Lúc Quý Thừa xuống lầu, Diệp Tông đang ngồi một mình trên sô pha ngay phòng khách xem tài liệu. Nghe thấy tiếng động, anh không buồn ngẩng lên: “Nói chuyện một chút?”
Quý Thừa ung dung bước đến ngồi xuống trước mặt anh, thấp giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Tôi không giống anh, không có thói quen giam giữ.” Diệp Tông đóng văn kiện lại: “Tôi thấy nó tù túng sắp chết, liền bảo nó và Đường Mật đi dạo chơi mua sắm rồi. Đúng rồi, suy nghĩ của anh nó đã truyền đạt lại với tôi. Đáp án của tôi là, từ chối.”
Điện thoại của Quý Thừa đột ngột reo lên. Nhưng lời nói của Diệp Tông khiến anh giật mình, theo bản năng ngắt điện thoại: “Anh nói gì?”
Trong mắt Diệp Tông hiện lên ý cười không thể tra xét: “Anh muốn lấy Diệp thị làm súng à, được thôi, có bản lĩnh cứ đến mà lấy. Nhưng mà, chỉ cần một ngày nó còn nằm trong tay tôi, tôi sẽ không để anh được như ý nguyện. Còn có, sửa lại lần cuối cùng, tôi không có công việc nào khác cả. Bắt đầu từ ngày anh ép em tôi trở về Macao, sự nghiệp của tôi chỉ còn lại nhà họ Diệp. Chính anh tạo thành cục diện thế này, ngược lại hiện tại muốn tôi buông tay, đây là đạo lý gì?”
Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả, Quý Thừa vẫn cứng đờ không chớp mắt. Sau một lúc lâu, anh cười nhẹ: “Đương nhiên cô ấy đã nói hết với anh. Hai người tất nhiên không tin tôi.”
“Tin anh cái gì? Tin anh lợi dụng họ Diệp xong, còn có thể đối xử tốt với em tôi?” Diệp Tông hỏi vặn lại, “Niềm tin không phải khi không mà có, là giành được. Quý Thừa, anh cho tôi một ví dụ thử xem, chỉ một cái là đủ, chứng minh anh đáng tin cậy. Còn tôi thì một cái cũng không tìm ra được.”
Lúc này, điện thoại của Quý Thừa lại tiếp tục reo, anh nhíu mày định xem, lại bị tiếng nói của Diệp Tông cắt ngang: “Ba năm trước, anh vì mượn sức của Thượng Vi, liên tiếp bạc đãi, cay nghiệt với em tôi. Ba tháng trước, anh vì muốn nó quay về Macao, dùng đứa con của Đường Mật để uy hiếp. Một tháng trước, anh vì ép nó khôi phục thân phận, cấu kết với Diệp Sóc vu cáo tôi tội mưu sát. Tôi phải suy nghĩ không thoáng bao nhiêu, mới có thể tiếp tục tin anh?”
Quý Thừa không cách nào phản bác. Thật lâu sau, anh cười khổ: “Cho nên, anh đang tuyên chiến với tôi?”
“Tuyên chiến?” Diệp Tông xùy một tiếng, “Tuyên chiến thì cần có dã tâm, tiếc là tôi không có. Người thực sự tuyên chiến chính là anh. Quý Thừa, thứ anh muốn quá nhiều. Anh muốn Diệp thị, muốn báo thù, còn muốn khống chế em tôi, cuối cùng, còn muốn xin chúng tôi tin tưởng anh, phối hợp với anh. Anh dựa vào cái gì?”
Reng reng!
Đang định lên tiếng, điện thoại của Quý Thừa lại reo. Diệp Tông nhàn nhãn dựa vào sô pha: “Vẫn nên tiếp đi, không chừng có chuyện gấp.”
Quý Thừa trầm ngâm nhận mấy, nghe được vài câu, liền hoắc mắt đứng dậy: “Tôi lập tức quay về.”
Cúp máy, ánh mắt sắc bén của anh đột nhiên quét về phía Diệp Tông: “Ngoại trừ Diệp thị ra, tất cả hoạt động ngầm ở sòng bạc Macau đồng thời bị cảnh sát truy quét? Thủ đoạn của anh hai khá thật.”
“Anh sợ gì chứ?” Diệp Tông cười như không cười: “Anh Quý đây đã tính toán trước, các sòng bạc mang danh nghĩa của anh đã sớm ủy thác ra ngoài hết, có điều tra thế nào, cũng tra không đến chỗ anh đâu.”
Quý Thừa nhắm mắt, châm chọc nói: “Anh hai lấy tôi ra trêu đùa. Ai mà chẳng biết, toàn bộ nghiệp vụ chủ chốt của Quý thị mặc dù đều chuyển đến Đại Lục, nhưng vẫn đang ở giai đoạn đầu, toàn bộ lợi nhuận đều dựa vào các sòng bạc để chống đỡ. Sòng bạc phát sinh vấn đề, mặc dù không cần chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng không thể tránh khỏi tổn thất kinh tế. Chỉ cần dòng tiền mặt bên này vừa đứt, các hạng mục ở Đại Lục lập tức tràn ngập nguy cơ. Chiêu này của anh hai, là muốn lấy mạng tôi sao?”
“Tôi không muốn mạng của anh.” Diệp Tông từ tốn nói: “Tôi chỉ muốn giúp anh. Cái gọi là muốn đả thương mười ngón tay của địch thủ, nhất định phải chặt đi một ngón trước. Sòng bạc của anh đều ủy nhiệm quản lý, nhiều nhất chỉ bồi thường chút tiền mà thôi, nhưng các sòng bạc khác? Các sòng bạc tự tay quản lý bị tra ra có hoạt động đen, bồi thường chính là tính mạng của bản thân và gia đình. Tin tôi đi, thứ mà kẻ thù của anh tổn thất, tuyệt đối nhiều hơn anh. Từ góc độ này mà nói, anh nên cám ơn tôi.”
Quý Thừa bỗng trợn mắt. Kẻ thù? Diệp Tông đã đoán được kẻ thù của anh là ai? Trong lòng anh lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt lại không có gì: “Kế hoạch của anh hai chu đáo như vậy, còn nói không phải tuyên chiến?”
“Quả thật không phải.” Diệp Tông chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào anh không chớp mắt: “Ứng chiến mà thôi. Em tôi vẫn luôn biện hộ giúp anh, nói anh có tình cảm với nó, chuyện quá khứ đều là bất đắc dĩ. Tôi thì không tin, đành phải tự mình thử một lần.”
Quý Thừa đề phòng nói: “Là có ý gì?”
“Tôi đang cho anh một cơ hội cuối cùng.” Diệp Tông bình tĩnh nói, “Thanh tra sòng bạc là nguy cơ, cũng là cơ hội. Trong hỗn loạn có thể thấy rõ lòng người nhất. Anh đang trong hiểm cảnh, kẻ thù của anh cũng như vậy, hơn nữa tình cảnh của người đó còn khó khăn hơn cả anh. Hiện tại, anh mạnh hắn yếu, là cơ hội báo thù tốt nhất. Anh có thể trực tiếp báo thù, không cần làm khó họ Diệp, em tôi cũng không cần bị kẹp giữa tôi và anh mà khó xử. Ở cục diện thế này, tôi cũng sẽ giúp anh một tay.”
“Trước tiên bức tôi vào đường chết, còn nói là đang giúp tôi.” Quý Thừa bật cười, “Anh hai, anh muốn tôi tin anh thế nào?”
“Anh đang hỏi tôi sao? Tôi chỉ học anh thôi. Anh là bức em tôi vào đường chết trước, sau đó còn muốn nó phải tin anh, bảo tôi buông Diệp thị ra. Nếu hiện giờ anh không tin tôi, thì anh dựa vào cái gì bắt chúng tôi phải tin anh?”
Quý Thừa ngẩn ra, còn Diệp Tông tiếp tục nói: “Anh đương nhiên có thể không tin tôi. Tôi quả thực đoán không sai, trước mắt anh vẫn chưa trở mặt với kẻ thù của mình, phần lớn đối phương vẫn chưa nhìn ra sự thù địch của anh. Như thế, anh có thể bắt tay với hắn cùng vượt qua cửa ải khó khăn này trước, sau đó cứ y theo kế hoạch ban đầu, đoạt Diệp thị trước, rồi xử kẻ thù sau. Như vậy thì anh không cần dựa vào tôi, chỉ nhờ vào chính mình, càng không chút sơ hở. Nhưng điều này cũng chứng tỏ, cho dù có cơ hội khác, anh vẫn sẽ không quan tâm đến cảm nhận của em tôi, cố ý nhắm vào tôi, hủy diệt nhà họ Diệp. Vậy thì, tôi có lý do tin rằng, ở trong lòng anh, cảm nhận của em tôi không quan trọng bằng kẻ thù của anh. Và vì vậy, tôi cũng chẳng có lý do gì giao hạnh phúc của nó vào tay anh cả.”
Vẻ mặt Quý Thừa đình trệ. Diệp Tông nhìn anh, khóe môi khẽ nhích: “Trở về suy nghĩ cho thật kỹ. Trước khi đưa ra quyết định, hai mẹ con nó sẽ ở lại chỗ tôi. Quý Thừa, nếu anh giam giữ nó bên mình, nhưng lại không để nó ở vị trí đầu tiên… Khi đó, tôi mới thực sự muốn mạng của anh.”
***
Hôm nay trông Đường Mật rất không bình thường. Không chỉ tái nhợt như ma, vẻ mặt còn rất thảng thốt. Diệp Nghi tưởng cô ngủ không đủ giấc, sau khi lên xe cũng không nói chuyện, muốn để cô nghỉ ngơi một chút. Nhưng cô cũng không ngủ, cứ mở to mắt nhìn chằm chằm ngoài xe, ánh mắt trống rỗng hoang liêu, giống như bị trúng tà.
Sau khi vào trung tâm mua sắm, tình hình không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm trầm trọng. Khi lần thứ ba Đường Mật mắt mở trừng trừng mà lại đụng phải người qua đường vô tội, Diệp Nghi rốt cục không thể nhịn nữa, một phen kéo cô lại: “Đường Mật, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Hả? Gì?” Đường Mật giật mình bừng tỉnh, lui ra sau: “Xảy ra chuyện gì?”
“Là cậu xảy ra chuyện?” Diệp Nghi hỏi lại, “Tối qua lúc ăn cơm, cậu và Kỳ Yên rất không hợp ý. Mình nghe nói, gần đây hai người ở bên nhau mà? Đây là cãi nhau, hay là… làm gì nhau?”
“Làm? Làm gì là làm gì!” Đường Mật hét lên, “Ai làm gì với cái tên thần kinh đó!”
Diệp Nghi bị tiếng hét của cô đâm xuyên não: “Không có thì không có, cậu la lên làm gì?”
“Mình, mình…” Hơi thở Đường Mật càng lúc càng dồn dập, sau hồi lâu, lại liếc nhìn đám vệ sĩ đằng sau với vẻ điên khùng, thấp giọng nói: “Tên Kỳ Yên đó, cậu có cảm giác hắn có vấn đề không?”
Diệp Nghi bị cô làm sởn gai ốc: “Không thấy. Mình cảm thấy người có vấn đề là cậu. Vấn đề thần kinh.”
“Không, không thể nào.” Đường Mật điên cuồng lắc đầu, đồng thời lẩm bẩm, “Cho dù anh ta có quen thân với Hàn Diên đến đâu cũng không có khả năng. Con người Hàn Diên da mặt rất mỏng, năm đó mình tổn thương anh ấy như vậy, anh ấy làm sao có thể kể với người khác? Còn bảo hắn đến chất vấn mình? Tuy rằng mặt mũi khác hẳn, nhưng dáng người rất giống, thậm chí thói quen hôn cũng giống nhau như đúc! Mỗi lần trước khi Hàn Diên chấm dứt đều nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi mình, sau đó cũng cắn môi một chút… Chuyện này là trùng hợp à? Hay là bất kỳ người đàn ông nào cũng thích như vậy? Diệp Nghi, Quý Thừa thì sao?”
Diệp Nghi trợn tròn mắt: “Hôn… hôn môi? Cậu và… Kỳ Yên? Vậy còn không phải đã làm gì?! Không phải hai người ngay cả giường cũng…”
“Là hắn ép mình! Nói chuyện một hồi, một lời không hợp liền nhào đến! Mỗi lần nhắc đến Hàn Diên, anh ta đều vô cùng kích động! Hắn còn muốn mình đi, nói sẽ đích thân nuôi dưỡng Diện Diện!” Đường Mật càng nói càng lộn xộn, “Hàn Diên, hắn nhất định là Hàn Diên.”
“Cậu nói gì?” Diệp Nghi ngây người, “Cậu nói Kỳ Yên… Là Hàn Diên?”
“Có khả năng hay không? Nhất định có hay không?” Đường Mật chụp lấy cánh tay cô, “Hồi xưa chẳng phải cậu cũng như vậy? Chỉnh sửa dung mạo, thay đổi thân phận… Không phải mình suy nghĩ lung tung, đúng không?”
Diệp Nghi khó tin nhìn chằm chằm Đường Mật, sợ cô thực sự xảy ra chuyện. Dù sao sự qua đời của Hàn Diên từng tạo thành vết thương quá nặng, lần đó phải điều trị bằng thuốc và tư vấn tâm lý mới miễn cưỡng giữ được bình thường. Loại bệnh này đều là mắc một lần tồi tệ một lần, chẳng lẽ gần đây lại bị kích thích gì? Nhưng mà, chuyện đó và Kỳ Yên có liên quan gì với nhau?
Đường Mật vẫn túm chặt cô với vẻ mặt hoảng hốt, giống như nhất định phải có được đáp án từ cô. Diệp Nghi sợ châm thêm dầu vào lửa, suy nghĩ hồi lâu mới đại khái nói: “Vậy… cậu có hỏi Kỳ Yên chưa? Anh ấy nói thế nào?”
“Anh ta không thừa nhận.” Tiếng Đường Mật bỗng dưng yếu đi, “Tại sao anh ta lại giả vờ không biết mình? Nhất định là anh ta cực kỳ hận mình…”
Diệp Nghi vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Vậy cậu có hỏi qua anh Diệp Tông chưa?”
Đường Mật sửng sốt: “Không hỏi trực tiếp. Nhưng mình có từng nói chuyện với anh cậu về Hàn Diên, anh cậu cũng quen biết Hàn Diên…”
Lần này đổi lại Diệp Nghi sửng sốt. Diệp Tông quen biết Hàn Diên? Sao anh ấy chưa từng đề cập qua với cô? Sững ra trong chốc lát, cô quyết định ổn định cục diện trước, “Đường Mật, chúng ta về nhà trước đã. Chuyện này mình nhất định sẽ hỏi anh mình rõ ràng, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nhớ chưa?”
***
Thu xếp ổn thỏa cho Đường Mật, Diệp Nghi tức khắc gọi điện thoại cho Diệp Tông. Ai ngờ người bắt máy lại là trợ lý Triệu Dương: “Anh Diệp có chuyện quan trọng phải ra ngoài với anh Kỳ Yên, vì đề phòng để lộ bí mật nên thay đổi số điện thoại tạm. Nếu cô sốt ruột, có cần tôi đọc số tạm cho cô không?”
Diệp Nghi nhất thời giật mình. Chuyện quan trọng cần đổi số tạm thời? Nhưng Diệp Tông lại không tiết lộ chút gì cho cô biết. Cô không khỏi bất an: “Anh ấy… an toàn không?”
Triệu Dương cười ôn hòa: “Bình an vô sự, cô yên tâm đi.”
Diệp Nghi thở phào: “Vậy là tốt rồi, tôi đợi anh ấy về rồi nói sau.”
Vốn dĩ là một buổi sáng hết sức bình thường, nhưng sau khi nhiều chuyện dồn dập xảy ra, đột nhiên khiến người khác cảm thấy đứng ngồi không yên. Bồn chồn hồi lâu, Diệp Nghi quyết định tới bệnh viện thăm Nghiêm Hàn. Đó là một quyết định chính xác, sau khi đến nơi, cô nhận được tin tốt đầu tiên của hôm nay: “Nghiêm Hàn! Anh tỉnh rồi!”
“Lại đây.” Nghiêm Hàn tựa vào đầu giường, gầy gò gần như chỉ còn lại phân nửa lúc trước, nhưng nụ cười vẫn như ánh dương rạng ngời ấm áp, “Để anh ôm một cái.”
Diệp Nghi chạy đến, nhưng dừng lại trước thân người cắm toàn ống dẫn của anh. Sống mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay cắm kim tiêm của Nghiêm Hàn: “Xin lỗi, đều tại em, xin lỗi…”
“Đồ ngốc.” Nghiêm Hàn chậm rãi đưa tay ra, ôm cô vào hõm cổ gầy nhom của mình, “Nhưng anh lại rất vui. May mà người nằm đây là anh, không phải em.”
Nghiêm Hàn tỉnh lại, cô phải cười, không thể khóc. Cố gắng đè nén nghẹn ngào, Diệp Nghi cố cười nói: “Thật đáng ghét, tỉnh lại lúc nào, sao không thông báo sớm cho em biết?”
Cơ thể Nghiêm Hàn cứng đờ, lại nhanh chóng xoa đầu cô: “Chỉ mới tỉnh thôi, đang định gọi điện cho em thì em đã tới rồi. Em xem, đây chính là tâm linh tương thông.”
“Khéo vậy à?” Diệp Nghi kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu, “Thật hay giả đây?”
“Thật mà.” Nghiêm Hàn cười ôn hòa, “Nhưng em có thể nói cho anh biết tại sao lúc anh ngất đi còn đang ở Mỹ, mà lúc tỉnh sao trở về Macao thế này?”
Trong ánh mắt ôn hòa của anh ngập tràn đau đớn và sáng tỏ, Diệp Nghi không khỏi cúi đầu: “Xin lỗi anh, em biết anh sẽ rất khổ tâm, nhưng lúc đó tình trạng của Diệp Tông rất nguy hiểm, em…”
“Em và anh còn nói xin lỗi?” Nghiêm Hàn cười khổ, “Chuyện Diệp Tông anh vẫn luôn giấu em, em không trách anh à?”
“Anh là vì muốn tốt cho em, em hiểu mà.” Diệp Nghi vẫn nghiêm túc nhìn anh, “Nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy. Hiện tại em sống ở chỗ Diệp Tông, anh không cần lo lắng gì cả, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt, biết chưa?”
“Ừ.” Nghiêm Hàn nắm tay cô, “Anh ngủ lâu quá rồi, em kể chút chuyện gần đây cho anh nghe được không?”
Diệp Nghi cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay hai người đang nắm lấy nhau, cố gắng đè nén nước mắt trực trào. Ngón tay của Nghiêm Hàn thật đẹp, trắng trẻo thon dài, trước kia cô còn chọc anh khiến phụ nữ hâm mộ. Nhưng hiện tại, trên làn da tái xanh chi chít vết kim châm xanh tím, gân máu cũng nổi hết cả lên. Hận thù mãnh liệt thoáng ùn ùn kéo tới. Bất luận do kẻ nào làm, cô cũng muốn hắn chết không được tử tế; bất luận tại sao Quý Thừa lại giấu giếm thân phận của đối phương, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
“Nghi Nghi?”
“Hửm?” Cô mỉm cười thật tươi, “Để em kể cho anh nghe, thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện…”
Cô từ Mạch Miêu nói đến Diệp Tông, từ Kỳ Yên nói đến Đường Mật, lại cố ý nói giảm đi. Nhưng càng nghĩ, cô vẫn không chịu được, kể một chút về tình trạng của Đường Mật: “Có khi nào cậu ấy lại bị tái phát không? Nhưng trước kia rõ ràng đều rất tốt mà, chẳng lẽ bởi vì Kỳ Yên quen biết Hàn Diên, đề cập mấy lần với cậu ấy, nên cậu ấy lại bị kích thích? Anh là bác sĩ tâm lý, mau theo góc độ chuyên gia phân tích giúp em đi, em thực sự rất sợ.”
Nghiêm Hàn lại ngẩn người, mày càng nhíu càng chặt: “Kỳ Yên này, em hiểu biết được bao nhiêu?”
Diệp Nghi cũng ngạc nhiên: “Chính là… Anh ấy là bạn thân của Diệp Tông, luôn giúp đỡ em, cũng giúp Đường Mật và Diệp Tông. Thân phận của anh ấy hình như rất phức tạp, nhưng Diệp Tông không nói cụ thể, nên em cũng không hỏi nhiều. Nhưng chắc chắn anh ấy là người tốt.”
Nghiêm Hàn do dự một chút, rồi quyết định nói thật: “Kỳ Yên này, từng là bệnh nhân của Thịnh Ngôn Khanh.”
“Thịnh Ngôn Khanh?” Diệp Nghi kinh ngạc nói: “Là tên người sáng lập phòng khám tâm lý anh làm ở Mỹ?”
“Ừ.” Nghiêm Hàn hạ giọng nói, “Ở đó tuy anh làm bác sĩ độc lập, nhưng còn một vai trò khác là trợ lý của ông ta, phụ trách chỉnh lý lại tư liệu bệnh án. Trong đó có một bệnh án mang tên Kỳ Yên, anh có ấn tượng rất sâu.”
“Kỳ Yên?!” Diệp Nghi thất kinh, “Anh ta, anh ta tìm Thịnh Ngôn Khanh khám bệnh?”
“Ừ.” Nghiêm Hàn than nhẹ, “Tự ý tiết lộ tình hình của bệnh nhân, anh đã làm trái quy tắc của một bác sĩ. Nhưng Nghi Nghi, đột nhiên anh cảm thấy chuyện này có hơi nghiêm trọng.”
Diệp Nghi thấy lạnh gáy: “Có ý gì?”
“Trước kia mặc dù anh có nghe qua cái tên Kỳ Yên này, nhưng chưa từng gặp anh ta, tên trên bệnh án là tiếng Anh, anh không đối chiếu được.” Nghiêm Hàn nghĩ nghĩ rồi nói, “Nhưng theo cách nói của em, anh ta quen Diệp Tông ở Mỹ, nên chắc là ở trấn nhỏ của nhà họ Lê. Nơi đó rất ít người Trung Quốc, chắc chắn ít có tên trùng nhau, cho nên người trong bệnh án nhất định là anh ta.”
“Vậy… chuyện này có liên quan gì đến chuyện của Đường Mật?”
“Anh ta vì những ảo giác về nỗi đau quá mãnh liệt mà đến điều trị.”
“Ảo giác về nỗi đau?”
“Ừ.” Nghiêm Hàn gật đầu, “Loại bệnh trạng này xuất hiện nhiều ở những bệnh nhân bị cắt cụt tay chân. Rõ ràng tứ chi đã không còn tồn tại, nhưng lại sản sinh ảo giác cực kỳ đau đớn.”
“Hả?” Diệp Nghi hồ đồ, “Kỳ Yên anh ấy… rất vững vàng mà.”
“Có phải thế không.” Nghiêm Hàn nhìn cô với biểu cảm phức tạp, “Anh ta từng tiếp nhận qua phẫu thuật chỉnh hình vô cùng triệt để. Căn cứ mô tả trên bệnh án, ngoại trừ sắp chết hoặc là có ý nguyện thay hình đổi dạng, nếu không chẳng ai tự nguyện chấp nhận nỗi đau đớn đến mức độ đó.”
***
Lúc Diệp Nghi ra về cảm thấy có chút hốt hoảng. Nghiêm Hàn càng nghĩ càng thấy lạ, cuối cùng dứt khoát gửi tin nhắn báo bình an với Thịnh Ngôn Khanh. Như vậy cũng tiện sau này khôi phục liên hệ, không chừng có thể giúp đỡ Diệp Nghi mặt nào đó.
Thịnh Ngôn Khanh lập tức đánh điện đến: “Bác sĩ Nghiêm, sức khỏe sao rồi?”
“Đã đỡ hơn nhiều, cám ơn.” Nghiêm Hàn trả lời, trong lòng đã có chút kỳ lạ. Macao đã sắp đến chiều, vậy ở Mỹ chính là nửa đêm, Thịnh Ngôn Khanh còn đang làm việc?
Ai ngờ, câu sau của Thịnh Ngôn Khanh lại bao hàm ý xin lỗi trong đó: “Bác sĩ Nghiêm, cậu vừa mới bình phục, vốn dĩ hiện tại không nên làm phiền cậu, nhưng chuyện này quá cấp bách, đành phải mạo muội quấy rầy. Lúc bác sĩ Nghiêm hỗ trợ chỉnh lý lại bệnh án, có từng chú ý đến bệnh án của người tên Kỳ Yên không?”
Trống ngực của Nghiêm Hàn bất chợt ngưng trệ. Bên này anh mới vừa đề cập với Diệp Nghi, bên kia Thịnh Ngôn Khanh đã tìm đến cửa? Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi? Trầm tư một lát, Nghiêm Hàn nói: “Có, bệnh án đó rất đặc biệt, chúng ta còn lưu tâm nghiên cứu thảo luận qua, nên có chút ấn tượng.”
“Vậy cậu còn nhớ, sau đó bệnh án cất ở đâu không?”
“Tôi nhớ người bệnh từng có yêu cầu đặc biệt bảo mật, cho nên đã khóa lại trong tủ sắt của phòng bệnh án. Có vấn đề gì sao?”
Thịnh Ngôn Khanh im lặng hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói, “Bác sĩ Nghiêm, bệnh án đó… mất rồi.”
Cộp!
Di động của Nghiêm Hàn rơi mạnh xuống sàn. Nếu thân phận của Kỳ Yên thực sự nghi vấn, nhưng lại có quan hệ với Hàn Diên… Diệp Tông nhất định biết chân tướng, nhưng anh ấy lại chọn giấu giếm. Hàn Diên là ai, Nghiêm Hàn cũng có nghe qua. Mà hiện tại, hiển nhiên còn có người khác thắc mắc chuyện này.
Nghiêm Hàn không ngốc, anh nhìn ra được Diệp Nghi là đang ra vẻ thoải mái. Từ lần mưu sát nhằm vào cô bắt đầu, hết thảy tuyệt đối không đơn giản chỉ là Quý Thừa tìm vợ. Nhà họ Quý, nhà họ Diệp, nếu thêm vào nhà họ Hàn của Hàn Diên nữa… Anh đỡ giúp Diệp Nghi một lần tập kích, đã biến thành phế nhân, không có khả năng thay cô ngăn trở lần tiếp theo.
Bệnh án biến mất tất có điều lạ, anh phải lập tức thông báo cho Diệp Nghi. Luống cuống khom người nhặt lại điện thoại, cúi đầu đã thấy một bàn tay thuôn dài. Ngẩng đầu, là bác sĩ chủ trị Giang Minh đưa điện thoại qua, thản nhiên nhìn anh: “Cô ấy về rồi?”
“Ừm.” Nghiêm Hàn miễn cưỡng cười cười.
“Cảm thấy thế nào?”
“Anh không hỏi thì tôi cũng quên mất.” Nghiêm Hàn cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn ta đang kịch liệt run rẩy tự lúc nào, cười chua xót, “Hình như không ổn lắm… Rất muốn, lại không được…”
“Lập tức nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu điều trị.” Giang Minh nhanh chóng lấy đi điện thoại trong tay anh, “Lần sau thấy không ổn thì phải nhanh chóng gọi tôi, không thể tự chống đỡ lâu như vậy được. Đây là nghiện thuốc, lúc lên cơn có thể sẽ chết. Anh không bỏ mặc cô ấy được, thì phải tạm thời ở lại chỗ này, giữ lại tính mạng, mới có thể gặp cô ấy dài lâu được.”
“Hiện tại thực sự tôi… không muốn gặp cô ấy.” Nghiêm Hàn càng run càng nhiều, nhưng vẫn cắn răng nói, “Bác sĩ Giang, xin nhờ anh… một chuyện, lần sau nếu cô đến mà tôi sắp không ổn… xin giúp tôi đưa cô ấy đi… nhất định, nhất định đừng để cô ấy trông thấy dáng vẻ này của tôi.”
***
Trên đường về nhà Diệp Tông, Diệp Nghi lòng như nổi trống. Nếu những lời Nghiêm Hàn nói là thật, Kỳ Yên có khả năng là Hàn Diên không? Cô đột nhiên nhớ đến lần đầu gặp mặt, Kỳ Yên đã từng nói: “Tôi đến đây không chỉ giúp cô, chính tôi cũng có chuyện riêng phải làm.”
Chuyện riêng của anh ấy… Chẳng lẽ là tìm Đường Mật?! Đúng vậy, anh ấy còn nói qua: “Sau này tôi có thể giúp cô đón Mạch Miêu về tiệm, đúng lúc có thể trợ giúp chuyện riêng của tôi.”
Lúc ấy cô còn cảm thấy lạ, nếu là vì tiếp cận Đường Mật, hết thảy đều sáng tỏ! Mặc dù có hơi khó tưởng tượng, nhưng cô cũng xem như đã làm chuyện tương tự, hơn nữa, Hàn Diên dường như càng có lý do chính đáng hơn. Nhà họ Hàn là xã hội đen xấu xa, muốn có cuộc sống tốt hơn, muốn hoàn toàn thoát ly thân phận trong quá khứ, thay hình đổi dạng là cách duy nhất.
Thế nhưng, vì sao anh ta lại không nhận quen biết Đường Mật? Anh ấy và Đường Mật không giống với cô và Quý Thừa, họ yêu nhau đến chết đi sống lại, hà tất phải giấu giếm thân phận? Diệp Nghi mờ mịt nhìn ra bên ngoài, cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Đúng lúc này, xe gặp đèn đỏ dừng lại, mà trên lối đi bộ sát bên cạnh xe, có hai bóng dáng một lớn một nhỏ quen thuộc chậm rãi đi tới.
Diệp Nghi ngẩn ra, hoàn hồn, cô quay kính xe xuống: “Vú Trần? Ngạn Ngạn?”
Diệp Nghi đối với ly trà xanh bậc nhất của Thượng Vi không chút gì hảo cảm, nhưng đối với vú Trần người làm nhà cô ta lại có ấn tượng không tệ. Trong trí nhớ, cô và Quý Thừa từng đến nhà họ Thượng làm khách, khi đó, quan hệ của họ đã tràn ngập nguy cơ, thái độ của mọi người rất tế nhị, chỉ có vú Trần lễ tiết cẩn trọng, vô cùng tôn trọng cô.
Thấy cô, vú Trần vội dẫn Ngạn Ngạn bước đến: “Ngạn Ngạn, gọi cô Quý đi.”
Vẫn bộ dạng sợ sệt, Ngạn Ngạn cúi đầu không nói lời nào. Vú Trần có chút áy náy: “Đứa bé này rất ít nói, cô Quý đừng giận nha.”
“Ngạn Ngạn rất ngoan.” Diệp Nghi cười nói, “Ngạn Ngạn ở nhà là do vú Trần chăm sóc à?”
Vú Trần ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Đứa bé này tính cách hướng nội, không thân với ai cả, chỉ hợp với mỗi mình tôi. Tôi cũng thích nó lắm, cô chủ bảo tôi chăm sóc nó.”
Diệp Nghi vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng thấy vú Trần nóng lòng giải thích, ngược lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Ý niệm chợt lóe, cô bất ngờ nói: “Lần trước có gặp cô Thượng, cô ấy nói Ngạn Ngạn là con của người bạn thân, cha mẹ nó có chuyện gấp phải xuất ngoại, không thể dẫn nó theo, mới gửi nhờ nhà cô ấy. Xem ra sẽ ở lại đó một khoảng thời gian đúng không?”
Vú Trần ngẩn ra, ậm ờ đáp: “Dạ. Cô Quý, đèn xanh rồi, chúng tôi không quấy rầy nữa. Ngạn Ngạn, chào tạm biệt cô đi con.”
Xe càng chạy càng xa, mỗi lần gặp Ngạn Ngạn thì cảm giác ngờ ngợ này lại ập đến. Vú Trần là quản gia của nhà họ Thượng, nếu là con trai của chị họ Thượng Vi, dù sao cũng phải có bảo mẫu riêng, làm gì có đạo lý muốn dẫn đi đâu thì đi thế này? Hơn nữa, vừa rồi cô cố ý nói Ngạn Ngạn là con của bạn thân Thượng Vi, vú Trần lại có thể do dự mà không dám phản bác?
Nghĩ thế nào, đều giống như có điểm bất thường. Vào cửa nhà, Diệp Nghi chuẩn bị lên lầu, định gọi điện cho Diệp Tông, tỉ mỉ kể lại các chuyện lạ mà cô phát hiện từ trưa đến giờ. Nhưng mà mới vừa vào cửa, cô liền đứng chết trân tại chỗ.
Diệp Tông, Kỳ Yên, Đường Mật đều có mặt, hơn nữa Đường Mật còn ôm một đứa bé xa lạ, khóc đến tê tái ruột gan: “Diện Diện, Diện Diện… Diện Diện của mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi!”