi đầu vào ngực hắn, ô ô mà khóc như trẻ con.

" Im lặng là....đồng ý! Phủ nhận....đồng tình! Phản bác...là.. là nhất chí!.. Ha...ha..."

" Đồng ý"

Cậu sửng sốt...... Sẽ không như 15 năm trước, cậu liền nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Giờ đây, cánh môi không thể kéo lên được nữa, nặng trĩu kéo xệ xuống. Sẽ khóc thay cười để bày tỏ lòng mình.

Hắn ôn nhu áp hai tay lên má cậu, khẽ kéo lại gần mình, trán hai người trực tiếp dán lấy nhau.

" Em vẫn vậy, khóc hay cười thì em vẫn là thiên sứ lòng anh"

Cậu vẫn không ngừng khóc nấc lên.

" Vớ vẩn! Đừng có khen trẻ con như vậy!"

" Không có cánh, chẳng có vòng thánh.... Nhưng em vẫn mãi là thiên sứ lòng anh"

" Đổi kiểu khen đi!"

" Dù 100 năm sau, vết nhăn vẫn chẳng thể làm mờ đi nét thiên sứ của em"

" Khen mãi thiên sứ thiên sứ thiên sứ không thấy nhàm ch--"

" Anh yêu em"

Lúc này cậu mới khẽ cười một chút, ườn người ghé sát bên tai hắn. Thì thầm bằng chất giọng ngọt ngào đong đầy tình cảm nhớ mong, lo lắng bị tích tụ suốt 3 năm 3 tháng 12 ngày qua.

" Hừ! Được rồi! Em là thiên sứ đó! Anh không mau khỏe lại! Em liền tung cánh bay đi luôn!!"

Hắn bật cười khanh khách, kéo cậu nằm gọn trong lòng... A... cảm giác ấm áp thân thương này như thể mới được sống lại vậy... À mà đúng là sống lại thật!

" Vậy thì, anh phải giữ chặt lấy em thôi"

" Hừ! Giữ kiểu gì!?"

" Trói buộc em, bằng...Tình yêu của anh"

" Thế thì! Hãy! Giữ em đi!"

_________ Chính văn hoàn___________

CÁM ƠN!

----Kế là 1 phiên ngoại
Bình Luận (0)
Comment