“Tin tức nóng hổi vừa mới nhận được. Hôm nay tập đoàn Quý thị ký kết
hợp đồng hợp tác cùng công ty đầu tư nước ngoài YEC, kế hoạch là bán hết tất cả nghiệp vụ kinh doanh sòng bạc.”
“Quý thị nguyên là tập
đoàn sòng bài lớn nhất Macao, một năm trước bắt đầu chuyển loại hình
kinh doanh chiến lược, tách nghiệp vụ sòng bạc ra. Trước mắt, đem bán
hết toàn bộ nghiệp vụ này, có phải mang ý nghĩa rút khỏi toàn diện hay
không?”
“Chuyện này nảy sinh ảnh hưởng thế nào với thế lực kinh doanh sòng bài ở Macao? Tôi sẽ phân tích…”
“Tất cả đều thuận lợi.” Diệp Nghi giơ điều khiển từ xa lên tắt tivi, “Hợp
đồng đã ký xong, chỉ đợi có kết quả thẩm định giá trị cổ phiếu nữa là
xong. Nhiều nhất là đến cuối tuần, việc thu mua nhất định có thể hoàn
thành.
“Ừ.” Diệp Tông thản nhiên gật đầu, chuyển tầm mắt, “Bên Thượng An Quốc có phản ứng gì?”
“Trước mắt vẫn chưa. Tin tức vừa tung ra, bây giờ có lẽ ông ta đang nổi giận
đó chứ.” Diệp Nghi nhếch môi cười, “Ông ta hoàn toàn không tin chuyện
này có thể xảy ra như vậy, cho nên mới để mặc chúng ta làm khó ổng. Hiện giờ chuyện đã rồi, chắc chắn hối hận không kịp.”
“Tên cáo già
Thượng An Quốc kia, sẽ mau chóng ý thức được em là cố ý hạ bệ ông ta,
ông ta sẽ không từ bỏ ý định đâu.” Trong mắt Diệp Tông hiện lên vẻ lo
lắng, “Em gái, càng tiến gần đến thành công thì càng phải để ý, loại
người như ông ta, bị ép đến tức giận thì cái gì cũng có thể làm ra
được.”
“Yên tâm đi anh hai.” Diệp Nghi cười cười, “Ông ta càng gấp thì càng loạn, càng không có khả năng phán đoán ra cái bẫy tiếp theo
của em. Khuya rồi, anh nghỉ ngơi đi, em trở về phòng đây.”
***
Cùng lúc đó, trong nhà của Thượng An Quốc.
Ấm trà tử sa vỡ thành từng mảnh vụn, rải đầy đất. Giữa màn hình tivi tinh
thể lỏng thủng một lỗ to, hệt như cái miệng há ra đầy máu. Nếp nhăn dày
đặc hệt như mạng nhện, theo nơi lỗ thủng kia lan tràn ra xung quanh. Chỗ màn hình bị thủng đó, có đốm lửa nhỏ bé không ngừng cháy sáng.
Thượng An Quốc run rẩy rút điếu thuốc ra, lại quẹt que diêm lên, mới chậm rãi châm thuốc.
Reng reng reng!
Trên màn hình, cái tên của bà Quý sáng lên có vẻ càng thêm chói mắt. Thượng
An Quốc cầm điện thoại lên, trực tiếp ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng yên tĩnh lại. Thuốc lá sắp cháy hết, Thượng An Quốc quăng mạnh nó xuống đất, đưa chân nghiền nát. Nhấc ống nghe điện thoại bàn lên, ông
nhấn vài con số, sau hồi lâu, nặng nề nói bốn chữ: “Ra tay. Lập tức.”
***
Diệp Nghi nằm trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được.
Hết thảy đều diễn ra như kế hoạch. Do YEC được Diệp Tông thao túng đã bắt
đầu tiến hành đánh giá toàn diện các sòng bạc của Quý thị, bước tiếp
theo, chỉ cần ký kết hợp đồng thu mua, Quý thị sẽ bước vào một tương lai hoàn toàn mới, còn Thượng An Quốc sẽ chết rất thảm.
Thế nhưng,
Quý Thừa vẫn chưa tỉnh lại. Anh hôn mê càng lâu, khả năng tỉnh lại sẽ
nhỏ dần đi. Gần đây, thậm chí bác sĩ còn rút ngắn cả thời gian thăm hỏi, Diệp Nghi không muốn suy nghĩ hàm ý đáng sợ đằng sau đó.
Cô bận
đến mức không dám ngừng lại, lại càng không dám cho bản thân thời gian
để nghĩ ngợi. Nếu Quý Thừa không bao giờ tỉnh lại, hết thảy mọi chuyện
cô làm còn có ý nghĩa gì?
Lúc ban ngày, cô có thể như con quay,
nhưng mỗi khi đến đêm dài tĩnh mịch, nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến,
trận này đến trận khác. Mà tối nay, xung quanh lại yên ắng thái quá, cảm giác bất an lại càng thêm mãnh liệt.
Nằm đến nhức đầu, Diệp Nghi
dứt khoát đứng dậy, định ra ngoài một chút. Đi tới đi lui, rốt cuộc lại
đến trước cửa phòng của Quý Thừa. Ban ngày bác sĩ không cho thăm, buổi
tối chắc không quản đâu nhỉ? Mắt thấy bốn bề vắng lặng, cô nhón chân đi
vào.
Quý Thừa vẫn nằm yên đó. Khoảnh khắc bước vào, anh giống như
bị giật mình. Nhưng Diệp Nghi đã tự động quy chuyện này về ảo giác. Mấy
hôm nay, cô như cảm thấy được Quý Thừa cử động, vì thế, còn kéo bác sĩ
chuyên môn đến xác nhận đủ thứ.
Nhưng kết quả đều không ngoại lệ,
đều là thần kinh cô nhạy cảm. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, cô có lẽ sẽ thật sự biến thành bệnh nhân tâm thần.
Đi đến bên
giường, Diệp Nghi xốc chăn lên, nghiêng người nằm vào. Vùi đầu vào vai
Quý Thừa, cô nhẹ nhàng nắm tay anh, đặt lên bụng mình: “Anh sờ xem, có
phải lớn hơn một chút rồi không?”
“Hai ngày nữa là siêu âm rồi, rất nhanh sẽ biết được là trai hay gái, anh còn nằm ở đây, em sẽ không báo với anh đâu.”
“Hôm nay Nghiêm Hàn có đến thăm em. Gần đây anh ấy dùng một loại thuốc mới,
hiệp quả tốt lắm. Diệp Tông nói, cứ tiếp tục thế này, tình trạng của
Nghiêm Hàn sẽ mau chóng được khống chế. Nếu anh ấy khỏe rồi mà anh còn
chưa tỉnh, em có khả năng sẽ chạy trốn cùng với anh ấy.”
“Em mà đi sẽ không có ai chăm sóc anh, Mạch Miêu em cũng dẫn đi luôn, sau này con bé và cục cưng trong bụng này đều phải sửa cùng họ với Nghiêm Hàn, nếu
anh chịu thì không cần tỉnh lại.”
Cô nói huyên thuyên một mình,
nói rất lâu, đến cuối cùng, đã sắp bắt đầu mệt lã, trước khi thiếp đi,
cô mơ màng nói: “Quý Thừa, anh thật sự hôn mê à? Anh cứ hôn mê, em thật
khổ sở. Xin anh, mau tỉnh lại đi, được không?”
Giây tiếp theo, thế giới đột nhiên quay cuồng. Diệp Nghi bỗng bừng tỉnh: “Quý Thừa?”
Không ai trả lời cô, chỉ có một bóng đen xẹt ngang qua trên người cô, đồng
thời dễ dàng đẩy một cái, cô bị hất đến tận cuối giường! Mất trọng tâm,
Diệp Nghi rơi ra khỏi giường.
Cô té mạnh xuống đất, lại bất chấp
cả đau, trừng lớn hai mắt nhìn lại. Có người! Ngoại trừ Quý Thừa, trong
phòng còn có người khác! Còn Quý Thừa anh ấy… Anh ấy sao lại đứng lên?!
Quý Thừa vô cùng nhanh nhẹn tung nắm đấm về phía người nọ, hoàn toàn không
giống với người vừa mới tỉnh dậy từ cơn mê. Trong phòng tối đen như mực, Diệp Nghi thấy không rõ dáng vẻ người nọ, chỉ cảm thấy thân hình khá
cao lớn khôi ngô.
Hai người đàn ông kịch liệt chiến đấu với nhau,
cũng di chuyển đến chỗ trống trải một cách ăn ý, cách xa đồ vật cùng
bình thuốc, giống như muốn giữ sự im lặng đến mức lớn nhất.
Chỉ
thấy Quý Thừa phóng người đến sau lưng người nọ, sau đó duỗi tay ra,
khóa chặt cổ họng của đối phương. Người nọ dùng khuỷu tay thúc một hồi,
phát hiện không thể thoát khỏi đòn khóa này của Quý Thừa, liền xoay mạnh người lại, khiến cả hai cùng ngã xuống đất.
Ánh trăng như thác
nước, chiếu nhẹ trên sàn nhà, như một đám sướng do thủy ngân tụ thành.
Người đàn ông cao lớn té mạnh xuống đất, kích thích từng đợt rung động.
Trong quay cuồng, ánh sáng sắc lạnh chợt lóe lên.
Diệp Nghi gần như thét lên thành tiếng. Dao!
“Quý Thừa!”
Trước khi cô phản ứng, ánh sáng sắc bén kia đột nhiên nghiêng lệch, lạch
cạch, con dao rơi xuống đất. Ngay sau đó, lại một loạt tiếng động truyền đến, bóng đen kia hoàn toàn im lặng.
Diệp Nghi sợ tới mức ba hồn bảy vía bay hết, ngay cả ai thắng ai thua cũng không biết, bò qua đó: “Quý Thừa!”
“Diệp Nghi!” Phần phía trên bóng đen kia cũng giật mình, “Em không sao chứ?”
“Em không, không sao hết…” Diệp Nghi lắp bắp đáp, “Còn anh? Anh có bị thương không? Anh, anh tỉnh rồi?”
“Anh không sao.” Vẻ mặt của Quý Thừa ẩn trong bóng đêm, không nhìn thấy được, giọng nói lại càng lúc càng khó khăn, “Anh… Anh…”
Não bộ của Diệp Nghi cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, rất nhiều hình ảnh
đầy đủ chậm rãi hiện ra. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô giống như ngồi trên chuyến xe kinh hoàng, chuyển biến cảm xúc mãnh liệt từ kinh đến sợ với những sự việc đã trải qua, rồi từ vui đến giận.
“Quý Thừa! Anh, tỉnh, lại, từ, lúc, nào?!”
***
Ánh sáng nhạt phát ra từ chiếc đèn bàn, màu sắc mờ nhạt khiến bên trong
thật ấm áp. Nhưng trên sàn nhà, một người mặc đồ đen nằm đó, còn bên
cạnh, Quý Thừa và Diệp Nghi lặng lẽ đối đầu nhau. Lúc Diệp Tông vào cửa
chính là nhìn thấy cảnh tượng hùng hổ này.
Anh nheo mắt, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Nghi giơ tay lên, ngón trỏ chỉa vào Quý Thừa run lên hồi lâu vẫn chưa
nói được câu gì. Quý Thừa cúi đầu, tiếng nói lí nhí vừa đủ nghe, như
đang cầu xin tha thứ: “Diệp Nghi, anh sai rồi, em đừng nổi giận.”
“Không nổi giận? Nói nghe đơn giản thật?” Diệp Nghi giận dữ bật cười, “Quý
Thừa, anh chơi em, có phải cảm thấy đặc biệt thú vị không? Mỗi ngày, anh đều trơ mắt nhìn em bận rộn mà hầu hạ anh, nhìn em lo lắng sợ anh không bao giờ tỉnh lại, anh đặc biệt vui vẻ nhỉ?”
“Diệp Nghi, em nói nhỏ thôi, em nghe anh giải thích…”
“Anh còn chê em nói lớn?” Giọng Diệp Nghi lại cao thêm tám độ nữa, “Ngày nào anh cũng nghe em khóc lóc cầu xin anh tỉnh lại, sao lúc đó anh không
chê giọng em lớn đi?”
“Anh… rất xin lỗi, anh…”
“Anh quả thực đã có lỗi với em!”
“Đủ rồi.” Diệp Tông quát, “Bớt cãi nhau đi. Có ai nói tôi biết người này rốt cục là thế nào?”
“Có người muốn giết Diệp Nghi.” Quý Thừa ngẩng đầu nhìn Diệp Nghi, lại
chuyển hướng sang Diệp Tông, “Có lẽ, thấy việc YEC thu mua Quý thị tiến
hành thuận lợi, cho nên không kiềm chế được, muốn giết cô ấy, hủy hợp
đồng lần này. Cô ấy đúng lúc ở chỗ tôi, tôi đã đánh ngất hắn.”
“Anh biết rõ ràng tiến triển thu mua, xem ra có người đã luôn mật báo cho
anh!” Diệp Nghi càng tức giận, “Nói! Là ai đã biết anh tỉnh lại?”
“Chỉ có Lý Hằng và bác sĩ! Anh thề, không còn bất cứ ai khác!”
“Lý Hằng cũng biết?!” Diệp Nghi nghiến răng, “Vậy sau này anh sống chung với chú ấy là được rồi!”
“…”
“Thôi được rồi!” Diệp Tông nhíu mày cắt ngang, “Hiện tại không phải là lúc để so đo tính toán, xử lý người này trước đã.”
Diệp Tông nói có lý, Diệp Nghi cố gắng khống chế cảm xúc, “Có cần báo cảnh sát không?”
“Không cần.” Diệp Tông quả quyết phủ định, “Đối phương chắc chắn đã sắp xếp
sẵn rồi. Cho dù tên này thất thủ bị bắt, cũng sẽ không khai ra chủ mưu
đứng sau đâu. Chi bằng cứ giấu hắn đi, làm như việc này chưa từng xảy
ra. Như vậy, chúng sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì, sẽ càng thấy chột
dạ. Một khi đối thủ hoang mang, thì chính là cơ hội của chúng ta.”
“Anh hai nói rất đúng.” Quý Thừa đồng ý, “Bên trong phòng này có một phòng
xép, bình thường đều khóa lại, không ai vào. Trước mắt cứ để hắn vào đó
đi, ngày mai Lý Hằng đến, rồi nghĩ biện pháp mang hắn đi.”
“Cứ vậy đi.” Diệp Tông tán thành, “Quý Thừa, chú lại đây, cùng nhau nhấc hắn lên.”
Quý Thừa đứng yên không nhúc nhích, dường như còn đang do dự. Diệp Tông vỗ vai anh, nhìn anh: “Sao, có vấn đề gì?”
Quý Thừa lắc đầu, bước đến kéo hai chân người nọ lên. Nhưng chỉ mới dùng sức, phịch, chân phải của người nọ rơi mạnh xuống đất.
Quý Thừa ngước lên, mím môi nói: “Vết thương sau lưng anh lại rách ra rồi,
tay trái lại không dùng sức được. Diệp Nghi, em có thể đến giúp anh một
chút không?”
Cùng lúc tiếng nói vang lên, là một dòng máu tươi túa ra từ cổ tay anh, nhỏ giọt xuống sàn nhà như bông hoa mai diễm lệ lóa mắt.