Nó ngáp ngắn ngáp dài mở cửa phòng đi ra, vừa lúc hắn cũng rời khỏi
phòng. Nhìn hắn từ đầu tới chân rồi lại nhìn từ chân tới đầu, hôm nay
trông hắn ăn diện đẹp đẽ hơn thường ngày thì phải, trên người là bộ vest đen sang trọng, bộ vest tôn lên dáng người như siêu mẫu của hắn. Nó
đoán bộ này là được đặt may từ nước ngoài, để chắc chắn cho ý nghĩ của
mình nó tiến về phía hắn đi 1 vòng quanh người hắn, ngắm nghía kĩ nó đưa tay chạm vào bộ đồ. Một lúc sau nó cười thích thú búng tay cái phóc.
- Tôi đoán không sai mà!
Hắn nhìn nó với ánh mắt " rốt cuộc cô đang làm trò gì?", nó thấy vậy bèn nói.
- Tôi đang giám định bộ vest của anh thôi!
Giờ mới hiểu tình hình, hắn bèn hỏi.
- Vậy kết quả?
Nó trưng ra gương mặt nghiêm túc vờ ho 1 cái sửa giọng, rồi cất tiếng.
- Bộ của anh mặc là được đặt ở Ý. Tại sao tôi có thể kết luận như vậy? Thứ nhất nhìn tổng thể từ nút áo,
ve áo hay lưng áo đều được cắt may kĩ lưỡng và chăm chút từng chút một
nên chỉ có thể là đặt may mà Ermenegildo Zegna nổi tiếng là chỉ may đo theo đơn đặt hàng của khách hàng. Thứ hai nhìn loại vải chỉ có thể đến từ Ý cộng thêm kiểu Positano đặc trưng , dòng suit ôm sát tôn lên đường nét của cơ thể thì đây chắc chắn là của thương hiệu Ermenegildo zegna thôi! Đúng chứ?
Hắn im lặng mất mấy giây mới cất tiếng tán thưởng.
- Con gái của nhà thiết kế quả nhiên không thể coi thường...
Nó vui vẻ đáp.
- Tất nhiên, từ nhỏ tôi đã được nghe rất nhiều về những thứ liên quan
đến thời trang, hãng nào nổi tiếng đặc trưng loại vải.... của hãng đó là gì.... nhiều lắm nghe riết tôi đã thuộc nằm lòng rồi!
Ngừng lại một lúc nó nói tiếp.
- Tôi đã từng nghĩ lớn lên sẽ học thiết kế thời trang....... chỉ tiếc là
chưa kịp nói với ba mẹ tôi thì họ đã..... máy bay mất tích nhưng tôi vẫn luôn tin rằng họ còn sống và một ngày nào đó họ sẽ trở về với tôi, anh
có tin điều đó không?
Nghe nó hỏi lòng hắn chợt
thắt lại, nếu nó biết ba mẹ nó không còn nữa nó sẽ đau lòng đến mức nào
đây? Hắn thật không dám tưởng tượng và không dám nói cho nó biết sự thật là máy bay đó đã rơi và bị cuốn vào khe nứt ngầm của vùng tam giác
Bermuda, không thể tìm thấy nữa! Cố gắng làm gương mặt bình thản thường
ngày hắn nói.
- Ừ... tôi tin!
Từ tin được phát ra từ miệng hắn làm nó an tâm, tạm thời gạt qua những chuyện không vui, nó hỏi.
- Anh định đi đâu sao?
- Tôi đến công ty, hôm nay có cuộc họp cổ đông và gặp 1 đối tác quan trọng.
Trả lời xong hắn đưa tay lên sờ trán nó, cảm giác đã không còn nóng như hôm qua hắn mới yên tâm đến công ty, trước khi đi hắn dặn dò nó.
- Dưới bếp có cháo tôi đã nấu sẵn cô ăn rồi uống thuốc tôi để trên bàn. Không được đi đâu trước khi tôi về!
Bóng hắn khuất sau cầu thang , nó ủ rũ đi xuống bếp, quả thật là trên bàn có sẵn cháo và thuốc, ngạc nhiên hơn là bên cạnh còn có 1 cây kẹo mút
milkita mà nó thích nữa... Nó không nghĩ đến hắn vẫn còn nhớ nó sợ đắng
mà để thêm cây kẹo, tại sao hắn càng ngày lại càng tốt với nó như vậy?
Nó nghĩ mãi cũng không ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ lạ
thường giống như vừa được ai đó tặng 1 món quà gì đó rất quý giá......
thế là nó ngồi vào bàn vừa ăn vừa tủm tỉm cười, đầu nghĩ đủ món ăn nấu
bữa trưa cùng ăn với hắn....
Chiếc Lexus đen bóng rẽ vào công ty H&H, Hắn tiến vào trong đại sãnh, đi đến đâu các nhân viên đều cuối đầu.
- Chào tổng giám đốc!
Hắn chỉ gật đầu nhẹ rồi đi thẳng lên phòng làm việc của mình, phòng của hắn nằm dưới phòng chủ tịch. Một lúc có tiếng gõ cửa..
- Vào đi.
Cửa mở, Lâm đi vào tay anh cầm một sấp văn kiện đặt lên bàn hắn, anh thong thả ngồi xuống xoay người qua lại.
- Cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi à?
Lâm cất giọng, mắt anh nhắm hờ mà không nhìn hắn.
- Hôm nay có cuộc họp cổ đông sao tôi lại không đến được...
- Cậu cũng biết cuộc họp hôm nay quan trọng, vậy tại sao cuộc gặp hôm qua cậu lại không đến?
Hắn trả lời mắt vẫn chăm chú vào văn kiện mà Lâm vừa đem tới.
- Tôi bận!
- Cậu.... thật là! Có biết hôm qua Jelly đó tức giận lắm không?
- Họp xong tôi sẽ đi tìm cô ta, anh giúp tôi đặt một cuộc hẹn đi địa điểm do cô ta chọn.
Lâm thở dài một hơi đầy ngao ngán.
- Ôi tội nghiệp cái thân già của tôi, lại phải hạ mình tìm cái cô tiểu thư kiêu ngạo đó nữa rồi!
Hắn bỏ viết liếc về phía Lâm, anh ta cười cười rồi phi ra khỏi phòng luôn.
Sau ba mươi phút, hắn rời khỏi phòng họp, ông Hiển ở phía sau gọi lại.
- Huy....
Hắn dừng bước quay ra sau, ông Hiển đi tới.
- Dự án với C- Miss con phải nhanh chóng hoàn thành, công ty chúng ta cần xoay vốn vào dự án ở Mỹ.
- Ông yên tâm, chậm nhất là 2 tháng dự án sẽ được hoàn thành.
Ông Hiển vỗ vai hắn.
- Ta tin con!
Rồi ông rời khỏi, hắn nhìn theo một lúc rồi cũng rời đi. Ra đến xe, hắn gọi cho Lâm.
- Thế nào rồi?
-" Cô ta nói không thích ra ngoài bảo cậu đến khách sạn đón cô ta đi"
Ngừng 1 lúc hắn hỏi.
- Ở đâu?
-" khách sạn Caravelle số 19 Công Trường Lam Sơn, phường Bến Nghé, quận 1."
Tắt máy hắn khởi động xe hướng thẳng đến khách sạn.
Đến chỗ lễ tân, cô ta lịch sự chào.
- Xin chào, anh cần giúp gì?
- Cho hỏi cô gái tên Jelly ở phòng nào?
- Xin lỗi chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách được.
Cô lễ tân thẳng thắn từ chối câu hỏi của hắn.
- Vậy phiền cô gọi cho cô ta giúp tôi, nói tôi ở công ty đối tác cần gặp.
- Được, anh chờ 1 lát!
Cô ta nhấc máy gọi, một lúc lâu bên kia mới bắt máy.
-" Hello"
- Hello cô Jelly, có người nói là ở bên công ty đối tác cần gặp cô.
- "Ok. Nói cho anh ta biết số phòng đi."
Cúp máy, cô ta cười nói với hắn.
- Số phòng 245, lầu 4. Anh đi thẳng rồi rẽ phải sẽ có thang máy.
Hắn gật đầu rồi đi vào trong thang máy, lên đến lầu 4 thì đã thấy phòng 245 nằm đối diện. Đúng là chưa bao giờ hắn phải hạ mình lên đến tận khách
sạn đón đối tác thế này, nếu không phải vì hôm đó hắn hủy cuộc hẹn đã
định thì có là tổng thống hắn cũng không đến. Ấn chuông một lúc, cánh
cửa mở ra một cô gái nước da trắng thân hình mảnh mai cô ta mặc 1 chiếc
váy suôn màu lam, tóc nhuộm vàng. Nhìn vào thì không ai có thể phủ nhận
được rằng cô ta rất xinh đẹp, gương mặt không tô son trét phấn lòe loẹt, cô ta mang vẻ đẹp tự nhiên lai giữa người Hàn Quốc và người Việt Nam.
Cô ta nhìn hắn chầm chầm với ánh mắt ngỡ ngàng, mãi đến mấy phút sau mới cất giọng nhẹ nhàng, giọng nói rất dễ nghe nhưng ngữ điệu có hơi chút
kiêu ngạo.
- Hi... tổng giám đốc Phạm, tôi cứ tưởng anh lại bị hư xe nên không đến được nữa chứ!
Gương mặt hắn vẫn bình thản như thường, không biểu lộ cảm xúc gì, hắn nhàn nhạt cất giọng.
- Tôi đã lên đến tận phòng, lại có thành ý xin lỗi chuyện hôm trước như vậy cô chẳng lẽ lại giữ mãi trong lòng.
Jelly cười lớn nhìn hắn trong lòng không khỏi trầm trồ khen ngợi " Đẹp trai,
có cá tính coi như chuyến công tác này của mình cũng không tệ"
- Đúng, anh nói rất đúng.
- Vậy chúng ta về công ty bàn một chút về dự án.
Hắn đi thẳng vào vấn đề, Jelly tỏ ra thích thú với chàng trai này, bây giờ rõ rồi cô bị trúng tiếng sét ái tình của hắn mất rồi!
- Ok. Please! Wait for me, 5 minute.
Cô ta đóng cửa phòng lại, hắn bèn đứng chờ. 5 phút sau cô ta xuất hiện với mái tóc cột cáo lệch sang 1 bên, chiếc váy suôn màu lam được đổi thành
bộ váy xòe màu trắng, nhìn Jelly như 1 nàng công chúa. Cô ta tự ý khoát
tay hắn đi vào thang máy, hắn không nói gì cùng cô ta về công ty.
Lâm nhìn cô ta khoát tay hắn mà mắt trợn tròn miệng há hốc, tự hỏi " trời ạ! Chuyện gì đã xảy ra".
Sau một lúc bàn bạc, dự án đã được hai bên thông qua và sẽ chính thức thực
hiện vào tuần sau. Suốt buổi Lâm không rời mắt khỏi Jelly cũng như Jelly không rời mắt khỏi hắn, cô ta cứ chốc chốc lại tủm tỉm cười làm Lâm
chau mày, thôi rồi tổng giám đốc của anh quả là có số đào hoa, kể cả cô
gái kiêu ngạo như Jelly cũng bị hắn mê hoặc haizzz.... Lâm thở dài.
- Tổng giám đốc Phạm tôi có thể mời anh ăn cơm trưa không?
Hắn không do dự trả lời.
- Xin lỗi, tôi có việc bận rồi!
- Anh không nể mặt tôi như vậy sao? Dù gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau hợp tác 2 tháng trời đấy!
Jelly nhất quyết không bỏ cuộc, cuối cùng hắn đành gật đầu.
- Thôi được, việc còn lại giao cho anh.
Hắn quay sang nói với Lâm rồi cùng Jelly rời khỏi phòng, Lâm nhìn theo ánh mắt đầy ai oán.
- Cậu được ăn cùng người đẹp thì bỏ lại tôi với những tập tài liệu vô tri vô giác này ư? Đáng ghét mà!
Nó hí hửng bày trí tất cả các món ăn lên bàn, mất công mất sức từ sáng để
nghiên cứu những món ăn này cuối cùng cũng thành công. Nhìn lên đồng hồ
đã 12h trưa rồi sao hắn chưa về nữa, những món này nó đặc biệt chuẩn bị
để cảm ơn hắn mà. Ngồi đợi thêm một lúc, đồng hồ đã điểm 12h30 rồi vẫn
không thấy bóng dáng hắn đâu, cơm canh nguội hết cả, nó sốt ruột chạy
lên phòng lấy điện thoại gọi cho hắn. Điện thoại đổ chuông rất lâu vẫn
chưa có người bắt máy nó định bụng tắt thì đâu dây bên kia truyền đến
tiếng nói...... nó ngạc nhiên hết cỡ... đầu dây bên kia là giọng của 1
cô gái.
-" Alo!"
Bên kia alo mấy tiếng nó mới giật mình nói.
- Xin lỗi đây là số của Huy phải không?
-" Đúng rồi nhưng anh ấy hiện không có ở đây cô có muốn nhắn lại gì không?"
Nó lắc đầu rối rít nói vào điện thoại.
- À không có gì, chào cô.
Cúp máy nó ngồi thất thần nhìn điện thoại, hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong
đầu, cô gái kia là ai mà lại nghe điện thoại của hắn, nó ở cùng hắn lâu
như vậy đến điện thoại hắn còn không dám đụng đến nữa là.... cô gái kia
có quan hệ gì mà có thể tùy tiện đụng điện thoại của hắn, không phải hắn rất ghét ai đụng vào đồ của hắn sao? Hắn không về ăn cơm trưa với nó là vì bận ở bên cạnh cô ta, ăn cơm trưa cùng cô ta hay sao? Nó tự cười
giễu cợt bản thân ngốc nghếch chuẩn bị biết bao nhiều là thứ để chờ
hắn.... lòng dâng lên nỗi tức giận nó đổ hết tất cả vào thùng rác, dọn
dẹp lại tất cả. Rửa chén ánh mắt nó không nhìn chén mà nhín về một hướng nào đó, cả người nó thất thần bỗng một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe
mắt nó mới giật mình trở về đánh rơi cả cái chén xuống đất làm không
gian yên ắng vang lên một tiếng xoảng..... cuối người nhặt mãnh vỡ của
cái chén không may lại bị cứa vào tay, máu từ đó rỉ ra, nó bậc khóc tại
chỗ....
- Tại sao? Đau quá!.... tại sao anh bỏ mặc tôi..... hức..... hức......
- Sao lại đau thế này! Chỉ là... hức... chỉ là đứt tay thôi mà........
Khóc một lúc đã đời, máu ở tay cũng khô lại, nó nhanh chóng lấy lại tinh
thần không thể để hắn biết được. Dọn dẹp lại chỗ mãnh chén vỡ, nó mới ra phòng khách ngồi xem phim như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặc dù
trong lòng nó thật sự không ổn 1 chút nào.
Jelly vừa cúp máy, hắn từ trong nhà vệ sinh đi ra lúc nãy do phục vụ bất cẩn
làm đổ ly nước lên quần hắn sợ điện thoại bị ướt hắn mới lấy ra để lên
bàn rồi mình vào nhà vệ sinh luôn, nhìn thấy cô ta cầm điện thoại hắn
trừng mắt nói.
- Ai cho cô đụng vào.
Jelly vờ như không có chuyện gì, không them trả lời câu nói của hắn mà chỉ bình thản hỏi.
- Cô gái mà anh để ảnh nền với cô gái tên Nhi là một người hả? Người yêu anh sao?
Lúc điện thoại hắn reo cô ta cũng không có ý định bắt máy nhưng nhìn hình
ảnh nhấp nháy trên màn hình làm cô ta tò mò nghe. Màn hình là ảnh 1 cô
gái đang ngủ gật trên bàn, tóc mái thưa rũ xuống che mất một bên mặt,
đôi môi chu lên rất dễ thương trông giống như ngủ mà đang mơ thấy đang
cãi nhau với ai đó thì phải. Jelly có một chút ganh tị với cô gái đó nên cô cố ý bắt máy để cho nó biết hắn đang ở cạnh cô ta.
- Không liên quan đến cô.
Hắn trả lời rồi ngồi xuống chỗ đối diện cô ta, mở điện thoại ra xem, quả
nhiên là nó gọi, chắc là đang trông hắn về ăn trưa đây mà.... Hắn tắt
điện thoại gọi phục vụ tính tiền xong thì nói.
- Xin lỗi tôi có việc gấp phải về rồi! Cô đi taxi về khách sạn đi tôi đã gọi hộ cô rồi!
Nói xong hắn đứng lên rời khỏi, Jelly nhìn theo ánh mắt đầy tức giận từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên có người bỏ rơi cô ta như vậy....
- Mặc kệ anh đã có người yêu hay chưa tôi vẫn sẽ theo đuổi anh!
Cô ta dốc cạn ly nước mát trên bàn rồi cũng lên taxi về khách sạn.
Hắn về đến nhà đã thấy nó ngồi xem phim hoạt hình ngon lành, chốc chốc còn cười hí hửng nữa.
Cầm cái điều khiển bấm tắt, màn hình ti vi đen thui, nó bực bội quát.
- Ai cho anh tắt hả?
Hắn nhún vai ngồi xuống cạnh đó, nó thấy vậy bèn xích ra chỗ khác.
- Cô bệnh sao không lên phòng nghĩ lại nằm đây xem hoạt hình. Bên ngoài trời gió lớn đã vậy còn bắt điều hòa..
Nó lườm hắn ,khoanh tay lại cãi.
- Tôi xem mắc mớ gì anh, gió lớn nhưng tôi vẫn thấy nóng nên bắt, không được à! Anh sợ tốn điện sao?
Nó hôm nay làm sao vậy? Hắn thật không hiểu bệnh lại trở nên lì như vậy à, lại còn mạnh miệng nữa nói 1 tiếng là cãi một tiếng, nhìn nó hình như
đang rất tức giận... hắn chỉ tắt ti vi để nói chuyện thôi mà, còn kêu nó đừng bắt điều hòa là sợ nó bệnh thôi trên người nó lại chỉ mặc có cái
áo thun mỏng lỡ lại bệnh nữa thì khổ... có vậy mà nó tức giận sao?
- Tôi sợ cô lại bệnh nữa thì phiền tôi thôi!
Nó bậc cười, nhưng hình như không phải cười vì vui hắn nhận ra điều đó.
- Phiền anh.... tôi đâu cần anh chăm sóc tôi đâu... mà tôi cũng không dám phiền, anh bận trăm công nghìn việc như vậy thời gian đâu để lo những
chuyện dở hơi của tôi nhỉ?
Bây giờ hắn mới nhận ra vẻ bất bình thường ở nó thì phải..
- Cô làm sao vậy Nhi?
- Mặc kệ tôi.
Nó gắt lên rồi đứng dậy về phòng nhưng vừa bước được mấy bước đã bị hắn kéo ngược lại.
- Nói đi, cô sao lại có thái độ như vậy?
- Bỏ tay anh ra.... tôi không có bị gì hết.
Trước ánh nhìn như thiêu đốt của hắn nó quay mặt sang hướng khác, nó rất sợ
ánh mắt này của hắn sợ nhìn vào bản thân lại nghe lời hắn thì chết mất.
Hắn thôi không hỏi về vấn đề đó nữa mà thay bằng câu hỏi quan tâm khác.
- Cô ăn gì chưa?
- Chưa.
Nó trả lời cộc lốc.
- Sao không ăn?
- Không đói.
Hắn nhìn nó với vẻ không vui.
- Dẹp cái kiểu trả lời này ngay.
- Không đó anh làm gì tôi, đừng có mà ra lệnh.
Nó cũng không chịu thua trừng mắt lại với hắn.
- Nếu không còn trả lời như vậy thì đừng có trách tôi.
- Tôi không sợ anh đâu!
Cơn tức giận được hắn kìm nén lại, hôm nay sao nó lại lì như vậy chứ! Hắn giữ kiên nhẫn hỏi lại nó.
- Tại sao không ăn? Như vậy làm sao uống thuốc.
Hắn vừa dứt câu nó đã giãy nãy lên...
- Không đói... không đói... khôn....g.... ưm....
Từ không đói lần thứ ba chưa kịp phát ra đã bị hắn nuốt lại dùm nó bằng
một nụ hôn.. nó trợn tròn mắt cả người bất động.... đầu óc không còn
tỉnh táo để đẩy ai kia ra vì nó mãi lo " God ơi!! Chuyện gì thế này? Sao tim con đập nhanh như vậy!"
Mãi một lúc sau hắn buông nó
ra mà nó vẫn đứng im như trời trồng như vậy. Huơ tay cũng không chớp
mắt, gọi cũng không tỉnh... hắn có hơi hối hận sao lại hôn nó làm gì để
nó trở nên như vậy... lúc nãy hắn chỉ nghĩ nó nói nhiều quá mới dùng
cách này ngăn cái miệng nó lại thôi...
- Này... Nhi!!!!
- HIỂU NHI!!!!
Nó giật mình quay về, nhớ lại chuyện lúc nãy nó xấu hổ bèn quát lên với hắn để chữa ngượng.
- Đồ dê già! Anh đi hôn cô người yêu của anh đi.
Rồi về phòng luôn, từ đó đến tối cũng không ló mặt ra. Hắn quay về với công việc mặc kệ nó luôn.
Nó nằm trên giường sắp xếp lại những việc đã xảy ra, suy nghĩ về cảm giác
của mình..... rồi thiếp đi trong mớ hỗn độn chưa có câu trả lời.....