Ra khỏi phòng, Diệp Nghi bắt gặp Quý Thừa vừa mới lên lầu. Sáng sớm ở bệnh viện ra về không vui, vẻ mặt anh đến giờ vẫn còn ủ dột.
Nhìn thấy cô, Quý Thừa không thèm nâng mắt, lập tức đi về hướng phòng Mạch Miêu. Diệp Nghi muốn theo sau, cuối cùng cũng không nhúc nhích, trong mắt đầy vẻ phức tạp nhìn anh càng đi càng xa.
Quý Thừa nhìn có vẻ chuyên tâm về phía trước, kỳ thực toàn tâm lại chú ý đến động tĩnh phía sau lưng. Sự im lặng khôn cùng khiến anh nhếch môi chua xót. Còn đang vọng tưởng gì chứ? Ý đồ duy trì khoảng cách của cô còn chưa đủ rõ ràng ư?
Cửa phòng Mạch Miêu mở ra rồi đóng lại, hành lang rộng như vậy không một bóng người. Diệp Nghi hãy còn đang đứng trong chốc lát, rồi nhón chân đi qua đó.
Cửa phòng khép hờ, tiếng nói trong trẻo của Mạch Miêu tựa như ánh sáng, dạt dào tràn ra: “Chú đẹp trai ơi, chỉ có mình chú à? Sao mẹ lại không tới?”
“Mẹ… đang nói chuyện với cậu con.”
“Mẹ với cậu lúc nào cũng có nhiều chuyện để nói mà.” Tiếng nói trẻ thơ có vẻ tiếc rẻ, “Từ lúc còn đi học về mẹ đã nói chuyện với cậu, mà nói đến tận bây giờ, không thèm chơi với con gì hết.”
“…”
Trong phòng im ắng, thật lâu không có tiếng nói. Một lát sau, Mạch Miêu hỏi: “Chú ơi, lúc ở nhà chú, chú cũng thường trốn trong phòng nói chuyện với mẹ mà, bây giờ mẹ và chú không nói chuyện nữa à?”
Quý Thừa thấp giọng cười khẽ: “Ừ đúng vậy.”
“Sao vậy chú?” Tiếng Mạch Miêu nhỏ hơn, “Chú đẹp trai, chú và mẹ cãi nhau à?”
“Ừ.”
“Mẹ chọc giận chú à?”
“Không, là chú chọc giận mẹ con.”
“Vậy chú không tìm mẹ xin lỗi à?”
“Có, nhưng mẹ con không tha thứ cho chú.”
“Trời ơi.” Mạch Miêu kinh ngạc nói, “Mẹ rất thích tha thứ cho người khác mà. Chú xin lỗi mà mẹ cũng không tha thứ, chắc là lỗi lớn lắm rồi.”
Quý Thừa cười khổ: “Có lẽ… rất lớn.”
“Cho nên mẹ và con mới dọn đến nhà cậu ở, đúng không?”
Quý Thừa không trả lời. Im lặng hồi lâu, anh hỏi: “Mẹ sống ở nhà cậu… có vui không?”
“Thì cũng vui.” Mạch Miêu còn thành thật tự hỏi, “Nhưng mà, lúc ba đến, hình như mẹ còn vui hơn.”
Sự im lặng lúc này đây đạt đến đỉnh điểm. Quý Thừa không nói gì nữa. Diệp Nghi đứng ngoài cửa day day thái dương, đang nghĩ có nên đi vào phá vỡ cục diện bế tắc này không, lại nghe Quý Thừa gian nan hỏi: “B… ba con đó, đối xử với con có tốt không?”
“Tất nhiên tốt rồi!” Mạch Miêu nói, “Ba con là người tốt nhất trên đời!”
“Ba con đối tốt với con thế nào?”
“Thì ba kể chuyện cho con nghe, chơi với con, dẫn con đi công viên, còn nấu ăn cho con ăn nữa!”
“Vậy…” Quý Thừa dừng một chút, tiếng nói bỗng dưng trầm xuống, còn có chút ngưng trệ, “Nếu những chuyện đó chú đều làm được, chú có thể, có thể…”
Anh nói thật cố gắng, nhưng cuối cùng cũng không thể nói xong câu đó. Ngược lại, Mạch Miêu lại hiểu ra: “Chú đẹp trai, chú cũng muốn làm ba con à?”
Đồng hồ quay vài vòng, chân Diệp Nghi căng cứng đến hơi đau, Quý Thừa mới nhẹ giọng hỏi: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Mạch Miêu phấn chấn, “Mẹ con nói, ý nghĩa của ‘ba’ chính là người đàn ông thương con nhất trên đời. Chú ơi, thực ra con có hai người cha lận, ngoại trừ ba Nghiêm Hàn, còn có ba Kỳ Yên, bởi vì họ đều thương con, cho nên đều là ba con! Nếu chú cũng thương con như họ, thì cũng là ba con luôn!”
“Phải không?” Quý Thừa hình như đang cười, tiếng nói có chút ngơ ngẩn, “Nếu ngày nào đó con cảm thấy chú thương con như họ, thì con gọi chú một tiếng ba, được không?”
“Dạ!”
“… Cám ơn con, cục cưng.”
Diệp Nghi không biết bản thân đứng bên ngoài bao lâu. Giữa lúc đó có người hầu đến đưa nước cho Quý Thừa. Cô ứng phó lung tung mấy câu, chờ đến khi lấy lại tinh thần, ly nước kia lại có thể ở trong tay cô.
Đang sợ sệt nhìn ly nước, cửa phòng chợt mở, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nặng trĩu ưu phiền của Quý Thừa nhìn cô, cô lật đật đưa nước đến trước mặt anh, “Khát chưa?”
Động tác hơi mạnh, mấy giọt nước văng ra theo ngón tay rơi xuống thảm. Quý Thừa nhíu mày nhận ly nước, im lặng lấy khăn tay trong túi ra, đưa đến.
Diệp Nghi cúi đầu lau tay: “Cám ơn. À… vất vả rồi.”
Quý Thừa im lặng nhìn cô, khẽ nói: “Em lau nhẹ thôi.”
Tay Diệp Nghi hơi khựng lại, còn anh tiếp tục nói: “Diệp Nghi em đoán xem, anh có bao nhiêu hận câu cám ơn mà em nói với anh?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Em không có ý đó, chỉ là tối như vậy mà anh còn đến…”
Quý Thừa đột nhiên xách tay cô, kéo đi nhanh về phía trước, đi xa rồi mới dừng lại: “Diệp Nghi, em còn muốn anh phải nói với em bao nhiêu lần? Đó là con gái anh, anh tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho nó. Em chọn rời xa anh, anh không còn gì để nói, nhưng em không có quyền thay con vạch rõ ranh giới với anh!”
“Em… Em thực sự không có ý đó.” Diệp Nghi ảo não gục đầu.
Cô chỉ đang áy náy mà thôi. Cuộc nói chuyện giữa Mạch Miêu và Quý Thừa khiến cô tự trách mình rất nhiều. Quý Thừa khát vọng nhận lại con gái bao nhiêu, cô hiểu rõ. Mặc dù anh có phạm nhiều lỗi lầm, nhưng đối xử tốt với Mạch Miêu không gì phải bàn cãi. Nhưng còn cô? Không chỉ giấu giếm thân phận anh với con, thậm chí còn che giấu sự tồn tại của con bé với anh.
Nhưng có lúc, sai lầm phạm phải quá lâu, sẽ trở thành hợp lẽ. Sửa đổi sẽ mang đến hậu quả gì cô hoàn toàn không biết, khiến cô thế nào cũng không hạ quyết tâm được.
“Thật không, vậy em có ý gì?” Đối diện với ánh mắt dao động của cô, anh cười lạnh, “Muốn nói dối thì đừng nói. Anh về đây.”
“Quý Thừa!” Cô đã quyết định, lời nói cứ thế thốt ra, “Anh từ từ, chúng ta nói chuyện đi.”