Trên đường về nhà, Nghiêm Hàn vô cùng im lặng. Ngay cả Mạch Miêu cũng nhìn ra không khí khác thường, nên ngoan ngoãn không nói lời nào, không bao lâu thì ngủ.
Ngoài cửa xe, ánh đèn đường chập choạng mê ly, sườn mặt anh tuấn của Nghiêm Hàn được ánh đến lạnh lẽo cô tịch. Giờ khắc này, Mạch Nha cảm thấy tội nghiệt quá nặng: “Xin lỗi anh.”
Nghiêm Hàn ngạc nhiên giương mắt, đối diện với Mạch Nha qua kính chiếu hậu: “Tại sao lại xin lỗi?”
Em không nên quay lại tìm anh, Mạch Nha nhủ thầm, ngoài miệng lại nói: “Vừa rồi Mạch Miêu gọi anh là ba, hình như đã khiến vị ấy hiểu lầm.”
“Không sao đâu.” Nghiêm Hàn nở nụ cười khó nắm bắt hàm ý trong đó: “Vậy chẳng có gì là không tốt.”
Lần này đến phiên Mạch Nha kinh ngạc: “Có ý gì?”
Nghiêm Hàn im lặng hồi lâu, mới hạ giọng nói: “Mạch Nha, người đó rất nguy hiểm, em nhất định phải cách xa hắn một chút. Hắn hiểu lầm chúng ta là vợ chồng, vậy cứ để hắn tiếp tục hiểu lầm đi. Hắn cho rằng em đã kết hôn, có lẽ em sẽ càng an toàn hơn.”
Mạch Nha hoàn toàn mơ hồ: “Người đó là…”
“Hắn rất cố chấp, hơn nữa còn hại chết người rất quan trọng với anh. Mà em và cô ấy… có chút giống nhau.” Giọng nói Nghiêm Hàn mỏng manh nhưng nghiêm nghị, “Mạch Nha, anh sẽ không để bi kịch tái diễn đâu.”
Nghiêm Hàn nghĩ ‘cái chết’ của Diệp Nghi là do Quý Thừa làm hại? Mạch Nha nhất thời không biết làm sao: “Anh nói người đó hại chết ai? Vừa rồi người đó nói đền mạng, sao lại vậy?”
“Xin lỗi em, chuyện này anh không muốn nhắc lại.” Quanh thân Nghiêm Hàn tản ra hơi lạnh thấu xương, “Nhưng hãy tin anh, em cách hắn càng xa càng tốt.”
***
Mạch Nha trằn trọc cả buổi tối. Cô lờ mờ cảm thấy, khoảng thời gian mình biến mất kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Một thứ cảm giác không tốt bất giác bén rễ, rồi lại không đâm chồi, khiến người ta càng bất an.
Sáng sớm hôm sau cũng ở trạng thái đánh trận như thường này. Mạch Nha nhanh chóng chải răng cho Mạch Miêu, đang chải đến độ bọt kem đầy miệng, trong nhà bếp lại truyền đến tiếng ‘đing’.
Mạch Nha vội vã nhét ly nước vào tay của Mạch Miêu: “Con tự súc miệng nha, mẹ đi chiên trứng đã.”
Cô còn đang luống cuống, Mạch Miêu đã trèo lên bàn ăn, yên vị xong, cô bé mở ti vi, đồng thời nghiêm trang nói: “Mẹ à, không sao, không nên gấp gáp.”
Cái vá trong tay của Mạch Nha rơi tõm vào nồi, cô bất giác ngước nhìn Mạch Miêu bé nhỏ, khuôn mặt khả ái, trong lòng co thắt từng hồi. Sao lại có thể như vậy, sao lại giống nhau đến thế?
Một ngày của mấy năm trước, bệnh của mẹ cô đột ngột trở nặng, cô hoang mang bối rối, chốc chốc lại gọi người giúp việc, chốc chốc lại cầm điện thoại lên nhưng thế nào cũng nhấn không đúng số. Quý Thừa từ thư phòng đi ra, bình tĩnh chỉ huy người chăm sóc mẹ cô, chuẩn bị xe, thông báo bệnh viện, đồng thời ôn hòa nói: “Diệp Nghi, không sao, không nên gấp gáp.” Đuôi mày khóe mắt anh lộ vẻ lợt lạt, lại chứa đựng tác dụng điềm tĩnh trấn an, cùng với Mạch Miêu ở trước mặt giống nhau như đúc.
Khi đó cô vẫn còn là Diệp Nghi. Khi đó cô vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Thương Vi. Khi đó cô trộm nghĩ, có lẽ Quý Thừa quan tâm đến mình. Khi đó… Thật sự là thời điểm ngu xuẩn lại đáng thương.
“Ơ, mẹ ơi, kia không phải là chú đẹp trai hôm qua à?”
Tiếng trẻ thơ lảnh lót vang lên, Mạch Nha đột nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Quý Thừa trên màn ảnh. Anh mặc một bộ complet đen chỉnh tề, toàn thân lạnh lùng nồng đậm, trên mặt là vẻ ôn hòa nguy hiểm. Khi anh giương mắt nhìn thẳng vào màn hình, Mạch Nha lại bất giác lui về sau. Mà lúc này, Mạch Miêu vừa chỉnh lớn âm lượng.
Theo dạ tiệc từ thiện tối qua khai mạc, ông trùm Macao- tập đoàn Quý Thị- chính thức tuyên bố tiến quân vào Đại Lục. Hạng mục đầu tư của Quý Thị ở Đại Lục chủ yếu vào chữa bệnh, giáo dục, cũng sẽ đẩy mạnh sự nghiệp từ thiện.
Quý Thị vốn là trùm sòng bài ở Macao, nhiều năm qua chia đều thiên hạ với Diệp Thị. Ba năm trước, Diệp Thị xuất hiện nguy cơ, Quý Thị đề xuất thu mua với Diệp Thị. Tuy rằng đến cuối cùng Quý Thị buông tha lần thu mua đó, nhưng địa vị bá chủ sòng bạc ở Macao này vẫn không hề lung lay.
Nhưng mà, vì tiến quân vào Đại Lục, Quý Thị đã ký kết hiệp thương với phía chính phủ, tách rời toàn bộ nghiệp vụ sòng bài, ủy quyền cho bên thứ ba quản lý, cũng hứa hẹn sẽ không tham dự bất cứ quyết sách kinh doanh liên quan nào.
Mọi người đều biết, lợi nhuận kinh doanh sòng bạc đặc biệt cao hơn so với các ngành khác. Đối với quyết định của Quý Thị, khắp nơi đều xôn xao…
Mạch Nha há hốc mồm kinh ngạc. Quý Thừa buông tha thu mua Diệp Thị, còn tách khỏi kinh doanh sòng bài? Dạ tiệc tối qua là Quý Thị tổ chức? Quý Thừa không phải ngẫu nhiên xuất hiện, mà là đã tiến quân vào? Quý Thừa dám hy sinh năm năm hạnh phúc để kết hôn với cô, chỉ vì đổi lấy sản nghiệp này, hiện giờ sao lại vô duyên vô cớ vứt bỏ, chạy tới đầu tư chữa bệnh và giáo dục gì chứ?
Trong đầu cô lóe sáng, từng lời nói của Thượng Vi xa xăm vọng về:
“Diệp Nghi, cô cho rằng Quý Thừa xem trọng cô ư? Trong đời anh ấy hận nhất chính là hai thứ: con riêng và kinh doanh sòng bạc. Mẹ anh ấy là vợ chính thức, lại bị vô số vợ bé của ba anh ấy chọc tức, còn trơ mắt nhìn đám con riêng phân chia gia nghiệp. Nếu không phải vì an ủi mẹ, Quý Thừa làm sao lại vứt bỏ tương lai ở Phố Wall, trở về Macao dấn thân vào đám nước đục của Quý Thị?”
“Cô là con riêng của nhà họ Diệp, hai thứ anh ấy hận nhất, cô đều chiếm đủ. Huống chi, nội bộ nhà họ Quý đấu đá nhau, nhà họ Diệp âm thầm châm ngòi bao nhiêu chuyện? Quý Thừa cưới cô, chẳng qua là tạm thời tranh thủ sự ủng hộ của họ Diệp thôi. Chờ sóng yên biển lặng, anh ấy sẽ vứt bỏ toàn bộ thống hận, chính là cô. Sau đó sống một cuộc sống chân chính mà anh ấy muốn, cùng với tôi.”
Thượng Vi quả nhiên đúng, cô ấy thậm chí không biết sự tồn tại của hợp đồng kia, nhưng vẫn thấy mọi chuyện vô cùng rõ ràng. Cô ấy và Quý Thừa mới là một đôi tương xứng. Mạch Nha cười tự giễu, người từ đầu đến cuối hồ đồ chỉ có một mình cô mà thôi.
“Mẹ, trong ti vi nói cái gì vậy?” Mạch Miêu mở to mắt, “Chú đẹp trai hôm qua đến nơi này làm chuyện tốt đúng không?”
Mạch Nha gian nan cười nói: “Đúng là chuyện tốt.”
“Đúng mà.” Mạch Miêu hài lòng lẩm bẩm, “Tuy rằng chú đẹp trai chọc ba giận, nhưng con cảm thấy chú ấy không phải là người xấu. Ơ, vì sao vậy nhỉ? Ai da, mẹ ơi, trứng sắp cháy đen rồi kìa!”
“Được rồi được rồi.” Mạch Nha hoàn hồn lại, “Mau ăn đi cưng, con bị muộn rồi.”
“Buổi sáng đến muộn không sao hết, nhưng chiều nay con phải diễn Hồ Thiên Nga, mẹ đã đồng ý đến xem rồi, tuyệt đối không cho phép đến trễ! Còn nữa còn nữa, mẹ đã chịu làm bánh ngọt cho bạn của con, cũng không cho phép giao trễ nha!”
***
Hôm nay trong tiệm không bận, Mạch Nha liền chuyên tâm làm bánh ngọt theo lời hứa với Mạch Miêu.
Đường Mật ở bên cạnh thỉnh thoảng quấy rẩy: “Ê, cậu có xem tin tức không? Dạ tiệc hôm qua là của Quý Thị đó, mỹ nam làm đổ bánh chính là Quý Thừa! Nghe nói tất cả sòng bạc ở Macao đều là của anh ta, anh ta lại muốn rửa tay gác kiếm! Cậu nói xem anh ấy trẻ tuổi đẹp trai như vậy, sao đầu óc lại chẳng được bình thường…”
“Cậu nói nghe hay thật á!” Mạch Nha nghiến răng ken két, “Nhận đơn hàng mà không biết khách hàng là ai, cậu bị ngốc à!”
“Cậu là ngày đầu biết mình bị ngốc sao?” Đường Mật ấm ức bĩu môi, “Đơn hàng là đại diện khách sạn đặt, sao mình biết chủ là ai? Vả lại, đơn hàng của Quý Thị có gì không tốt? Với tình trạng hôm qua, đổi lại là người khác có lẽ sẽ ăn quỵt rồi, nhưng người ta ngược lại ra giá gấp mười lần, người ta phúc hậu bao nhiêu?”
Mạch Nha tức tối trừng mắt với Đường Mật, Đường Mật lại càng lúc càng hưng phấn: “Chuyện phúc hậu hơn còn ở đằng sau nha. Sáng nay mình mới nhận được điện thoại của Quý Thị, nói muốn ký hợp đồng dài hạn với chúng ta, đặt cọc đến năm trăm ngàn luôn!”
“Cái gì?” Mạch Nha nháy mắt như rơi vào tay kẻ địch, “Đừng nói là cậu đồng ý rồi nha?”
“Đương nhiên phải đồng ý! Nhưng mà đây là kinh doanh, phải treo giá mới có đường mặc cả, cho nên mình không đồng ý ngay, chỉ nói sẽ thương lượng với cậu rồi sau đó mới quyết định.” Đường Mật đắc chí nói, “Cậu xem mình thông minh chưa!”
Mạch Nha chộp lấy bả vai cô, gào lên: “Tuyệt đối, vĩnh viễn, không thể đồng ý!”
Đường Mật choáng váng: “Hả, sao vậy?”
Mạch Nha xuất đòn sát thủ: “Nghiêm Hàn không cho.” Vì muốn mau chóng gả Mạch Nha ra ngoài, Đường Mật luôn luôn tôn sùng lời nói của Nghiêm Hàn như thánh chỉ, lý do này có thể một kích khống chế địch.
Quả nhiên, Đường Mật ỉu xìu: “Gì?”
Mạch Nha gật đầu: “Hôm qua cậu cũng thấy rồi đó, Nghiêm Hàn biết Quý Thừa, hai người còn có hiềm khích rất lớn.”
“Ừ, mình nhớ ra rồi!” Đường Mật ngộ ra, “Quý Thừa xem cậu thành bà xã của Nghiêm Hàn, còn nhắc đến một người nữa?”
“Cụ thể mình cũng không rõ lắm.” Mạch Nha nói cho có lệ, “Nhưng mà, cô gái kia hình như bị Quý Thừa hại chết, cho nên Nghiêm Hàn nói anh ta rất nguy hiểm, bảo mình phải tránh xa một chút.”
“Kinh khủng vậy sao!” Đường Mật che mặt: “May mà mình chưa đồng ý. Thật không ngờ được, bác sĩ Nghiêm còn có quá khứ dữ dội như vậy! Mạch Nha à, cậu đừng có ghét bỏ người ta nha, cậu có Mạch Miêu, người ta cũng đâu ghét bỏ gì cậu.”
“…”
“Ờ thôi, mình nghe lời anh ấy là được chứ gì. Nếu Nghiêm Hàn đã nói vậy, chứng tỏ anh ấy bảo vệ cậu. Mạch Nha à, hình như mình lại thấy ông tơ bà nguyệt đang vẫy tay với cậu á.”
“…”
***
Bởi vì Đường Mật không ngừng quấy rối, tốc độ của Mạch Nha chậm hơn nhiều so với kế hoạch. Mới vừa giao bánh ngọt cho giáo viên, đèn trong hội trường liền tắt ngúm, cô giáo đành đưa cô tới ghế trống dư lại ở hàng đầu tiên.
Mạch Nha tuy rằng gặp họa được phúc, nhưng mới vừa ngồi xuống liền có cảm giác không đúng. Trong bóng tối, dường như có người luôn nhìn cô. Nhưng chăm chú nhìn lại, bốn phía tối om, chỉ có bóng người mơ hồ không rõ.
Không đợi cô truy đến tận cùng, đám thiên nga nhỏ đã nối đuôi nhau mà ra. Các bạn nhỏ khoảng hai ba tuổi vốn tay chân ngắn ngủn, ngay cả đi thôi cũng xiêu vẹo, múa Hồ Thiên Nga đến ngã trái nghiêng phải, nhìn từ xa xa, giống như chỉ có từng quả cầu thịt tròn trịa đứng tại chỗ lăn qua lăn lại.
Các phụ huynh bật cười, Mạch Nha cũng không nhịn được ôm bụng cười ngất. Nhưng mà, mỗi khi cô cười ra tiếng, cảm giác bị người ta nhìn chòng chọc này lại càng mãnh liệt, hoàn toàn không thể bỏ qua. Lúc này, màn biểu diễn kết thúc, đèn đuốc sáng lên, Mạch Miêu trên sân khấu trông thấy Mạch Nha liền nhào xuống: “Mẹ, con múa đẹp không?”
Mạch Nha vội vàng chạy đến đón lấy cô bé: “Quá tuyệt, cưng à! Nhìn bên kia đi, mẹ có mang theo bánh đến đó!”
“Mẹ tốt nhất!” Mạch Miêu hoan hô xong thì quay về hướng sân khấu, “Mẹ mình làm bánh ngọt cho chúng ta kìa!” Tiếng hoan hô dần khuếch tán, hơn nữa còn nhanh chóng tập trung ở chỗ để bánh. Mạch Nha buông Mạch Miêu ra, sau gáy đột nhiên có cảm giác lành lạnh.
“Ngay cả bánh ngọt cũng do cô Mạch làm, Quý Viên quả nhiên đáng nể, điểm này ngay cả Quý Thị cũng không sánh bằng.” Sau lưng Mạch Nha, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, “Sáng sớm nay, người của tôi tìm đến hợp tác với cô Mạch, kết quả bị cô từ chối.”
Mạch Nha quay phắt lại, đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười ôn hòa của Quý Thừa. Cô không khỏi lui về sau từng bước. Người này sao lại âm hồn không tan?!
Bên cạnh Quý Thừa, nhân viên nhà trường ngẩn ra, vội vàng giảng hòa nói: “Anh Quý đây đang có kế hoạch đầu tư vào trường của chúng tôi, cô Mạch và anh Quý mà hợp tác thì thân càng thêm thân! Anh Quý thực lực hùng hậu, con người cũng hiền hòa, cô Mạch thử xem xét lại nhé?”
Mạch Nha nhìn chằm chằm Quý Thừa, một câu không nói nên lời. Họ đã gặp nhau hai ngày liên tục, đây rốt cục là trùng hợp hay là có chủ đích? Cô vẫn giữ im lặng, mọi người dần dần bắt đầu không biết làm sao, chỉ có Quý Thừa vẫn tự nhiên nói: “Cô Mạch có thể mượn bước nói chuyện không?”
Trong phòng hóa trang yên tĩnh không người của hội trường, Quý Thừa lẳng lặng quan sát Mạch Nha. Anh vẫn chói mắt như ba năm trước, dáng người cao lớn, mặt mày thâm thúy, ôn hòa hoàn mỹ. Nhưng Mạch Nha biết, dưới bề ngoài ấm áp này, là tâm địa vô cùng lạnh lùng và cứng rắn.
Bởi vậy, tuy anh đang cười, nhưng Mạch Nha chỉ cảm thấy nham hiểm: “Cô Mạch, trông phản ứng của cô khi thấy tôi, có lẽ Nghiêm Hàn đã nói gì đó với cô. Tôi rất tò mò, không biết anh ta đã nói những gì?”
Mạch Nha âm thầm siết tay, dự định giải quyết nhanh gọn: “Anh hại chết người quan trọng của Nghiêm Hàn, chẳng lẽ tôi không nên giữ khoảng cách với anh à?”
Quý Thừa yên tĩnh chốc lát, sau đó nhếch mày, song màu mắt lại lãnh đạm như băng: “Tôi hại chết người quan trọng của hắn? Cho nên hắn liền lần nữa bắt đầu cuộc sống hạnh phúc? Đây là định nghĩa ‘quan trọng’ của hắn ư?”
Mạch Nha cố nén nhịp tim đập dồn, xoay người muốn đi: “Anh Quý, tôi không có hứng thú với ân oán của anh và Nghiêm Hàn.”
“Cô Mạch…” Quý Thừa gọi giữ cô lại, “Thực sự thì người tôi hiếu kỳ chính là cô. Cô và Nghiêm Hàn là vợ chồng, nhưng sao lại không tò mò chuyện quá khứ của hắn? Hay là, quan hệ của hai người nhìn vậy nhưng không phải vậy?”
Lòng Mạch Nha run rẩy, đưa lưng về phía Quý Thừa, đáp: “Ai mà không có quá khứ? Hiện tại tôi sống rất tốt, tại sao phải để ý đến nó chứ? So với người bình thường như chúng tôi đây, anh Quý chắc là sống tốt hơn nhiều, cần gì phải cắn chặt quá khứ không buông chứ?”
“Vợ chồng cô Mạch hoà thuận, có con gái đáng yêu, đương nhiên sống rất tốt.” Giọng nói Quý Thừa đột nhiên nhẹ tênh, “Nhưng cô làm sao biết tôi sống tốt hay không? Quý Thừa nói tôi hại chết cô ấy… ha ha, vậy thì con gái tôi là bị ai hại chết đây?”
Mạch Nha đột nhiên quay đầu lại: “Anh có ý gì?” Chẳng lẽ anh ấy là nói Mạch Miêu? Anh ấy cảm thấy Nghiêm Hàn hại chết Mạch Miêu ư? Đây là mớ bòng bong gì vậy?
“Sau này chúng ta còn cơ hội gặp mặt, đề nghị hợp tác của tôi, cô cũng sẽ đồng ý.” Bóng lưng Quý Thừa đen tối nặng nề, giẫm lên ánh sáng nhu hòa trong phòng, từng bước đi về phía Mạch Nha.
Mạch Nha vẫn duy trì tư thế đứng đưa lưng về phía anh. Chỉ thấy Quý Thừa vươn tay về phía bóng lưng cô, rồi giữa không trung chợt thu tay lại. Cuối cùng, anh đứng yên sau lưng Mạch Nha, khóe môi lạnh lẽo áp sát vào tai cô.
Anh im lặng hồi lâu, sau đó lạnh lùng thì thầm: “Bà Nghiêm, Nghiêm Hàn thiếu tôi một món nợ máu. Cô đã là vợ chồng với hắn, món nợ này, cô và hắn cùng nhau trả hết đi.”