Hãy! Giữ Em Đi!

Chương 6

________________________________

Cậu ngất! Vâng ngất vì hạnh phúc là cái ngất sung túc!

Aaaa~~~ Kiếp này được ngất trong vòng tay Hắc soái.... Ta... không còn gì hối tiếc...

" Dương Lâm!!!"

-----------

Tại phòng y tế.

Hắn ngồi mép giường ngắm nhìn cậu.

Aaaaaa!!!! Con mịa nó anh thật là!!!!!!

Hắn vươn bàn tay đến gần cậu.

Aaaaaa!!!!! Anh muốn lợi dụng để cưỡng gian tôi đúng không???!!! Bất quá tôi muốn thế!!! Tới đi cưng!!! Nhào vô!!!

Bàn tay ấy đến gần...

Tim cậu đập thình thịch....

Bàn tay ấy đến gần hơn...

Thình.... thịch....

Ngón trỏ cong lại....

Aaaaaa!!!!!!!! Đệt!!! Anh ta biết!!!!!

Cậu theo phản xạ lấy tay che đầu, lí nhí trong miệng.

" Tớ... tớ vừa mới tỉnh thôi mà..."

Nhưng không... ngón trỏ lại thu lại...... bàn tay ấy áp lên má cậu.

" Đừng sợ"

..... Sợ cái con cá gì? Thôi kệ đi a!!!

"..... Ừm....Du à... ôm tớ được không? Tớ ủy khuất a!!!!" - lần này cả hai tay cậu đều ôm đầu.

..... Lại 1 hit nữa cho xem...

Hắn vươn tay gỡ hai tay của cậu... thuận thế kéo lấy ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của cậu. Hắn dí sát mũi hít lấy hít để cái hương thơm thuần khiết mà chỉ cậu mới có...

.... Aaaaa!!!! MÌNH ĐANG MƠ! Con mịa nó nếu là mơ thì lão mẹ ơi! Đừng có gọi con dậy a!!!

Hắn hít hà đã đủ thì tựa đầu lên hõm vai mảnh mai của cậu. Thì thầm nhỏ nhẹ bên tai, phả hơn nóng...

" Lâm...."

" Ưm...Sao?"

" Nếu anh nói... tiếp cận với em là có chủ đích thì..."

" Em biết rồi..."

"......................"

-----------------------------------------------------------------------------

Tại dinh thự họ Hắc 6 năm trước:

" Ông chủ... cậu chủ lại đánh nhau rồi.." - Người hầu gái ngập ngừng.

" Kêu nó vào đây!"

" Khỏi đi... Con đây"

Hắc Thụy Nham còn đang vùi đầu trong đống văn kiện, vừa nghe thấy tiếng thằng con trai ờ thì bé bỏng đi thì dừng lại. Lão nhu nhu trán, tháo kính xuống.

" Con với chả cái.... mày... mày đã 7 tuổi rồi... đã thế học chung với bọn mẫu giáo không thấy nhục thì thôi sao còn đi đánh bọn trẻ con hả con ??"

" Nhìn nó ngứa mắt.... xấu trai hơn con!"

" Đệt! Sao không đánh chết nó.... quên.... lại nữa ! Ai cho mày nhuộm tóc hả?"

" ....... Tóc đen quê thấy má!"

" Vớ vẩn! Mày dám nói màu tóc đen quyền quý được thừa hưởng từ ông bố đẹp trai này mà quê à!!!!"

Trúc Du lầm bẩm:" Lại bảo không đi..."

"..... Kệ mày muốn làm gì thì làm... đây.... Trợ lý... cô phổ biến cho nó... cãi với nó tôi tổn thọ chứ sống sao được"

Lão Thụy Nham lắc đầu ngán ngẩm trở về thư phòng.

" Cậu chủ... cậu xem tấm ảnh này đi..."

Hắc Trúc Du ngám ngẩm lướt qua tấm ảnh.... cậu khựng lại... rồi giật lấy tấm ảnh.

" Gái hả?"

" Trai ạ... tên là Mục Dương Lâm."

"..... Đây là cái đứa ông già tôi bảo gay hóa nó ấy hả?"

"...... Vâng"

Đôi mắt đen sâu thẳm dán vào tấm ảnh.... Trong ảnh là đứa trẻ có khuôn mặt tròn tròn trắng mịn, hai má hồng hồng phúng phính.... a! Dễ thương thật... nhất là mái tóc nâu nâu.... Thiên sứ....

.... Mình gay trước khi làm người khác gay quá... Bó tay ông già... Thích thầm người ta xong ứ nói để đến lúc người ta lấy vợ có con rồi mới hối tiếc... Trả thù cái kiểu gì mà bảo con trai mình đi bẻ cong con trai nhà người ta xả hận!!!!! Ông già này!!!!

" Mai tôi sẽ học chung với cậu ta... cô sắp xếp đi"

" Vâng"

---------------

..... Ngu quá điii!!!! Tại sao lại sợ đi học!!! Ở nhà mất 2 năm để rồi ở với bọn con nít rửa mông chưa sạch!

Hầy..... Hắn nhu nhu trán, một giọng nói băng lãnh vang lên.

" Tránh đường, đứng làm cảnh thì ra sở thú đằng kia"

..... Hắn choáng.... trước mặt hắn cũng là một cậu bé cao sấp xỉ hắn... mặc cái đồng phục này... a lại trẻ mẫu giáo... làm mình cứ tưởng...

" A! Xin lỗi"

Vương Lãnh nhìn tên trước mặt... không ngờ có đứa cao bằng mình... thằng này giống trẻ mẫu giáo hả?

--------

" Ồ? Lại gặp rồi"

" Ờ"

.... Đệt! Cái thằng mẫu giáo chết tiệt này!!! Ku nhóc làm ơn giống một cháu mẫu giáo hộ anh!!!

Chậc... chậc... trẻ con bây giờ lớn nhanh thật...[T/g: Anh lớn quá đê]

" Lãnh ơi Lãnh a~~~~ Mày cố ý đúng không??? Quà sinh nhật của tao tặng mày sao sáng nay tao thấy nó nằm thùng rác???"

Cái chất giọng này mới đúng là trẻ mẫu giáo à nha! Hắn quay lên nhìn... đứng hình... cậu bé đang lèo nhèo với thằng mẫu giáo giống y hệt với thiên sứ trong ảnh... Hắn quay đầu ra chỗ khác né đi ánh mắt dò xét của cậu.

Vương Lãnh chán ghét.

" Mày té té đi... cái con gấu rách nát..."

Bị Vương Lãnh bơ cậu bám lấy cánh tay Lãnh kéo lại.

" Hả? Mày nói thế mà nghe được à!!!?? Tao ủy khuất aa!!"

" Tàu lượn"

" Mày nhớ mặt tao đấy!"

" Mày biến luôn bố cảm ơn!"

.... Ra là cái cậu Dương Lâm này lì dữ thật... thích kiểu lạnh lùng chảnh cún à?

Vương Lãnh ngồi xuống, rút trong cặp 3 tập Naruto.

" Biết Itachi không?"

Thằng ku này nó hỏi mình thật à???? Ta sốc nha!

" Ừm... biết"

" Thích không?"

" À có... phòng dán đầy hình luôn"

" Tôi cũng thế"

Hắn liếc nhìn Vương Lãnh... ờ mày nói nghe nó lạnh lùng lắm nhưng sao mặt mày nó phởn thế? Mày cũng chán cái cảnh ở với mấy đứa con nít nên có đứa chung sở thích thì vui đúng không? Anh cá là đứa nào mày cũng hỏi " Biết Itachi không?" Xong rồi sẽ nhận lại là " Itachi là siêu nhân nào?" Đúng chứ? Cho hỏi cái nhé? Thằng mẫu giáo như mày đọc có hiểu nội dung không?

" Tên?"

Thằng dở người này! Thêm chủ ngữ vào mày sẽ chết hả?

" Hắc Trúc Du"

" Vương Lãnh"

" Họ Vương hả? Tên 2 chữ à?"

" Không ai nói cho người lạ biết họ ngay cả"

"........." Ờ..... mày được lắm nhóc ạ! Anh cứng miệng với mày luôn! Cư nhiên dám biến anh mày thành trẻ mẫu giáo!

" Cậu bạn vừa nãy cậu thân lắm hả?"

" Không quen"

........ Không quen mà nó ra đây nhây nhây với mày hả!? Dương Lâm ơi? Nhóc nghe nó nói ra từ đấy chắc rất thốn đi?

Hắn buồn chán đi dạo, tiện thể điều tra về Dương Lâm... Tiếng cười giòn tan từ lớp học bên làm hắn giật mình, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra... này? Cái thằng nhóc mặt vểnh lên trời, đầu đội trời mông đặt trên lưng người khác là thiên sứ dễ thương đó hả?...

Hắn thấy cậu đang định dơ tay đánh người tính lơ luôn nhưng mà! Đây là cơ hội!

Hắn giữ lấy tay cậu... chà! Cổ tay trắng hồng nhỏ xinh thật!... Không được phải ngầu như con gấu!

Hắn thấy cậu bất động nhìn mình.

.... Ẻm ấy đơ luôn rồi... phải rời đi đã không ẻm ghét mình quá...

Bỗng một tiếng rên rỉ phát ra từ cánh môi hồng đào của cậu ... đôi mắt bồ câu sũng nước...

Ôi mẹ ơi!!! Dễ thương chết con!! Có nên đè ẻm rồi... abc... rồi... xyz....( Đã làm mờ một số hình ảnh có tính chất không phù hợp với trẻ nhỏ)

" Kinh tởm" Sao mình có thể có cái suy nghĩ như vậy chứ!!! Mình tởm chính mình!!!

Hắn tức tốc bỏ đi... về lớp cầm máu...

----------

Hiện tại:

" Em cứ tưởng anh tởm em...!!!!!"

"... Bất quá... Thật ra anh mà lạnh lùng nhưng xấu như cẩu em cũng không để ý đến đúng không?"

"...." Cậu rúc vào trong lòng hắn " Đâu có! Cơ mà lúc em kể cho mẹ em biết về anh, mẹ em liền biết luôn"

" Biết gì?"

" Bố anh thích thầm bố em... mẹ em là bạn thân bố anh... tận lúc cưới bà ấy mới biết... Em cứ tưởng anh tiếp cận em vì lí do nào đấy rất bi đát xong hai ta sẽ phải trải qua sóng gió!!"

" Mai xem Naruto với anh... bớt xem phim Xẻng đi.... ảo tưởng quá rồi..."

" Anh đó! Giống tên Lãnh lắm rồiii!! Anh biết là vì em cho nó mượn cái mô hình Itachi nó mới chịu chơi với em không?!! Tình bạn 10 năm nay của em với nó...."

" Đừng thân thiết với Lãnh quá... anh ghen" Nguồn :

" Đừng thân thiết với Lộc Lạc quá... em ghen"

Hắn cúi xuống dò tìm cánh môi mềm mại....

-----------
Bình Luận (0)
Comment