Hãy Vì Ta Mà Một Lần Rơi Lệ

Chương 4

Thư đồng, thư đồng của ta đâu rồi?

Tiếng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên. Ta đã quen nghe cái giọng nói ấm áp truyền cảm này rồi. Đã gần ba năm kể từ khi y đem ta về. Nói không yêu y thì ta là đang nói dối. Nhưng nói yêu y thì ta không đủ tư cách. Vì y bây giờ không còn là hài tử nhỏ của trước kia nữa. Y giờ là vương gia cao cao tại thượng dưới một người trên cả vạn người, còn ta cùng lắm thì chỉ là một thư đồng nhỏ bé chạy đi chạy lại dọn dẹp thư phòng mà thôi.

Gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ của mình, ta chạy ra tiếp đón vị vương gia này:

- Vương gia, ngài lại đến nữa! Ngài muốn đọc cuốn nào? Tứ thư, Ngũ kinh, Kinh Vân, Văn tản đạo,...

- Ta đến để trút bầu tâm sự! - Y không để ta nói hết liền ngắt ngang lời ta.

Ta thấy hình như hôm nay y có gì đó khác khác, ánh mắt có chút nhuốm buồn, không tự chủ tim ta cũng quặn theo. Vì muốn biết cũng như muốn an ủi ta hỏi y:

- Tâm sự? Ngài có chuyện gì không vui sao?

- Ân! - Y gật đầu, nói tiếp: - Tên đó thú phi rồi!

- Tên đó?

Ta bắt đầu hoang mang, cái gì mà tên đó? Cái gì mà thú phi? Là ai? Ai lấy thê sao.

- Ân! Huyền Vũ hắn lập phi! Ngày mai cử hành hôn lễ!

Cái gì cơ chứ, Huyền Vũ còn không phải là đương kim hoàng thượng đương triều đứng đầu một nước cao cao tại thượng sao? Không chỉ có vậy còn là thân sinh ca ca của y. Không lẽ nào y lại đem lòng yêu chính ca ca mình ư?

- Huyền Vũ... đế? Có phải hay không ngài đang rất thương tâm?

- Còn có thể không sao? Ta phát hiện tình cảm kia với y cũng từ khi 10 tuổi! Cho đến bây giờ cũng đã tam năm rồi! Nhưng...

- Ngài không dám nói vì sợ người kia coi thường, khinh rẻ tình cảm của mình! - Ta biết, ta hiểu cảm giác này của y. Ta cũng vậy nếu y yêu hoàng thượng bao nhiêu thì ta cũng yêu y bấy nhiêu. Ta biết đau thương như thế nào khi chính tình cảm của mình lại phải giấu kín.

- Sao ngươi biết?

- Là vì ta cũng... à ta đọc trong sách!

- Sách? Sách nào mà hay vậy? Vậy có sách nói về việc cảm hoá người khác không!

Ta im lặng không nói gì, vì ta biết càng nói thì sẽ càng lộ ra nhiều bí mật mà ta không muốn để y biết. À mà nếu có quyển sách cảm hoá người khác thì ta cũng đã làm điều đó với y rồi. Chỉ tiếc là khó có thể mà có được mà thôi, không phải nói chính xác là không có thứ đó tồn tại trên trần đời này.

- Ngài đừng buồn nữa, mới chỉ lập phi chưa có chính thất thì ngài vẫn còn cơ hội! Hay ngài thử một lần thổ lộ trân tình với hoàng đế điện hạ xem sao!

- Ta... - Y trầm tư một hồi lâu.

Ta biết y là đang nghĩ về người kia, có thể hay không một lần trong tâm trí của y có hình bóng của ta! Có bóng dáng của một thư đồng nhỏ bé từ khi bảy tuổi đã luôn theo sát y?

- Thư đồng... ta có thể hay không một lần đem tình cảm này giãi bày ra hết thảy cho hắn!

- Người có thể thử mà!

Y lại rời đi, ta nhìn bóng lưng của y cười nhẹ. Ta từng nghĩ nếu như ta có một danh phận khác liệu có thể có tư cách mà yêu y không? Thôi bỏ đi, ta vĩnh viễn không thể có tơ tưởng hão huyền đó được. Vỗ vỗ mặt mình lấy lại tinh thần, ta cười cười đi vào trong phòng.

Cứ như vậy, cứ như vậy ta dọn dẹp cho nơi thư phòng này luôn luôn sạch đẹp để mai kia y sẽ vì không khí thoáng mát nơi đây mà lưu lại nhiều hơn. Làm nhiều thì mệt mau, quả vậy ta cứ thế mà thiếp đi trên bàn mà không hay biết.

Sớm ngày hôm sau đã thấy tiếng loạn ở ngoài cửa thư phòng. Ta mơ màng tỉnh dậy, vươn vai nhẹ một cái tiến ra mở cửa.

Cửa còn chưa được mở to liền bị tát một cái thật mạnh, thật đau khiến ta không kịp chuẩn bị mà ngã ngửa về phía sau. Mông vì va đập mạnh mà trở nên đau nhức.

Gẩng lên nhìn cho thấu người đánh mình là ai, ta một phen hết hồn mất vía:

- Vương gia! Người... người sao lại say thành bộ dạng này rồi?

Ta đứng lên, tiến lại cố đỡ y. Nhưng hết lần này đến lần khác đưa tay lên toan động vào y nhưng đều bị y hất mạnh ra ngoài. Y nhìn ta bộ dạng thập phần chán ghét:

- Thư đồng! Ta đối với ngươi tốt chứ?

- Dạ! Phi thường tốt! - Ta gật đầu khẳng định!

- Thư đồng, ta với ngươi đã bất kì cái gì khi dễ chưa? - Y quay sang ta hỏi.

- Chưa hề, một lần cũng chưa! - Ta lại tiếp lời y.

Y lại đẩy ta vào phòng, đóng cửa lại. Ta hoảng sợ nhìn y, y ruốt cuộc là sao lại thành bộ dạng này? Y vì sao lại vậy? Không lẽ là thất bại rồi nên mới qua ta xả giận? Bao nhiêu ý nghĩ bủa vây lấy đầu ta, ta càng ngày càng hoảng loạn đem cơ thể thối lui vào góc tường.

- Người là... là muốn làm gì a?

Thấy y đã tiến thực sát vào người, ta lấy tay đẩy y ra. Cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể với y.

- Hừ, ta muốn gì! Ngươi còn không phải là có tình ý với ta sao?

Không thể nào, ta không nghĩ là y biết! Ta rõ là đã giấu kín lắm mà! Sao y có thể biết được cơ chứ? Không thể nào. Ta cố gắng thoát khỏi nam nhân trước mặt, y làm ta sợ. Lần đầu tiên trong đời ta thấy y đáng sợ đến vậy. Trông như dã thú mà nương đã kể cho ta vậy! Hảo đáng sợ.

Y nâng cằm ta lên, đưa ánh mắt dò xét nhìn ta:

- Ngươi! Chính ngươi đã xúi ta nói hết cho hắn biết! Chính ngươi đã nói! Ngươi biết là hắn sẽ kinh sợ ta, ngươi giả bộ nhằm để ta và hắn bị chia cắt! Ngươi tên tiện nhân này!

Y nói lăng lung tung, ta không hiểu y là đang nói cái gì nữa. Ta sợ hãi, cố gắng thoát ra khỏi y. Ta cuống loạn nói:

- Vương gia! Người, người say rồi! Thư đồng lấy... lấy thuốc giải rượu cho người a!

Tưởng như thoát được y rồi, nhưng vừa luồn ra chưa được bao lâu ta liền bị đôi bang tay thô to của y kéo nắm ngược lại. Tuy khi đó ta có sợ, nhưng tim ta cứ thế mà loạn nhịp đập. Ta bắt đầu đứng thộn ra một chỗ. Nếu không có cái tát cùng với câu nói như sát muối kia của y ta sẽ mãi chìm trong ảo mộng:

- Thư đồng, tiện nhân nhà ngươi! Được ngươi muốn ta! Vậy ta liền cho ngươi thành toàn!

Y đem đai lưng của ta giật ra, ném sang một bên. Ta bắt đầu cuống loạn lên cố gắng thoát khỏi y. Người trước mặt là ai ta không biết, đó không phải là y! Y đã bị ác quỷ nhập vào rồi! Y của ta, vương gia của ta phải ôn nhu như nước, nhẹ nhàng như mây kia! Người trước mặt khiến ta thực sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment