Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Chương 42

"Lạp Tắc, ông nói Shabaka có thể một mình tới đây không?"
Bên trong quầy rượu vắng ngắt, trừ một người đàn ông xem ra tuổi chừng hơn năm mươi, trên mặt rõ ràng mang theo hận ý và một đàn ông hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt hết sức khẩn trương lại lo lắng, thì không có những người khác.
"Hừ! Cha cậu ta đang ở chỗ tôi, tin rằng cậu ta cũng không có can đảm dẫn người tới." Người đàn ông được gọi là Lạp Tắc mặt tràn đầy tự tin.
"Nhưng mà . . . . . . Anh ta không phải dễ chọc. . . . . . Nghe nói một mình anh ta có thể tay không đánh chết tám người đàn ông . . . . . . Chúng ta. . . . . ." Thân thể người đàn ông trẻ tuổi rụt lại, nghĩ đến cặp mắt âm lãnh như quỷ mị của Shabaka Mặc Tây Nhĩ, không khỏi rùng mình một cái.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng Shabaka Mặc Tây Nhĩ đối địch, ban đầu Lạp Tắc căn bản không nói hết tình hình cho anh biết, liền kêu anh tham dự, anh dưới tình huống không rõ ràng lắm mới hồ đồ tham gia.
Khi anh rốt cuộc biết đối tượng mình phản kháng là người có danh xưng Satan Shabaka Mặc Tây Nhĩ, lúc này đã không kịp rút lui ra khỏi nữa, bởi vì anh nghe lời Lạp Tắc bắt cóc cha của anh ta, cũng chính là thủ lĩnh đời trước.
"Sợ cái gì, cha của cậu ta ở trong tay của chúng ta, tại sao phải sợ cậu ta hành động thiếu suy nghĩ chứ?" Lạp Tắc dùng sức vỗ bàn, lơ đễnh nói.
Nghĩ lão đầu kia thật đúng là đần, vậy mà ngơ ngác tin tưởng lời của ông, đi theo ông, ngay cả khi biết mình bị ông bắt lại, liền một câu cũng không thốt ra.
Hừ! Thật uổng phí ông làm tùy tùng của ông ta lâu như vậy, không nghĩ được ông ta lợi hại ở chỗ nào.
Đúng vậy, thủ lĩnh đời trước bị bắt, cũng chính là cha của Shabaka, khi Shabaka thẩm vấn Christine - con gái Lạp Tắc. Đồng thời, Lạp Tắc tiến về chỗ ở của lão thủ lĩnh, thừa dịp lão thủ lĩnh đi ra ngoài thì uy hiếp ông ta, chính là muốn Shabaka nhường lại vị trí thủ lĩnh.
Nhưng Lạp Tắc lại tuyệt đối không nghĩ tới, thủ đoạn của con gái mình đã sớm bị Shabaka phát hiện.
"Phải không? Lạp Tắc." Thanh âm lạnh lẽo từ cửa truyền đến, tiếp theo là một bóng dáng cao lớn lại làm người ta cảm thấy sợ hãi, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Shabaka mặc quần áo đen, trên mặt cười như không cười, một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm hai người ngồi ở trên quầy bar.
Anh xuất hiện im hơi lặng tiếng, đem hai người dọa sợ tại chỗ.
"Không được nhúc nhích." Lạp Tắc trước hết bừng tỉnh, lấy ra một khẩu súng chĩa vào anh, khi nhìn thấy Shabaka thì trong mắt ông nhanh chóng thoáng qua một tia sợ hãi, nhưng lập tức bị phẫn nộ trong lòng thay thế.
"Không nghĩ tới cậu thế nhưng ngu đến tự mình một người tới đây." Lạp Tắc cười to ra tiếng, mượn việc này để tăng thêm can đảm.
"Đối phó ông, một mình tôi là đủ rồi." Shabaka xem thường cười ra tiếng.
"Tôi đối với ông kỳ vọng chính là rất cao, không nghĩ tới ông chỉ có thể làm được như vậy." Đối với súng trên tay Lạp Tắc, Shabaka dường như không để vào trong mắt, trên mặt của anh không có nửa điểm sợ hãi, chỉ là tìm một chỗ nhàn nhã ngồi xuống.
"Hừ! Còn dám mạnh miệng, nếu như không để ý cha cậu, cậu còn có thể một mình tới đây sao?" Lạp Tắc đắc ý nói, chính là chuẩn xác nhìn thấy anh đối với người nhà rất coi trọng, cho nên anh mới xuất ra một chiêu này.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, nói ra điều kiện của ông." Nhìn thời gian trên tay một chút, giọng nói Shabaka lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt.
"Tôi muốn vị trí của cậu."
"Tôi cũng nghĩ thế, dù sao vị trí thủ lĩnh không phải ai cũng có thể lấy được." Shabaka dựa vào ghế, thần sắc nhẹ nhõm.
"Cậu khoan đắc ý, cậu có thể lấy được vị trí kia, còn không phải bởi vì ông ta là cha cậu. Ông ta là một lão hồ đồ, ta đi theo bên cạnh ông ta đã ba mươi năm, ba mươi năm này đến làm trâu làm ngựa cho ông ta, kết quả lấy được lại là đi theo ông ta về hưu. Đến cuối cùng, ông ta thế nhưng đem vị trí giao cho tên tiểu bối cậu, cái này kêu ta phải tâm phục như thế nào, ta so với cậu còn hiểu tầm quan trọng của tổ chức hơn!" Lạp Tắc cắn chặt răng phẫn hận nói, gương mặt vặn vẹo đáng sợ.
"Cho nên, ông mới bảo con gái ông đến gần tôi, tưởng rằng tôi sẽ động lòng với cô ta mà lơi lỏng cảnh giác, để cho ông có cơ hội sao? Ông quá ngây thơ rồi, Lạp Tắc."
"Cậu đã biết?" Vừa nghe đến mưu kế của con gái mình bị nhìn thấu, Lạp Tắc không thể tin được trợn to hai mắt, trong lòng hiện lên dự cảm xấu.
"Chẳng những biết, mà con gái của ông cũng bị trừng phạt trong tổ chức." Shabaka nhếch miệng nói.
"Không lẽ, mày, mày đem nó . . . . . . Cái tên đàn ông ghê tởm này, tao muốn giết chết mày. . . . . ." Thì ra là Christine đã bị bắt, khó trách ông muốn liên lạc với cô đều không tìm được người.
"Tao muốn giết chết mày, ngay cả cha mày cũng giết chết!" Lạc Tắc gần như điên cuồng giơ súng lên, hướng vị trí Shabaka chuẩn bị bắn ra.
"A!" Một viên đạn đột nhiên từ trong bóng tối bắn ra, Lạp Tắc kêu rên một tiếng, súng trên tay rơi xuống đất, anh cũng quỵ theo trên mặt đất.
Mà người đàn ông đi theo phía sau Lạp Tắc, chẳng biết lúc nào đã nằm hấp hối trên mặt đất rồi.
"Ông cho rằng mình có cơ hội có thể giết Shabaka sao?" Pierre từ chỗ tối đi ra.
"Đúng vậy! Ông tưởng rằng Shabaka ngu như vậy? Sẽ một mình đến đây?" Byron cũng đi ra.
Lạp Tắc ôm cánh tay bị súng bắn trúng, không thể tin được nhìn hai người tiến vào.
Ngoài cửa ít nhất cũng có ba mươi người mai phục, tại sao hai người bọn họ đi vào được?
"Nếu như ông đang thắc mắc ngoài cửa rõ ràng hơn mười người, tại sao chúng tôi còn có thể bình yên vô sự đi vào, đó là bởi vì những người đó sớm bị hai người chúng tôi dễ dàng chế phục rồi." Pierre thay ông ta giải đáp nghi vấn trong lòng.
Bằng kĩ thuật bắn súng của Pierre anh và Byron, những người ngoài cửa đó căn bản không phải nhìn đến.
"Hiện tại chỉ còn lại ông." Shabaka đi đến phía trước, nhìn Lạp Tắc ngồi dưới đất.
"Cậu. . . . . . Cậu giết tôi, cậu cũng sẽ không biết được cha cậu ở nơi nào." Lạp Tắc hốt hoảng nói, vốn là tràn đầy tự tin, cho là kế hoạch không chê vào đâu được, không nghĩ tới hai ba cái đã bị anh giải quyết.
"Thật xin lỗi! Chúng tôi đã sớm cứu lão thủ lĩnh ra, ông ấy còn muốn tôi nói cho ông biết, ông ấy đối với ông rất thất vọng, không nghĩ tới ông ấy một lòng vì để ông mạnh khỏe, ông lại vẫn đối với ông ấy như vậy." Byron ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo nụ cười nói.
"Cậu nói cái gì? Lão thủ lĩnh biết là ta làm?" Điều này sao có thể, ông từ đầu đến đuôi cũng không có xuất hiện, ông ta làm sao có thể biết được?
"Thật ra thì lão thủ lĩnh sớm biết ông cố ý muốn đoạt vị, sở dĩ ông ấy không đem vị trí thủ lĩnh giao cho ông là bởi vì ông ấy không muốn ông lớn tuổi mà còn phải đối mặt đánh đánh giết giết, vì tốt cho ông, nể tình các ông là bằng hữu, mới quyết định muốn ông cùng ông ấy rút lui khỏi." Pierre đứng ở phía trước Lạp Tắc, truyền đạt lời nói của lão thủ lĩnh.
"Không nghĩ tới ông lại bị lợi ích che mắt lương tâm của mình." Shabaka cúi người, cầm súng của Lạp Tắc rơi trên mặt đất lên.
"Còn nữa, tôi không phải đột nhiên đón lấy vị trí thủ lĩnh. Ba năm trước đây, chuyện bên trong tổ chức tôi đã sớm tiếp nhận, chẳng qua là ông vẫn không có phát hiện."
"Không, không thể nào." Lạp Tắc không ngừng lắc đầu, ông không tin lão thủ lĩnh sớm nhìn ra ý đồ của ông. Thật là như vậy! Lão thủ lĩnh tin tưởng ông như thế. . . . . . Mà ông còn muốn giết ông ấy . . . .
Nhớ tới cuộc sống cùng cha của Shabaka phấn đấu từng li tứng tí vì tổ chức trong ba mươi năm, nhớ đến ông ấy vì mình canh súng, vì mình gánh chịu chuyện sai lầm. . . . . . Lạp Tắc đỏ mắt.
Không nghĩ tới, mình lại bị quyền lực che mắt, kèm thêm tình cảm với lão thủ lĩnh, cũng bị mình cho xóa sạch đi. . . . . . Ông rốt cuộc đang làm gì?
"Tôi không thể giết ông, dù sao ông cũng là bạn của cha tôi, bạn tốt. Chính ông trừng phạt đi!" Ở trong mắt của ông ta, Shabaka thấy được ý hối hận.
Anh đem súng trên tay bỏ lại, xoay người rời đi.
"Chờ, chờ một chút." Lạp Tắc đột nhiên gọi Shabaka.
Shabaka dừng bước, nhưng không có quay đầu lại.
"Nói với cha cậu dùm ta, ta sai lầm rồi, ta thật xin lỗi ông ấy . . . . . . Còn có. . . . . . Rất xin lỗi, ta mua sát thủ, chính cậu cẩn thận, cẩn thận một chút." Vào giờ khắc này, Lạp Tắc trong mắt mang theo nước mắt, ông hối hận mình giác ngộ quá muộn, làm ông mất đi người bạn tốt nhiều năm, cũng thua mất cuộc sống của mình.
"Ừ." Gật đầu một cái, Shabaka và Pierre, Byron sau lưng cùng nhau đi ra khỏi quầy rượu.
Ngồi vào bên trong xe, đang muốn đóng chặt cửa lại thì ba người bọn họ đồng thời nghe được bên trong quán rượu truyền tới tiếng súng vang.
Có lẽ đây là kết quả tốt nhất đối với Lạp Tắc.
"Chúng ta đi thôi!" Shabaka chỉ thị.
Xe rất nhanh chạy ở trên đường, một lát sau không khí bên trong xe đột nhiên trở nên hết sức nặng nề.
"Chúng ta bị người theo dõi." Pierre đột nhiên nói, trên mặt biểu tình trầm trọng.
Byron tiếp theo cũng lấy ra hai khẩu súng, kiểm tra đạn bên trong.
"Bảy chiếc xe đi theo phía sau, còn có mười hai xe đi đầu, người tới quả không ít." Vẻ mặt Shabaka tỉnh táo phán đoán.
"Ừ. Xem ra là sát thủ Lạp Tắc mua." Pierre đưa một khẩu súng cho Shabaka, đề phòng bất trắc.
"Tôi tính tính toán toán có khoảng 50 người." Byron vừa hướng về phía tài xế lái xe giao phó mấy câu vừa nói.
Xe phía sau bọn họ đột nhiên lên trước, bốn chiếc xe vây bọn họ ở chính giữa.
Không biết là bên nào nổ súng, ban đêm u ám trong nháy mắt ánh lửa nổi lên bốn phía, tình thế càng trở nên không thể vãn hồi, tiếng súng không ngừng truyền ra.
Byron và Pierre không hổ là tay súng thiện xạ, mỗi phát bắn ra liền hạ được một sát thủ ngồi trên xe đi đầu, mắt thấy mấy xe đi đầu vây chung quanh xe, vốn là từ bốn chiếc xe biến thành một chiếc, số xe cũng ít đi rất nhiều.
Lúc này, một chiếc xe ở phía sau, thừa dịp Byron và Pierre hạ thủ người ở hai bên đối diện thì bắn đạn vào bọn họ.
"Cẩn thận. . . . . ." Viên đạn hướng trúng Byron, Shabaka chú ý tới, anh rống to ra tiếng, nghiêng tới trước kéo thân thể Byron một phen, canh súng cho anh.
"Shabaka. . . . . . ." Byron và Pierre khiếp sợ kêu to.
Đạn bắn trúng vai phải Shabaka, anh trong nháy mắt té ở trên ghế ngồi.
Lúc này bên trái có người quăng một vật tới đây.
"Là lựu đạn." Pierre kêu to, khi nó còn chưa rơi xuống trên xe thì kịp trở tay đem nó vung ra ngoài cửa sổ, phía sau một chiếc máy xe do đó đã bị liên lụy.
"Tốc độ xe đi chậm lại một chút. Shabaka, cậu không sao chứ?" Byron mang trên mặt tự trách, không nghĩ tới sơ sót của mình, hại người anh muốn bảo vệ bị thương.
"Không có việc gì, các cậu thì sao?" Shabaka cắn chặt răng, chống người lên. Trên trán anh đổ mồ hôi, đạn còn ghim trên vai, máu không ngừng tuôn ra.
"Không có việc gì, Shabaka, cậu trước hết xuống xe, chờ đem những tên này giải quyết xong, chúng tôi sẽ đi tìm cậu." Pierre thấy tình thế thay đổi, vội vàng nói.
Mặc dù Shabaka nói mình không có việc gì, nhưng sắc mặt cậu ta trắng bệch, tình hình xem ra không lạc quan.
"Không cần, đừng quên, tôi dùng hai tay thông dụng." ( ý là thuận cả hai tay ) Tay trái Shabaka cầm lấy súng, trên mặt hiện lên nụ cười làm người ta an tâm, trong mắt mang theo kiên quyết. Anh không thể nào bỏ lại nhóm bạn mình mà chạy trối chết.
"Không được, cậu trước hết xuống xe." Byron dùng sức lắc đầu, thấy anh kiên quyết như thế, ngoan cường không chịu xuống xe, cắn răng một cái, Byron hướng vết thương Shabaka dùng sức nện xuống, làm cho Shabaka đau đến rống to.
"Thật xin lỗi, đây là vì muốn tốt cho cậu." Byron nhân cơ hội để cho tài xế giảm bớt tốc độ xe, ở thời điểm trận lựu đạn nổ tung dẫn tới khói dày đặc, anh không nói hai lời liền đẩy Shabaka xuống xe, khiến anh ấy lăn xuống một bên sườn dốc.
"Nhanh lên một chút, lái nhanh một chút." Sau khi xác định vị trí của Shabaka, Byron liền muốn tài xế nhanh chóng rời đi, dẫn những sát thủ kia đi theo bọn họ.
"Hiện tại không có gì phải lo lắng." Pierre và Byron nhìn nhau cười một tiếng, từ dưới ghế lấy ra hai khẩu súng khác, trong mắt hai người lộ ra ánh sáng nguy hiểm, khóe miệng câu ra một nụ cười thị huyết.
Muốn đấu với bọn họ? Phải nhìn xem những người kia có mệnh sống đó hay không?
Sau khi xác định Shabaka sẽ không bị liên lụy, thương chiến (bắn nhau) chân chính ruốt cuộc mới triển khai. Pierre và Byron giống như không muốn sống, lộ đầu ra ngoài cửa xe, bắt đầu cùng sát thủ phía sau triển khai một cuộc đấu súng kịch liệt.
Ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng súng ở trong đêm tối yên tĩnh càng thêm vang dội.
Chi Liễn đang vội vàng vì ngày mai nhất định phải giao tranh minh hoạ.
Đột nhiên, cách đó không xa tiếng súng không ngừng truyền tới làm cho cô bị kinh sợ đến mức từ trước máy vi tính đứng lên, vội vàng trốn vào trong chăn của mình.
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại có thanh âm này?" Cô biết nơi này không qúa yên ổn, thỉnh thoảng xuất hiện một hai tiếng súng không tính là gì, nhưng mà lần này giống như hết sức nghiêm trọng, khoảng cách nghe thấy thanh âm dường như vô cùng gần nơi này . . . . . .
"Chẳng lẽ. . . . . ." Đánh tới cửa bọn họ sao?!
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Chi Liễn sợ hãi, càng thêm dùng sức đem mình bao bọc gió thổi cũng không lọt.
"Chi Liễn, cô không sao chứ!" Thanh âm Hoàng Sa Na xuất hiện ở ngoài cửa, bà rất lo lắng Chi Liễn nhát gan sẽ bị dọa sợ, vội vàng tới xem một chút.
"Hoàng Sa Na?" Vừa nghe đến thanh âm của bà, Chi Liễn nhanh chóng từ trong chăn chạy ra mở cửa.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại saolại có nhiều tiếng súng như vậy?" Sau khi để cho Hoàng Sa Na đi vào, Chi Liễn tò mò hỏi.
"Có một chiếc xe bị rất nhiều xe công kích, có lẽ là kẻ thù đi! Không cần lo lắng, ta xem bọn họ hẳn là đi xa rồi." Hoàng Sa Na thấy bộ dáng Chi Liễn bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, cất tiếng an ủi cô.
"Vậy sao? Thật là đáng sợ." Chi Liễn vẫn lo lắng đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn cách đó không xa một chút.
Chẳng biết tại sao, cô có loại dự cảm xấu, hơn nữa cảm giác kia từ từ gia tăng . . . . . .
"Ta ở trên lầu thấy rất rõ ràng, người trong chiếc kia màu đen bị bao vây kia bắn súng rất chuẩn, hơn nữa hình như bọn họ đem người nào đẩy xuống xe, sau đó liền nhanh chóng chạy đi. Ta nghĩ có thể là có người bị thương, cho nên mới thả anh xuống." Hoàng Sa Na nói.
"Xe màu đen?" Chi Liễn nhẹ giọng thì thầm.
"Đúng vậy! Ở Ý, người có thể ngồi cái loại xe màu đen đó cũng không nhiều, chắc là người có lai lịch lớn mới có năng lực ngồi loại xe đó." Hoàng Sa Na giải thích cho Chi Liễn nghe.
Xe của Shabaka hình như là màu đen, Chi Liễn nhớ, Byron cũng dùng súng. . . . . .
Sẽ không. . . . . . Chi Liễn dùng sức vẫy vẫy đầu, người nọ cũng sẽ không là Shabaka, cũng sẽ không đúng lúc như vậy. Cô ở trong lòng không ngừng thuyết phục mình, nhưng. . . . . . Vì sao trong lòng vẫn là lo lắng như vậy?
"Hoàng Sa Na." Chi Liễn đột nhiên quay đầu, trong mắt mang theo cầu khẩn nhìn Hoàng Sa Na. "Tôi, chúng ta đi nhìn một chút có được hay không?"
"Cái gì?" Hoàng Sa Na bị Chi Liễn dọa sợ, nhảy dựng lên.
"Tôi muốn đi xác nhận một chút, cô mới nói vừa có người bị đẩy xuống xe không phải sao? Tôi muốn đi xem một chút là có người bị thương hay không, bị ném ở nơi nào."
"Nhưng mà. . . . . . Cô không phải rất sợ sao?" Hoàng Sa Na ở trong mắt Chi Liễn thấy được sợ hãi.
"Tôi sợ. . . . . . Là bạn của tôi." Vừa nói xong, Chi Liễn liền không nói hai lời cầm một cái áo khoác lên mặc vào, đi ra ngoài.
"Chờ, chờ một chút, Chi Liễn! Một lát phát sinh chuyện gì ta cũng mặc kệ." Hoàng Sa Na thấy Chi Liễn chạy ra ngoài, cũng đành phải cùng đi theo.
"Ở nơi nào?" Chi Liễn hỏi Hoàng Sa Na bên cạnh, vẻ mặt sốt ruột không ngừng tìm kiếm.
"Ta không xác định, chỉ biết vị trí đại khái mà thôi." Hoàng Sa Na lắc đầu một cái nói, thật không hiểu nổi Chi Liễn tại sao vội vã như vậy, nói không chừng người đã bị đón đi.
"Vậy sao? Tôi đi nơi đó tìm một chút." Chi Liễn ôm tâm lo lắng, không ngừng ở giữa bụi cỏ tìm kiếm.
Đột nhiên, cô nghe được một thanh âm yếu ớt, này nghe tới giống như là. . . . . . Tiếng người thở dốc.
Không suy nghĩ nhiều, Chi Liễn nhanh chóng chạy tới phương hướng phát ra âm thanh.
Nhanh chóng đến gần địa điểm kia thì đột nhiên có một vật gì đó dính ở sau lưng cô, Chi Liễn trợn to mắt, bị dọa sợ đến không dám động.
"Lại bị phát hiện, các người thật đúng là cố chấp." Thanh âm của người đàn ông từ sau lưng Chi Liễn truyền đến, nghe giống như là bị thương rất nặng, bởi vì tiếng thở dốc của anh ta nghe hết sức nặng nề.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Chi Liễn bị dọa sợ đến không dám có hành động thiếu suy nghĩ, một đôi chân run rẩy nhanh chóng đứng lại.
"Còn có bao nhiêu người ở chỗ này tìm ta? Nói mau!" Shabaka duy trì thân thể bị thương, chịu đựng đau đớn trên vai, cắn chặt răng cực lực nói.
Bởi vì bóng đêm mờ mờ, căn bản không thấy rõ người đến là ai, cộng thêm anh đang bị thương, ý thức mơ hồ, rốt cuộc lại đem Chi Liễn thành kẻ thù.
"Tôi. . . . . . Tôi không phải muốn giết anh. . . . . . Tôi chỉ là . . . . . Chỉ là. . . . . ." Cố nén nước mắt, Chi Liễn một lòng không ngừng nhanh chóng nhúc nhích, chỉ sợ sẽ bị dọa đến té xỉu.
Thanh âm này. . . . . . Shabaka hoài nghi mình có phải nghe nhầm hay không, thanh âm này nghe tới giống như là Chi Liễn.
"Xoay người lại. . . . . ." Anh không còn hơi sức ra lệnh, họng súng vẫn chỉ vào hông của người trước mặt.
Hai chân Chi Liễn run run chậm rãi xoay người.
"Chi Liễn?" Shabaka không thể tin phun ra câu này, rồi sau đó vô lực ngã xuống phía dưới.
"Anh làm sao vậy? Shabaka!" Chi Liễn nhìn thấy anh muốn ngã xuống, vội vàng chống đỡ anh.
"Làm sao toàn thân anh đều là máu? A! Anh trúng đạn!" Ngoài ý muốn phát hiện trên vai anh đang chảy máu, Chi Liễn lo lắng kêu, trong mắt có đau lòng không che giấu được.
"Để cho cô thấy bộ dạng kinh khủng này rồi. . . . . ." Shabaka cố hết sức cười ra tiếng, vẻ mặt xem ra vô cùng mệt mỏi.
"Không cần, không nên nói chuyện nhiều, tôi dẫn anh rời đi." Cô đem hết toàn lực, để cho tay anh tựa vào trên vai cô, từng bước từng bước đỡ anh từ từ đi về phía trước.
"Hoàng Sa Na, Hoàng Sa Na, tôi tìm được, Hoàng Sa Na." Vừa mang theo Shabaka, Chi Liễn vừa lớn tiếng kêu người cách đó không xa.
"A! Ông trời của ta! Sao bị thương nghiêm trọng như thế?" Hoàng Sa Na vừa nhìn thấy Chi Liễn đỡ một người đàn ông toàn thân đều là máu, không khỏi kêu to.
"Nhanh lên một chút, anh ấy là bạn của tôi, mau tới giúp tôi, chúng ta phải dẫn anh ấy trở về." Chi Liễn thở hổn hển, sức nặng toàn thân của Shabaka đều ở trên người cô, cô sắp vô lực rồi, muốn té ngã.
Hoàng Sa Na tiến lên giúp một tay đỡ Shabaka, không cẩn thận làm động đến vết thương trên vai anh, dẫn đến anh đau kêu thành tiếng.
"Tôi tới, cô tới nơi này." Cùng Hoàng Sa Na đổi vị trí, Chi Liễn thận trọng đỡ Shabaka.
"Không cần chạy đi nơi đâu, ta mới vừa phát hiện có mấy người ở nơi này, hình như là đang tìm cậu ta, trên tay còn cầm súng." Hoàng Sa Na dẫn theo Chi Liễn đi hướng đường nhỏ.
"Anh chịu đựng một chút, một chút nữa là đến rồi." Nghe được tiếng rên rỉ thật nhỏ của Shabaka, Chi Liễn biết anh rất đau, chẳng qua là nhịn không muốn kêu lên, đau lòng nỗi thống khổ của anh, cô nhẹ nhàng an ủi anh.
Mặc dù cô sợ anh, nhưng là. . . . . . Thấy anh bị thương thành như vậy, lòng của cô nhưng lại không khỏi cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo, đau lòng đến muốn rơi lệ.
Shabaka gắng sức quay đầu nhìn về phía Chi Liễn, trên mặt cô biểu lộ thương tiếc cùng không bỏ lại, ngực của anh vì thế mà xông ra một trận ấm áp.
Một người nho nhỏ như vậy, đang dùng thân thể nho nhỏ gầy yếu của cô chống đỡ thân thể nặng nề của anh, trên mặt nhát gan nhu nhược lại xuất hiện vẻ mặt dũng cảm.
Cô . . . . . . thật là một cô gái kỳ lạ, nhìn cô, tim của anh lại cảm thấy an tâm bình tĩnh, hiện tại đang ở thời khắc nguy hiểm, nhưng trong lòng lại có loại tư vị ngọt ngào.
Trong lòng có một cỗ tình ý không ngừng lên men, khiến anh cảm động.
Chưa bao giờ có bất kỳ người phụ nữ nào, ở trong lòng anh khơi lên kích động lớn như thế.
Chỉ có cô. . . . . . cô gái Phương Đông nhìn nhỏ yếu này.... ...... ...

Bình Luận (0)
Comment