“Lý Hằng luôn đợi ở dưới, để tôi đi gọi anh ấy lên.” Anh Phỉ vội vàng nói, “Để tôi đỡ cô về phòng trước, được không?”
Diệp Nghi lắc đầu: “Chị về phòng thu dọn một chút đi, nói Lý Hằng qua đó chờ tôi, tôi đi xem anh tôi và Kỳ Yên, sẽ trở lại ngay.”
A Phỉ vẻ mặt lo lắng, nhưng thấy ánh mắt kiên định của cô, đành thỏa hiệp: “Vậy cô đi chậm thôi nha.”
Tia nắng mai theo cửa sổ ở hành lang chiếu vào, bốn vách tường bệnh viện
vốn trắng muốt cuối cùng cũng có chút hơi ấm. Những cột bụi bậm nhỏ li
ti lặng lẽ di động, khung cảnh thật bình yên. Hết thảy đều an tường như
vậy, biển cả đen ngòm, ánh lửa thiêu đốt, máu túa ra của mấy tiếng đồng
hồ trước, cấp tốc lui về sau biến thành cảnh tượng trong mơ.
Nếu
là mơ thật hay biết mấy. Nếu thật là mộng, vậy người luôn luôn âm thầm
bảo vệ cô, chắn trước người cô hẳn là vẫn đang đứng ở đó, mà không phải
lặng lẽ nằm ở đây. Đầu ngón tay chạm vào vách kính lạnh lẽo, Diệp Nghi ở xa xa phác họa hình dáng của Quý Thừa, sau hồi lâu bỗng buông thõng
tay, xoay người rời khỏi đó.
Đi ngang qua phòng bệnh của Kỳ Yên,
cô từ cửa sổ nhìn quanh một chút. Kỳ Yên đã tỉnh lại, đầu giường được
nâng lên. Anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nom không thấy được gương
mặt. Đường Mật ngồi ở sô pha bên cạnh anh, trong lòng ôm Diện Diện, cúi
đầu bóc vỏ quýt. Nhìn từ xa, chỉ biết bầu không khí thật gượng gạo.
Đang định gõ cửa để phá vỡ cục diện bế tắc này, Đường Mật lại ngẩng đầu, cẩn thận đưa trái quýt cho Kỳ Yên. Kỳ Yên không nhúc nhích, cho đến khi cô
xấu hổ định rút tay về, anh mới từ từ quay đầu lại, đối diện với tầm mắt cô.
Tay Đường Mật cương cứng trong không trung. Hai người im lặng nhìn nhau, một giây, hai giây. Trái quýt run rẩy, mắt thấy sẽ rơi khỏi
tay của Đường Mật. Cô theo phản xạ bắt lại, mà một bàn tay cũng đồng
thời lướt qua, đón lấy trái quýt.
Tay hai người như vậy mà nắm với nhau, lại là một giây, hai giây. Thời gian như ngưng đọng, tầng tầng
ánh sáng phiêu đãng, lên xuống. Đột nhiên, bàn tay Kỳ Yên siết chặt, rồi đột ngột ra sức. Sau đó, Đường Mật liền lấy tư thế nhào đến ngã thật
mạnh vào trong lòng anh.
Cánh cửa dày ngăn cách tiếng động, nghe
không thấy tiếng cười pha lẫn tiếng khóc, chỉ có thể nhìn thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau, như thể hòa tan vào nhau. Chính là, bả vai run run để lộ đau thương.
Tay Diệp Nghi trượt xuống. Cô biết, mình nên
vui cho họ, chỉ là, một chút thống khổ nhỏ bé mà sắc bén nơi đáy lòng
vẫn nhè nhẹ lan ra.
Hàn Thiệu Thành đã chết, Diệp Sóc bị bắt, họ
tuyệt đối an toàn. Kỳ Yên và Đường Mật đã bỏ qua quá khứ, nhưng còn cô?
Nếu không có người lấy thân mình bảo vệ cô bình an, ngoại trừ quá khứ,
thì cô còn lại gì?
“Cô ơi?”
Diệp Nghi đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện A Phỉ đứng cách đó mấy bước: “Cô đi thăm cậu Diệp chưa? Lý Hằng đã đến rồi.”
Cô lắc đầu: “Đi thôi, về phòng trước đã.”
***
“Cô chủ.” Nhìn thấy Diệp Nghi bước vào, Lý Hằng đứng lên.
Diệp Nghi gật đầu với ông một cái, kinh ngạc nhìn một đống thùng ở góc tường: “Đó là gì vậy?”
Lý Hằng siết nắm tay rồi thả ra, ngập ngừng, cuối cùng mới nói: “Cũng không phải là thứ quan trọng.”
Diệp Nghi quan sát ông một lát, cũng không ép hỏi, chỉ nói: “Văn kiện chú
nhờ A Phỉ đưa tôi, tôi xem rồi. Rốt cục là có chuyện gì?”
Lý Hằng nhìn cô rồi nói: “Chính là như cô đã xem.”
Diệp Nghi bước đến sô pha ngồi xuống: “Chú ngồi đi.” Nói xong, lại rót ly
nước cho ông, “Quý Thừa từng đề cập với tôi, muốn đem một số cổ phần
công ty mà anh ấy có chuyển sang cho Mạch Miêu đứng tên. Tôi rất khẳng
định, anh ấy nói chỉ là ‘một phần’, không phải là toàn bộ.”
Giọng Lý Hằng bình thường: “Có lẽ về sau cậu chủ đổi ý.”
“Tại sao?”
Lý Hằng không đáp. Sau khi im lặng thật lâu, ông đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Diệp Nghi: “Cô, cô tính sao?”
Diệp Nghi ngạc nhiên: “Tính gì?”
Lý Hằng luôn tôn kính có thừa đối với cô, mà giờ phút này lại có chút mùi
kỳ lạ: “Giấy tặng cổ phần của cậu cô cũng xem rồi, cho đến lúc cô chủ
nhỏ trưởng thành, quyền quyết định số cổ phần này đều thuộc về cô. Nói
cách khác, hiện tại cô là người điều hành thực tế của Quý thị. Cô chủ,
cô có dự tính gì chưa?”
Diệp Nghi bị nói đến trở tay không kịp: “Tôi… Quý Thừa anh ấy…”
“Cậu nói, cậu phải làm tất cả chuyện này, để cầu xin sự tha thứ của cô.”
Từ đầu chí cuối không đáp, Diệp Nghi hoàn toàn sửng sốt: “Chú nói gì?”
“Tôi đang trả lời câu hỏi vừa nãy của cô.” Lý Hằng nói một hơi, giống như
thở dài, “Cậu nói, cô quyết định bỏ cậu, là bởi vì cậu đã từng nghi ngờ
cô. Niềm tin một khi mất đi, sẽ rất khó xây dựng lại, đánh đổi tất cả
mọi thứ mới có thể bù lại một phần. Cho nên, cậu chủ quyết định giao hết mọi thứ của cậu vào tay cô.”
“Anh ấy…”
“Cô chủ, cuộc đời
này của cậu được vạn người hâm mộ, nhưng thực tế, cậu ấy sống không được mấy ngày hạnh phúc. Ông chủ thì thờ ơ với cậu, bà chủ thì xem cậu như
quân cờ, từ nhỏ cậu chưa từng được hưởng chút ngọt ngào nào. Sau lại ra
nước ngoài, vừa định bắt đầu cuộc sống mới tốt hơn, lại biết chân tướng
thân thế của mình, những năm tháng tốt đẹp đều dùng để báo thù.”
Diệp Nghi nhất thời không nói ra lời. Giọng Lý Hằng mang theo chỉ trích, nhưng cô lại không tài nào tức giận được.
Lý Hằng tiếp tục nói: “Có lẽ cô cảm thấy, cậu xem chuyện báo thù quan
trọng hơn cô. Đợi sau khi cậu chủ giao hết toàn bộ Quý thị cho cô, cô sẽ tình nguyện nhận ra rằng, ở trong lòng cậu, rốt cục cái gì mới là quan
trọng nhất. Trước mắt, Diệp Sóc, Hàn Thiệu Thành đều bị hạ bệ rồi, có cổ phần công ty của cậu, họ Diệp tuyệt đối an toàn.”
Nói xong, ông
đứng phắt dậy: “Cô chủ, tâm nguyện xưa giờ của cô, là rời bỏ cậu chủ,
bảo vệ họ Diệp bình an. Hiện tại đã thành sự thật, hy vọng cô có thể cảm thấy hạnh phúc. Tôi nghĩ, đây cũng chính là nguyện vọng duy nhất của
cậu.”
Diệp Nghi ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm ly nước trước
mắt. Bước chân Lý Hằng nện thùng thùng xuống đất, dẫn đến nước trong ly
gợn sóng theo.
Rắc, ông xoay nắm cửa.
Cửa mở, gió lùa vào.
“Lý Hằng.” Diệp Nghi đưa lưng về phía ông, gọi, “Chuyện Quý Thừa muốn làm, tôi sẽ thay anh ấy hoàn thành. Chú có cách gì không?”
***
Đợi tiếng gõ ngừng lại, đã qua buổi trưa. Diệp Nghi lật lại bản kế hoạch lần nữa: “Đầy đủ như vậy, chú chuẩn bị mất bao lâu?”
Lý Hằng mím môi: “Bắt đầu khi cậu chủ tính toán chuyển nhượng cổ phần công ty.”
Diệp Nghi đóng bản kế hoạch lại, bật cười: “Cho nên, vừa rồi chú mắng tôi
chỉ là kế khích tướng, làm tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, chủ động đề nghị bán
mạng cho Quý thị?”
Lý Hằng ho khan, “Cậu chủ còn chưa thoát khỏi
nguy hiểm, tâm trạng tôi không tốt, cũng có chút bất bình thay cậu ấy.
Muốn chém muốn giết, cô cứ tự nhiên.”
“Chú nói không sai.” Diệp Nghi lắc đầu, “Nhưng chú không sợ chọc tôi nổi giận, thật sự buông tay mặc kệ, thì chú phải làm sao?”
“Không phải còn có thứ kia sao.” Lý Hằng chỉ vào đống thùng ở góc tường, “Cậu
chủ đã dạy, phải vừa đấm vừa xoa. Cứng rắn trước, không được thì mềm
mỏng cảm hóa, tranh thủ cơ hội kế tiếp.”
“… Vậy đó rốt cục là thứ gì?”
“Cô chủ lúc rãnh rỗi có thể từ từ xem.” Lý Hằng cười bí hiểm, đứng dậy từ
biệt, “Tôi sẽ dựa theo lời nói vừa rồi, đi chuẩn bị trước.”
Sau
khi Lý Hằng ra về, Diệp Nghi đi men theo tường một vòng, cuối cùng vì
quá tò mò, cô ngồi xếp bằng xuống trước chiếc thùng thứ nhất, mở ra.
Trong thùng đầy quần áo, là quần áo trẻ con. Diệp Nghi nhẹ nhàng lấy ra, cái
nào cũng lật. Cái nào cũng được gói cẩn thận trong bao, rõ ràng chưa
từng mở ra, vẫn còn nguyên nhãn mác giá tiền.
Đầy tháng, nửa tuổi, thôi nôi, cho đến ba tuổi, lúc đầu còn có đồ bé trai bé gái, sau đó thì toàn là đồ con gái. Xuân hạ thu đông, đủ mọi kiểu dáng. Ngón tay Diệp
Nghi bất giác run nhẹ. Bao bì phát ra một loại tiếng động nhỏ, tựa như
trái tim yếu ớt của cô.
2012, 2013, 2014, ngày tháng trên tờ giấy
nhỏ bắt đầu từ lúc cô mang thai, mỗi tháng vài lần, vẫn liên tục đến
trước khi Quý Thừa bị thương. Hóa ra, anh còn mong chờ đứa bé ra đời sớm hơn cả cô.
Dọn dẹp từng món vào xong xuôi, cô lại nhìn sang thùng thứ hai. Cả một thùng kết quả kiểm tra thai kỳ, là báo cáo thai kỳ của
cô. Từ lần đầu tiên bắt đầu kiểm tra, siêu âm, thử máu, ngoại trừ bản
ghi chép cứng nhắc, còn có đề nghị chăm sóc cô chưa từng nhìn thấy, thậm chí còn có thực đơn ăn uống mỗi ngày.
Mỗi một trang, đều có chú
thích do Quý Thừa tự viết: ‘Cô ấy không thích ăn cà rốt sống, chiên
thành cà rốt lát’, hoặc là, ‘Cà rốt trong nhân bánh chẻo, phải không có
mùi vị, bằng không sẽ nôn.’
Cộp.
Giọt nước mắt cực lớn rớt
xuống thể chữ quen thuộc, làm nhòe đi nét mực năm xưa. Tận sâu trong
lòng giống như có thứ gì đó bị xé rách. Diệp Nghi chưa từng thống hận
mình ngu xuẩn và tự ti như bây giờ.
Sâu trong nội tâm, cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Quý Thừa. Cho nên, cô như con rùa rụt cổ,
chỉ cần Thượng Vi xuất hiện, hoặc là phát hiện ám chỉ nhỏ nhặt, liền rụt vào mai rùa, tự hỏi nên trốn chạy thế nào. Hình như chỉ có như vậy, cô
mới có thể bảo hộ chính mình ở mức cao nhất. Nhưng cô không biết, cô bảo vệ bản thân, đối với người khác là tổn thương rất nhiều.
Trong
chiếc rương thứ ba là bệnh án của Quý Thừa. Thời gian cô không ở bên,
anh lại có thể đi khám tâm lý suốt ba năm. Bệnh án chất đống trong
thùng, bên trong túi lớn đều là bút ghi âm.
Diệp Nghi lấy một cái
ra, nhấn nút phát. Đèn đỏ bật sáng, tiếng ghi âm rào rạt một lát rồi
vang lên tiếng nói đàn ông xa lạ: “Anh Quý, tôi là bác sĩ, không phải
thần tiên. Anh không nói lời nào, tôi không có cách tiến hành trị liệu.”
“Thôi miên cần tôi phải nói sao?”
Diệp Nghi giật mình. Tiếng nói của Quý Thừa lại có thể lạ lẫm đến vậy. Nếu
không phải trên bệnh án ghi tên của anh, cô không cách nào nhận ra, đây
rốt cục có phải Quý Thừa hay không.
Anh luôn lạnh nhạt thờ ơ,
trong lễ độ lộ ra vẻ hờ hững. Mà trong đoạn ghi âm này, giọng anh khàn
khàn mỏi mệt, giống như người đi bộ một mình trong sa mạc rất lâu, đau
khổ tìm nguồn nước: “Không cần trị liệu khác, giúp tôi ngủ một lúc, được không?”
“Thôi miên không phải áp dụng được ở mọi tình huống. Anh
Quý, chúng ta cần tiến hành trao đổi. Nếu không thể phát hiện được căn
nguyên vấn đề, cái gọi là trị liệu chỉ có thể là bên ngoài, ngoại trừ
anh muốn cả đời ngủ trên ghế trị liệu của tôi.”
“Căn nguyên vấn đề? Rất đơn giản, vợ tôi từ bỏ tôi. Nhưng bác sĩ à, tôi e rằng không có cách nào giải quyết.”
“Tại sao vợ anh lại bỏ anh?” Bác sĩ không để ý đến lời châm chọc của anh,
“Cái gọi là vứt bỏ cũng không phải căn nguyên, anh không ngờ cô ấy sẽ bỏ anh, kết quả này anh không thể tiếp nhận, đây mới là căn nguyên. Anh
Quý, anh cho rằng, vợ anh tại sao lại bỏ anh?”
Sau khi im lặng hồi lâu, Quý Thừa bật cười một tiếng: “Cô ấy không yêu tôi, tôi muốn ép cô ấy phải yêu tôi.”
“Hai người kết hôn năm năm, gần đây mới phát sinh mâu thuẫn này?”
Anh lại cười: “Mâu thuẫn đã tồn tại từ lâu, nhưng trước kia cô ấy không thể rời khỏi tôi, sau này thì có thể.”
“Đã có thay đổi gì?”
“Giữa chúng tôi có giao dịch, giao dịch kết thúc rồi.”
Lần này đổi lại là bác sĩ im lặng. Hồi lâu, anh ta nói: “Tôi có thể giải
thích lại là giữa hai người vốn không có tình yêu, thậm chí từng đồng ý
ly hôn, nhưng sau đó lại…”
“Sau này, cô ấy không có tình yêu với tôi, chỉ là tôi yêu đơn phương cô ấy… Bác sĩ, vấn đề này, anh có thể giải quyết không?”
“…”
“Bác sĩ, hiện tại có phải anh đã cảm thấy, trực tiếp thôi miên cũng là một cách?”
Lúc A Phỉ đi vào, Diệp Nghi đưa lưng về hướng cửa, ngồi giữa một đống hỗn
độn. Chị ấy vội vàng vọt đến: “Cô làm gì vậy! Dưới đất lạnh lắm, mau,
mau đứng lên!”
Diệp Nghi ngơ ngác quay đầu nhìn chị, phảng phất
như không nghe thấy gì. Bộ dạng ngẩn ngơ của cô dọa A Phỉ sợ hãi: “Cô
làm sao vậy, cô ơi, cô đừng làm tôi sợ…”
“A Phỉ…” Diệp Nghi mơ màng nhìn chị, lại cúi đầu nhìn bút ghi âm trong tay, “Tại sao, tại sao anh ấy không nói cho tôi biết…”
A Phỉ nhìn rõ thứ trên đất, thở dài; “Lý Hằng này đúng là… Cô chủ, cô
cũng đừng nghĩ nhiều. Cậu chủ có khó xử của cậu ấy, bà chủ quá mạnh, lại bẩm sinh đa nghi, cậu chủ đối tốt với cô, sẽ khiến bà ấy cảnh giác, rồi gây bất lợi cho cô. Cậu chủ là vì muốn bảo vệ cô chu toàn…”
Lạch
cạch, chiếc bút ghi âm rơi xuống đất. Căn phòng rộng như vậy, nỗi bi
thương ngưng tụ bị âm thanh này đánh nát, vỡ vụn đầy đất.
Diệp
Nghi òa khóc: “Vì tôi, lại là vì tôi. Lần nào cũng vậy, anh ấy đều là vì tôi… A Phỉ, anh ấy hận tôi đúng không? Tôi cũng căm hận chính mình…”
A Phỉ ôm cô vào lòng: “Cô chủ, cậu sao có thể hận cô được, người cậu yêu nhất chính là cô mà.”
Mặt sàn lạnh băng, bút ghi âm vẫn còn phát ra tiếng: “Dù cả đời phải ngủ
trên ghế trị liệu cũng chẳng là gì. Chỉ cần tôi ngủ, tôi có thể nhìn
thấy cô ấy dù chỉ một chút.” Quý Thừa khẽ cười, “Có thể được nhìn thoáng qua, cũng rất tốt.”
Quý Thừa, em ở đây. Sau này, em chẳng đi đâu
hết. Em sẽ chăm sóc tốt con của chúng ta, giúp anh hoàn thành tất cả tâm nguyện còn dang dở.
Bà Quý và Thượng An Quốc sẽ nợ máu trả máu, anh hãy mau mở to mắt nhìn xem, chỉ nhìn một cái thôi, được không?