“Người của họ Hàn đã trở lại.”
Macao, màn đêm buông xuống, Kỳ Yên vọt vào nhà của Diệp Tông, còn chưa ngồi xuống đã nặng nề thốt ra một câu như vậy. Tay đang ký văn kiện của Diệp Tông hơi dừng lại: “Anh nói là, vụ án lần này của cha tôi là do bọn họ làm?”
“Không sai.” Ánh mắt Kỳ Yên tối đến đáng sợ, “Là một sát thủ tên Lão Tam dưới trướng Hàn Thiệu Thành. Lão ta xuất thân từ ngành y, rất am hiểu dùng thuốc. Trong quá khứ tôi đã từng gặp qua thủ pháp ấy, không sai đâu.”
“Họ Hàn? Người nào của họ Hàn?” Đường Mật bị kêu đi đến nhà kính trồng hoa không biết chạy về tự lúc nào, mở trừng cặp mắt trống rỗng hỏi, “Hàn Thiệu Thành? Kỳ Yên, anh… anh thật sự quen biết Hàn Duyên?”
Vẻ mặt Kỳ Yên phức tạp, nhìn cô một cái rồi chuyển hướng sang Diệp Tông: “Vấn đề hiện tại chính là, người họ Hàn được ai ủy thác. Cha anh và họ Hàn không có qua lại, cho nên trong chuyện này, họ Hàn chỉ là con dao mà thôi. Còn người đâm dao… không phải Diệp Sóc, mà là Quý Thừa.”
Diệp Tông nhắm mắt suy nghĩ thật lâu sau mới lắc đầu: “Bất luận là ai thì chuyện này đều rất kỳ lạ. Nếu muốn giá họa cho tôi, nên đẩy tôi vào chỗ chết. Nếu muốn đẩy tôi vào chỗ chết, vì sao chỉ để lại chứng cứ gián tiếp lập lờ như vậy? Lão Tam là sát thủ chuyên nghiệp, không thể phạm sai lầm đơn giản thế này.”
“Có khi nào trước đó Quý Thừa bị anh đùa bỡn, cho nên muốn cảnh cáo anh? Nhưng hắn còn muốn em gái anh quay về, nên không thể trực tiếp giết người anh vợ này được.”
“Không giống. Vụ này không đủ để ép em tôi về, Quý Thừa không nhàm chán như vậy. Trong tay hắn có nắm di chúc của em tôi, cũng không đáng vì bảo vệ tài sản mà bí quá hóa liều. Huống chi, hắn là người kiêu ngạo tận trong xương tủy, sẽ không thể bắt tay hợp tác với xã hội đen như họ Hàn được.”
“Vậy thì là Diệp Sóc? Nhìn thấy anh giành đi ích lợi của hắn, muốn trừ khử anh thật nhanh?”
“Nếu là Diệp Sóc, tôi đã chết lâu rồi, làm gì còn bình yên vô sự trong cái vòng lẩn quẩn này.”
Ngón tay Kỳ Yên vô thức gõ mặt bàn, cộc, cộc, cộc, ngón tay thon dài của anh đột ngột dừng lại: “Hay là, Diệp Sóc muốn anh và Diệp Thánh Ân cùng chết, nhưng họ Hàn lại không chịu làm theo. Dù sao…” Anh dừng một chút, “Dù sao con của Hàn Duyên vẫn còn nằm trong tay của Diệp Sóc, nếu anh và Diệp Thánh Ân chết rồi, Diệp Sóc một mình nắm hết quyền hành, đối với họ Hàn cũng không có lợi gì. Nếu nói họ Hàn đang cảnh cáo anh, chi bằng nói họ đang cảnh cáo Diệp Sóc.”
Diệp Tông lo lắng liếc Kỳ Yên một cái: “Đứa bé đó… có lý.”
“Nhưng cùng lúc đó, bọn họ cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Diệp Thánh Ân cũng không khác gì đã chết, còn anh tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng thanh danh bị hủy. Hiện tại, dư luận nhận định hung thủ là anh, chỉ khổ nỗi là không có chứng cớ. Lúc này mỗi bước anh đi đều nguy cơ trùng trùng. Có ảnh hưởng của chuyện này, anh chỉ cần xảy ra chút vấn đề thôi, đều không thể trở mình được nữa.”
“Không sao.” Diệp Tông trái lại an ủi anh, “Lúc trước quyết định quay về, tôi đã biết sẽ có hôm nay. Cũng xem như nằm trong dự kiến.”
Đing đing đing đing!
Tiếng chuông cửa dồn dập đột nhiên phá tan yên tĩnh, trong nhà trọ trống trải vang vọng tiết tấu hoảng hốt. Kỳ Yên nhíu mày hỏi: “Khuy vậy rồi, anh còn hẹn ai à?”
“Không có.”
Kỳ Yên chợt cảnh giác: “Bất thường. Đường Mật, đến nhà ấm trồng hoa ở yên đó, đừng đi ra. Diệp Tông, anh cũng ngồi yên đi, tôi ra mở cửa.”
Ai cũng không ngờ được, bên ngoài là một đội cảnh sát sắc mặt nặng nề, “Là nhà của anh Diệp Tông đúng không? Phiền anh ấy đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Kỳ Yên làm động tác tay khoan đã: “Tôi nghĩ điều tra đã xong rồi mà.”
“Vụ án của Diệp Thánh Ân quả thực đã kết thúc điều tra.” Viên cảnh sát đi đầu sắc mặt không chút thay đổi, “Bây giờ là điều tra vụ án của Diệp Nghi, xin đừng cản trở người thi hành công vụ.”
Trong lòng Kỳ Yên giật thót: “Vụ án Diệp Nghi?”
“Vụ án của Diệp Nghi phát hiện ra nhân chứng và chứng cứ mới, cảnh sát theo yêu cầu của gia đình người bị hại, tiến hành điều tra lại lần nữa.” Viên cảnh sát lạnh lùng nhìn vào trong nhà, cao giọng nói, “Anh Diệp, xin đừng kéo dài thời gian.”
Gia đình người bị hại, Quý Thừa? Hắn biết rõ Diệp Nghi không chết, vì sao còn… Kỳ Yên cảm thấy chuyện này không ổn, rất nhiều sự kiện rời rạc bỗng chốc xâu chuỗi thành một vòng đầy đủ: Quý Thừa vừa mới nắm được di chúc, liền tuyên bố Diệp Nghi đã chết; Diệp Tông vừa mới trở về nhà, Diệp Thánh Ân lại đột nhiên bị sát hại; Quý Thừa vừa mới gặp mặt Diệp Sóc, vụ án của Diệp Nghi liền phát hiện chứng cứ mới, tiến hành điều tra lại…
Vậy ngay từ đầu, toàn bộ chính là cái bẫy, như vậy bọn họ thật sự tỉnh táo quá muộn. Từng bước một đi đến hôm nay, Diệp Tông đã sớm lún sâu vào đó, tựa như lời ban nãy vừa nói, chỉ cần lại xảy ra chút vấn đề, anh sẽ không có cơ hội trở mình. Mà vụ án của Diệp Nghi hiển nhiên không phải là ‘chút vấn đề’. Kỳ Yên hoàn toàn nhận thức được sự đáng sợ của Quý Thừa. Lúc này đây, họ thực sự bị động, thực sự không có khả năng xoay chuyển càn khôn.
Kỳ Yên quay qua, đối diện với ánh mắt thấu đáo của Diệp Tông: “Tôi sẽ phối hợp điều tra.” Nói xong, anh nhìn Kỳ Yên một cách sâu xa, nói đầy thâm ý, “Là Quý Thừa và Diệp Sóc. Liên hệ luật sư. Còn có, nhất định, tuyệt đối không thể để em tôi biết.”
***
Nắng mai yếu ớt, mặt trời ló dạng từ phía chân trời, nhuộm Macao thành màu sắc của dục vọng xen lẫn âm mưu. Quý Thừa vẫn ngồi trước cửa sổ không động đậy, bóng lưng tối đen lạnh băng, không dính hơn nửa phần ấm áp của ban mai.
Cuồng tự ngược, Lý Hằng thở dài. Cậu chủ không biết bị đả kích gì khi ở Mỹ, sau khi quay về không ăn không uống không nói lời nào, trực tiếp biến thành bộ dạng như thế này. Từ tối qua đến sáng nay, cứ ngồi như thế không mảy may động đậy. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ Diệp Tông chưa bị gì, anh đã đem mạng ra đền trước rồi.
Ho nhẹ một tiếng, Lý Hằng thử thăm dò: “Cậu chủ, Diệp Tông đến sở cảnh sát hai mươi bốn tiếng vẫn chưa được thả ra, chắc là bị tạm giam rồi.”
“Ừ.” Quý Thừa thản nhiên nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, “Phía truyền thông thế nào?”
“Tin tức đều thả ra rồi.” Lý Hằng đáp, “Bản tin trong nước đã tràn ngập, phía hải ngoại vẫn còn đang liên hệ, cố gắng tranh thủ để cô chủ mau chóng xem được.”
“Tốt.” Quý Thừa im lặng cười cười, “Đi thôi, đến gặp Diệp Tông.”
***
Lúc đến sở cảnh sát thì trời đã sáng tỏ, nhưng trong phòng hỏi cung vĩnh viễn là vách tường xám xịt, ngọn đèn ảm đạm. Hệt như mấy tuần trước, Quý Thừa cùng Diệp Tông ngồi mặt đối mặt, điểm khác nhau duy nhất chính là, ở giữa không hề có nước trà nóng hổi, chỉ có mặt bàn kim loại lạnh lẽo.
Quý Thừa thật sự rất khâm phục người đàn ông trước mặt. Ở một nơi thế này lâu như vậy, người bình thường đã sớm suy sụp, còn anh ta vẻ mặt lại trầm tĩnh, giống như chẳng xảy ra chuyện gì. Quý Thừa thở dài, nói: “Chỉ cần cô ấy xuất hiện, tình nghi mưu sát của anh sẽ tự sụp đổ. Nhưng tới mức này rồi, anh vẫn không chịu thừa nhận cô ấy còn sống, quả thật không tiết trả giá hết thảy.”
“Anh cũng vậy thôi.” Diệp Tông cười cười, “Cho dù là ngụy tạo chứng cứ, cũng muốn đổ tội mưu sát này lên đầu tôi.”
“Bất luận anh tin hay không, chuyện của cha anh không phải tôi làm.” Quý Thừa cười nhạt, “Nhưng bất luận kẻ nào làm, bước đệm này của hắn cũng giúp tôi một ân huệ lớn, nếu không thì tra lại án của Diệp Nghi cũng không thể có được ảnh hưởng lớn như vậy.”
“Không hề gì.” Diệp Tông thản nhiên nói, “Anh có thể khiến tôi thân bại danh liệt, thậm chí ngồi tù, nhưng tôi vẫn sẽ không để em tôi quay về.”
“Biết được tình cảnh của anh, cô ấy sẽ tự quay về.”
“Em tôi sẽ không biết.”
“Ha ha.” Quý Thừa bật cười, “Hai người đúng là anh em, đều vô tư như nhau, đều thích quyết định thay người khác. Vì để cô ấy rời xa tôi, anh thà rằng biến thành tội phạm giết người? Anh cảm thấy, so với chuyện nhìn anh thành tội phạm giết người mà chết thì trở lại bên cạnh tôi càng làm cho cô ấy thống khổ hơn?”
Diệp Tông lắc đầu cười cười: “Anh không hiểu đâu. Quý Thừa, để tôi kể cho anh nghe một chuyện.”
Thực sự thì lúc đầu, Diệp Tông và Diệp Nghi hoàn toàn không quen biết. Mẹ của họ đều là vợ bé của Diệp Thánh Ân, bình thường không tiếp xúc bao giờ, ngày lễ ngày tết mới gặp nhau.
Vợ cả nhà họ Diệp chỉ có mình Diệp Sóc, còn vợ bé thì sinh một đàn con. Đứa nào cũng xấp xỉ tuổi nhau, nhưng ai cũng tự hiểu, anh em ít đi một người, thì phần thừa kế tương lai của mình có thể nhiều thêm một chút, cho nên lúc nào cũng ngầm đấu đá nhau. Diệp Thánh Ân cho rằng chuyện này có gì là không tốt, ngược lại, ông xem chuyện đấu đá này thành thiên phú, là cơ hội tuyển chọn người nối nghiệp.
Diệp Nghi nhỏ tuổi nhất, lại là con gái, đương nhiên bị nắn bóp như quả hồng mềm, còn Diệp Tông thì từng giúp đỡ cô vài lần. Mới đầu thật sự không có tình cảm gì cả, chỉ là Diệp Tông anh không quen đứng nhìn một thằng anh lớn xác đi ức hiếp một đứa con gái riêng mà thôi. Ai biết, cô gái yếu đuối kia lại ghi lòng tạc dạ, còn đặc biệt nghiêm túc nói: “Anh hai, cám ơn anh đã bảo vệ em, em cũng sẽ liều mạng bảo vệ anh.”
Tình thân trong nhà họ Diệp trước giờ đều là chuyện khôi hài, huống chi lời này phát ra từ miệng một đứa ngay cả bảo vệ mình cũng khó. Ai ngờ sau này có một ngày, cô gái nhỏ nhắn kia liền thực hiện lời hứa. Lúc ấy là mùa đông, Diệp Tông bị Diệp Sóc đẩy vào trong nước. Mấy trò này tất cả mọi người nhìn riết cũng thành quen, ngay cả bản thân Diệp Tông cũng không quá để tâm.
Nhưng mà, khi sốt cao mê man, anh lại nghe thấy Diệp Nghi gào lên: “Dị ứng với Penicillin không thể dùng loại thuốc này! Lần trước mẹ bị bệnh, bác sĩ chính là nói như vậy! Anh hai cũng bị dị ứng với Penicillin, ông lại dám cho anh hai dùng, ông là đồ lang băm!”
Bác sĩ nọ đương nhiên không phải kẻ lăng băm, nhưng buộc phải ‘không cẩn thận’ chữa chết Diệp Tông. Rất nhiều người có mặt ở đây, nhưng ai cũng không lên tiếng. Người đẩy Diệp Tông xuống nước chính là Diệp Sóc, kẻ đứng sau là ai đương nhiên không cần nói cũng biết. Diệp Tông luôn luôn là đứa con xuất sắc nhất trong nhà họ Diệp, đối với bà cả mà nói, sớm muộn gì anh cũng phải chết. So với chuyện đối đầu với bà cả họ Diệp, đứa trẻ thông minh nhất định sẽ lựa chọn ngoảnh mặt làm thinh, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Chỉ có Diệp Nghi là ngốc nghếch. Cô giật lấy lọ thuốc trong tay bác sĩ, ném mạnh xuống đất, sau đó liều mạng xông ra ngoài. Lúc ấy, Diệp Thánh Ân đang được bà cả chăm sóc vuốt ve trong phòng ngủ, đây cũng là một mắc xích quan trọng trong cả kế hoạch. Còn Diệp Nghi thì chạy đến trước cửa phòng ngủ làm ồn, dám chán sống mà gọi Diệp Thánh Ân ra ngoài. Lúc cô chạy đến đã vơ lấy một ống tiêm, ai dám ngăn cản liền vừa cắn vừa đâm. Dọc theo đường đi, bọn người hầu đều kinh sợ hô hoán: “Cô chủ điên rồi!”
“Em tôi lúc nào cũng dịu dàng ít nói, người khác ức hiếp bắt nạt nó thế nào cũng không dám hé răng. Nhưng vì tôi, nó đã làm được đến mức đó.” Diệp Tông hãy còn mỉm cười, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua chút ánh sáng ấm áp, “Từ đó về sau, Diệp Sóc hoàn toàn hận nó, phàm là cơ hội có thể tra tấn nó đều tuyệt không bỏ qua. Cho nên, đủ mọi cảnh ngộ sau này nó gặp phải, có phần rất lớn là lỗi ở tôi.”
Đây là cuộc sống của họ, mỗi một bước đi, đều có thể là bước đi cuối cùng trong đời. Mỗi một quyết định theo sau, một mặt đường bằng phẳng đều có thể biến thành vực sâu vạn trượng. Nhưng cám dỗ quá lớn, ai cũng không cưỡng lại được, ai cũng không thể thoát thân. Đang tiếp tục nói, bầu không khí chung quanh nhất thời trở nên ngột ngạt.
Hồi lâu sau, Diệp Tông nhìn thẳng vào Quý Thừa, nhấn mạnh từng chữ: “Trả lời câu hỏi của anh, nếu không có nó, mười mấy năm trước tôi đã chết rồi. Cho nên, nếu nó cần mạng của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy. Quý Thừa, từ nhỏ nó đã khổ, nhưng lại sống rất vui vẻ. Nhưng từ sau khi chung sống với anh, vẻ thống khổ trong mắt nó là thứ tôi chưa từng thấy qua, sau này cũng không muốn thấy lại. Nếu nó vì tôi, không thể không quay về tiếp tục chuỗi ngày thống khổ, thì tôi sống cũng chẳng còn gì lưu luyến. Cho nên thà tôi chết, cũng sẽ không để anh toại nguyện.”
“Sống chẳng còn gì lưu luyến?” Quý Thừa thều thào lặp lại, “Anh hai, anh có thể lặp lại lần nữa lời này với Lê Ly không?”
Tấm lưng thẳng tắp của Diệp Tông đột nhiên cứng còng. Quý Thừa từ trong túi lấy ra hai thứ, chậm rãi bày ra: “Anh một mực nghĩ, tôi bảo Diệp Nghi bổ sung di chúc, rồi lại phủ nhận sự tồn tại của nó với người ngoài, rốt cục là có mục đích gì? Đây là đáp án.”
Một phần là di chúc Diệp Nghi ký tên, phần còn lại là tờ báo có chữ viết giống hệt. Nhìn chằm chằm nó, sắc mặt Diệp Tông biến đổi. Quý Thừa buồn bã nói: “Tôi chỉ là muốn có được chữ viết mới mẻ của cô ấy, còn muốn nó in lên tờ báo đã phát hành tại trấn nhỏ thuộc họ Lê. Xem riêng lẻ, chúng không tạo thành ảnh hưởng trí mạng, chỉ khi nào tra lại án Diệp Nghi, thì đây là mấu chốt chiến thắng.”
Nói xong, anh dịu dàng vuốt ve hàng chữ viết ấy: “Anh nguyện chết vì cô ấy, nhưng cô ấy cũng sẽ không trơ mắt nhìn anh chết. Một khi biết tình cảnh của anh, cô ấy nhất định lập tức trở về. Anh tin tưởng rằng cô ấy chắc chắn không biết, chẳng qua là đánh cược họ Lê đủ mạnh, có thể khống chế nguồn thông tin đến cô ấy. Nhưng anh lại không nghĩ tới, điểm cực mạnh này của họ Lê, cũng là điểm yếu nhất. Bởi vì Lê Ly yêu anh, cho nên cuối cùng, Lê Ly sẽ nói với Diệp Nghi thôi.”
Hai nắm tay Diệp Tông nắm chặt, lạnh giọng trào phúng nói: “Lê Ly yêu tôi? Anh nghe được từ đâu thế?”
“Anh phải tin tưởng bản thân chứ.” Quý Thừa mỉm cười, “Nhưng Lê Ly không nói cũng chẳng sao hết, tôi có thể giúp đỡ cô ấy một tay.”
Nói xong, Quý Thừa ung dung gõ mặt bàn: “Tôi sẽ báo lên tòa án, đột nhiên nhận được thư nặc danh gửi di chúc và tờ báo này tới. Di chúc bỗng nhiên xuất hiện, tòa án phải tham gia điều tra. Chỉ hàng chữ viết không chứng minh được gì, nhưng với chữ viết trên tờ báo đã phát hành gần đây thể hiện vị trí có thể của cô ấy. Nếu tôi xin truy tìm tung tích, tòa án không có lý do từ chối. Nhìn thấy cánh cửa tòa án, cơ hội anh sống sót gần ngay trước mắt, Lê Ly sẽ ngăn cản sao? Đến lúc đó, Diệp Nghi còn có thể hoàn toàn không biết gì cả sao?”
“Từ lúc bắt đầu phủ nhận sự tồn tại của di chúc, anh đã nghĩ tới hôm nay rồi.” Diệp Tông nhắm mắt đỡ trán, “Anh cố ý làm tôi cảm thấy bên trong có dối trá, vì để bảo vệ bản thân mà quay về nhà họ Diệp, lấy chuyện này chọc giận Diệp Sóc, rồi để hắn lợi dụng vụ Diệp Nghi để thủ tiêu tôi. Vụ này vốn do tôi bày ra, cho nên Lưu Sinh chỉ cần nói sự ra đi của em tôi thành tử vong, những chứng cứ khác thì càng tra càng vô cùng xác thực. Cách giải quyết duy nhất chính là để nó trở về. Mà từ đầu chí cuối, anh chỉ cần đứng đằng sau, làm người chồng vô tội.”
“Hoặc là, tôi đem chúng tặng lại cho anh.” Quý Thừa đẩy di chúc cùng tờ báo đến trước mặt Diệp Tông, “Còn anh lợi dụng chúng làm chứng cứ gián tiếp, nói thẳng chân tướng, để Diệp Nghi quay về, chúng ta đều tránh được phiền phức về sau.”
“Cám ơn, không cần.” Diệp Tông thờ ơ nói, “Chuyện này còn chưa có kết luận. Diệp Sóc mua chuộc được Lưu Sinh, ngụy tạo chứng cứ, tôi sẽ ngồi chờ chết, để mặc các người hiếp đáp?”
“Cũng được. Đã như vậy, chúng ta sẽ đánh cược một ván.” Quý Thừa cười nhích mép, chồm người về phía Diệp Tông, “Anh hai, ván này tôi cược cả tính mạng nên người thắng cuối cùng, nhất định là tôi.”
***
Bên ngoài sở cảnh sát sớm bị phóng viên vây kín: “Anh Quý, đối với giả thuyết Diệp Tông mưu sát Diệp Nghi, anh có nhìn nhận thế nào?”
“Cho nên Diệp Tông quả thực vì phân chia tài sản, mà xuống tay cả với em ruột?”
“Nghe nói điều tra lại vụ án là yêu cầu của anh, làm sao anh lại nảy sinh nghi ngờ, làm sao lấy được chứng cứ mới?”
“Anh Quý, anh gặp được anh Diệp không? Hai người đã nói gì? Anh Diệp có sám hối hay không? Có phải anh rất hận anh ấy hay không?”
Quý Thừa không thèm để ý đến ai, trực tiếp lạnh lùng dạt đám đông qua, ngồi vào trong xe: “Lái đi, nhanh lên.”
Lý Hằng cẩn trọng hỏi: “Cậu định đi đâu?”
“Đâu cũng được.”
Quý Thừa bực bội xoa giữa hai đầu chân mày. Người chiếm thế thượng phong hiển nhiên là anh, nhưng anh lại chẳng có chút thích thú nào. Anh vẫn chán ghét sự đê tiện và tàn nhẫn của Diệp Sóc, anh và Diệp Sóc có gì khác biệt? Không chỉ không khác biệt, Diệp Sóc là do anh giựt dây, anh càng thấy ghê tởm chính mình.
Quý Thừa mệt mỏi nâng tay, từ trong túi áo vest lấy ra một thứ, nắm chặt trong lòng bàn tay. Đó là vỏ đạn, vỏ của viên đạn mà người phụ nữ kia đỡ thay cho anh. Mấy năm nay, mỗi lần cảm thấy khó mà tiếp tục được, anh đều sẽ lấy nó ra ngắm nghía, sau đó anh sẽ hồi tưởng, bản thân không hề lẻ loi một mình, có người vẫn luôn ở cạnh anh, thời thời khắc khắc liều mạng ở cạnh anh.
Nhưng hiện giờ cái gì anh cũng không có, ngoại trừ âm mưu, tính kế, giăng bẫy này bẫy nọ, anh giờ trắng tay. Đây từng là cuộc sống mà anh khinh bỉ nhất, hiện giờ lại trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng khiến người ta chán ghét.
Diệp Nghi, rốt cục chừng nào em mới về? Vỏ đạn dưới ánh mặt trời, hắt ra màu vàng lạnh lẽo mà ấm áp. Anh chỉ là không muốn một mình cô độc mà thôi. Nếu em không về, anh sẽ không thể đối mặt được với chính mình ngày càng không từ thủ đoạn.