Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 21

Khi Cao Lục tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Cô hơi hoang mang chớp mắt mấy cái, sau đó nghĩ đến tên truy đuổi cô và Tiểu Võ, lập tức bật dậy.

Nhưng vừa mới động đậy, cô lập tức hét to ngã sấp xuống.

“A –” Đau đau đau, đau chết mất…… Sau gáy với bụng…… Đều đau quá.

“Làm sao mà hét to thế?” Nam Cung Thần Võ nhảy xuống từ sofa bên cửa sổ sát đất, đi đến bên giường, trừng mắt nhìn cô.

Cô ôm lấy bụng đau, ngẩng đầu nhìn anh, vội hỏi:“Tiểu Võ…… Cháu không sao chứ?”

“Đương nhiên tôi không sao, người gặp chuyện là cô, sắc mặt cô trắng như ma vậy.” Hai tay anh khoanh trước ngực, hừ nói.

Cô ấn lên gáy mình, không nhịn được lại hỏi:“Đây…… Đây là đâu?”

“Nhà của tôi.”

“Nhà cháu? Cô…… Sao lại có thể ở nhà cháu được?” Cô kinh ngạc không thôi.

“Tôi gọi Khốc Khắc đưa cô về, cô ngất xỉu, lại không biết nhà cô ở đâu, không thể để cô ở ven đường được.”

“Khốc Khắc?” Cô ngẩn người.

“Đúng, tôi gọi điện thoại báo cho anh ta, anh ta đến hiện trường cứu chúng ta về.”

Hóa ra là Khốc Khắc tới, đánh bại cái người to lớn kia, cứu cô……

Nhưng trong ấn tượng cuối cùng của cô sao không nhìn thấy Khốc Khắc xuất hiện?

“Được rồi, cô nằm xuống nghỉ tiếp đi!”

“Nhưng…… Tiểu Võ, người kia về sau thế nào ?” Cô hoang mang nói.

“Đừng hỏi nữa! Cô đồ ngốc này bụng bị đá, gáy bị đập, còn có sức nói chuyện sao?” Anh nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tức giận nói.

Khi đó, khi cô giống như đồ ngốc xông lên muốn ngăn tên kia để anh trốn, anh thực sự ngây ra.

Cô tưởng rằng mình nhỏ bé như vậy có thể đối phó được với người kia sao? Thật đúng là ngu xuẩn.

Thật ra anh sớm chuẩn bị dùng súng mang theo người để giải quyết đối phương, trước khi anh động thủ cô lại xông ra ngoài……

“Cháu mắng cô ngốc? Tiểu quỷ này…… Cháu cũng không nghĩ cô vì ai…… Ai ai…… Hừm……”

Cô tức giận đứng dậy muốn gõ đầu cậu, nhưng vừa dùng lực bụng lại đau chết khiếp.

“Vì tôi? Nếu cô không lắm chuyện, tôi đã giải quyết được hắn ta từ lâu rồi.” Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng.

“Cháu? Bằng một tiểu quỷ như cháu có thể ……” Cô cười nhạo một tiếng, trong đầu phút chốc lại hiện lên hình ảnh cậu cầm súng trong tay, đột nhiên ngẩn ngơ.

Đó…… Hẳn là ảo giác? Một đứa trẻ sao lại có thể cầm súng được?

Nam Cung Thần Võ thấy cô không biết đang sững sờ chuyện gì, xoay người đưa tay đẩy cô.

“Sao lại không thể? Tôi lợi hại hơn tưởng tượng của cô nhiều, bây giờ, cô nằm xuống cho tôi, ngậm miệng lại.”

Cô không thể chống lại, ngã lên cái gối phía sau, hai mắt mở to.

Tiểu quỷ này lại dám lớn lối như vậy, nó tưởng mình là ai chứ?!

“Muốn ở lại đây thì yên tĩnh chút đi, đừng có ầm ỹ làm phiền đến tôi.” Anh giống như chủ nhân dặn dò.

“Ở lại đây? Vì sao cô lại muốn ở đây? Cô phải về……” Cô nhíu mày, định đứng dậy xuống giường.

“Về? Những người đó nói rõ là muốn bắt cô, cô còn dám về?” Anh nhăn mày nhỏ, lạnh giọng mắng.

Cô ngẩn ngơ, nhớ tới đoạn đối thoại của những người đó.

Đúng vậy, những người đó không chỉ muốn bắt Tiểu Võ, ngay cả cô cũng không tha, nhưng…… Vì sao?

“Bọn họ…… Rốt cuộc là ai?” Cô nhíu mày.

Đúng, đó là một vấn đề khó.

Nam Cung Thần Võ cũng muốn biết bọn họ là ai. Tối hôm qua anh đã bảo Khốc Khắc đi điều tra lai lịch đám người kia, tuy rằng trước mắt còn chưa có tin tức, nhưng anh mơ hồ cảm thấy hẳn là có liên quan đến “Kế hoạch Thủ tuế”.

Theo anh đoán, người năm đó bỏ vốn cho tiến sĩ Nhậm làm thí nghiệm “Kế hoạch Thủ tuế” đã bắt đầu hành động.

Sau khi tiến sĩ Nhậm gặp chuyện không may, “hắn” luôn giữ im lặng, sáu năm qua, không biết là đã hết hi vọng với thí nghiệm hay là ẩn núp âm thầm quan sát, “hắn” vẫn không hề có động tĩnh gì.

Nhưng khi quan hệ giữa anh, Phương Dạ Bạch cùng với Nhậm Hiểu Niên tan vỡ, bí mật có liên quan đến ba người họ dường như đã bị tiết lộ.

Bây giờ, hiển nhiên “hắn” muốn điều khiển “Kế hoạch Thủ tuế” một lần nữa. Nếu quả thực là thế, vậy không chỉ anh mà cả Nhậm Hiểu Niên và Phương Dạ Bạch chắc chắn đều có nguy hiểm.

Nhưng anh cũng không lo lắng cho hai người họ, tổ chức sau lưng tiểu tử Phương Dạ Bạch kia chắc hẳn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Anh tin anh và anh ta đều bí mật phái không ít người ở Đài Loan bảo vệ Nhậm Hiểu Niên.

Ngược lại là Cao Lục……

Những người đó hình như cũng cho rằng tập tài liệu đồ phổ về gien của cô có lẽ có thể giải mã “Hiện tượng hoàn đồng”, bởi vậy mới để mắt đến cô.

Cô…… Thực sự có thể giải được bí ẩn này sao? Nếu như thế thật, anh tuyệt đối không thể để bọn họ chiếm bắt cô.

Câu đố trên người anh, anh muốn tự mình gỡ bỏ, người ngoài đừng hòng nhúng tay vào.

“Tôi không biết bọn họ là ai, nhưng sau khi anh tôi biết được chuyện của chúng ta đã rất lo lắng. Anh ấy cho rằng vì an toàn của tôi, cũng vì an toàn của cô, thời gian này tốt nhất cô ở lại nhà tôi.”

“Nhưng…… Cô ở nhà cháu không tiện đâu? Cô có thể ở ký túc xá……” Cô lúng túng nhìn căn phòng rộng rãi này, đột nhiên nghĩ ra trong tập đoàn còn có ký túc xá dành cho nhân viên.

“Ký túc xá nhiều người ầm ỹ, tôi không thích.” Anh lập tức lạnh giọng cắt lời.

Thân hình trẻ con này của anh không thể đi lung tung. Muốn thảo luận chuyện tài liệu đồ phổ với cô, ở đây vẫn thích hợp nhất.

“Hả?”

“Cô ở đây là được rồi, yên tâm đi! Chỗ này chỉ có tôi……” Anh hơi dừng lại, lập tức bổ sung:“Tôi với anh tôi…… Hai người thôi, cha mẹ tôi không ở đây.”

Để tiện làm thí nghiệm, cũng vì giữ bí mật, sau khi về nước Mỹ anh luôn ở một mình trong biệt thự biệt lập trong xưởng thuốc. Bởi vì ngoài cửa xưởng thuốc có gác cổng, cũng có hệ thống bảo vệ, anh ở đây còn an toàn hơn về nhà.

“Anh cháu? Tổng giám đốc cũng ở đây?” Cô quá sợ hãi, bất chấp cả người đau đớn, ngồi bật dậy.

“Yên tâm, anh ấy bây giờ không ở đây, trước mắt chỉ có tôi ở nhà.” Anh bị biểu cảm hoảng sợ của cô chọc cười.

“Nhưng ngộ nhỡ anh ta trở về……”Cô trừng lớn mắt, thấp thỏm không yên. Cô với tên Nam Cung Thần Võ kia thực sự không thể ở chung được!

“Anh ấy…… Trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không về đây đâu.” Khuôn mặt nhỏ của anh lóe lên một tia u ám.

“Hả? Thật sao? Anh ta phải đi công tác rất lâu sao?” Cô sững sờ hỏi.

“Đúng, mỗi lần anh ấy ra ngoài đều rất lâu, cho nên cô ở lại đây đến khi chắc chắn an toàn, cô lại về.”

“Anh ta không ở đây, cháu ở một mình sao?” Cô kinh ngạc không thôi.

“Đúng vậy.”

“Ai chăm sóc cháu?”

“Tôi không cần người chăm sóc, bình thường có việc thì tìm Khốc Khắc, ba bữa sẽ có người đưa tới, có người đến quét dọn cố định, tất cả đều tiện.” Anh nói.

“Vì sao không ở cùng cha mẹ?” Cô không hiểu.

“Đây là việc riêng của tôi, không tiện trả lời.” Anh hừ lạnh.

Cô sửng sốt một chút, ngẫm lại cũng đúng, mỗi người đều có riêng tư, mặc dù cậu chỉ có bảy tuổi cô cũng không nên hỏi nhiều. Nhưng nhìn cậu bé mới bảy tuổi hình như cũng không đến trường, người lớn cũng không trông nom, thường đi lung tung trong tập đoàn thuốc, khó tránh khỏi có chút đau lòng.

“Được rồi, cô không hỏi nhiều, trước hết cứ ở đây đã. Nhưng cô phải về nhà lấy quần áo của cô trước, bây giờ cô muốn tắm……” Cô nói xong cúi đầu nhìn bộ vest nhàu nhĩ đã thoang thoảng mùi mồ hôi trên người mình, cảm thấy không thoải mái.

“Tạm thời mặc quần áo của anh tôi đi! Ngày mai tôi bảo Khốc Khắc về lấy cùng cô.” Anh nói xong ra khỏi phòng, không bao lâu mượn một bộ quần áo ngủ quay về đưa cho cô.

“Tiểu Võ, cô mặc quần áo của anh cháu, anh ta có giận không?” Cô bất an hỏi.

“Anh ấy không keo kiệt như vậy.” Anh nói lại.

“Đúng, anh ta không tức giận, nhưng anh ta xấu tính.” Cô lẩm bẩm.

Lại còn nói anh xấu tính? Anh không vui quát:“Muốn tắm thì tắm nhanh lên, tắm xong thì ngủ nhanh đi, anh tôi gọi điện, muốn cô ngày mai đưa tập tài liệu phân tích đồ phổ cho tôi xem.”

“Đưa cho cháu xem?” Cô kinh ngạc.

“Đúng, anh ấy bảo tôi xem giúp anh ấy.”

“Thật hay giả vậy? Cháu xem thực sự hiểu à?” Cô khó tin.

“Tôi nói rồi, tôi là thiên tài!” Anh hừ cười một tiếng.

Thằng nhóc này thật sự là thiên tài bảy tuổi sao?

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm cái đầu nho nhỏ của cậu, kỳ thực cũng không quá nghi ngờ, bởi vì hành vi cử chỉ và cách nói chuyện của cậu bé thực sự đều rất rất “Người lớn”!

“Tắm rửa xong nếu đói bụng, bên cạnh có một suất đồ ăn, là của cô đấy.” Anh chỉ chỉ hộp cơm trên bàn tròn nhỏ.

“Cứ để đó đã, cô không muốn ăn…… Cô có chút buồn nôn……” Cô liếc cơm hộp một cái, mệt mỏi lắc đầu, chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng tắm. Nhưng mới bước một bước, liền đau đến xoay người ngã ngồi về mép giường.

Nam Cung Thần Võ nhìn vẻ mặt cô không được ổn lắm, bước về phía cô, trực tiếp xốc áo của cô lên.

“Cháu muốn làm gì?” Cô kinh hãi, vội vàng đẩy bàn tay nhỏ bé của cậu ra.

“Đừng nhúc nhích.” Anh quát khẽ, nhìn chằm chằm phần bụng xanh tím của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.

Anh không ngờ cô bị thương nghiêm trọng như vậy, xem ra cú đá kia cũng không nhẹ.

“Cháu đúng là thằng nhóc vô lễ! Nhìn cái gì vậy……” Cô tức giận đến mắng to.

“Cô yên tĩnh một chút xem nào! Mau nằm xuống, tôi kiểm tra xem cô có bị thương đến nội tạng hay không.” Anh nói xong đẩy ngã cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bụng cô.

“Cháu…… Cháu muốn kiểm tra cái gì…… Cháu cho mình là bác sĩ chắc…… Á!” Cao Lục vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lập tức đau đến hét lên.

“Chỗ này đau không? Chỗ này thì sao?” Anh giúp cô ấn trái một chút, ấn phải một chút, vừa ấn vừa hỏi, kia tư thế thật đúng là không thua gì bác sĩ chuyên nghiệp.

Cô có chút ngốc kinh ngạc nhìn cậu, có một chớp mắt, lại cảm thấy trước mắt không phải một đứa bé, mà là một người đàn ông!

“Chỗ này đau không?” Anh hướng lên trên xương sườn cô ấn nhẹ, ngẩng đầu nhìn cô phản ứng.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lại trẻ con của cậu, xương sườn của cô không cảm thấy gì, tim lại bất giác giao động một chút.

Đứa bé này…… Có một đôi mắt quá thành thục lại quá thâm sâu……

Đợi chút, cô đang bị điên sao? Tim đập nhanh với một thằng nhóc làm cái chết tiệt gì? Nó mới bảy tuổi thôi! Có thể làm con cô được ấy chứ.

Thấy cô lại ngẩn người, anh nhíu mày, lại dùng sức nhấn lên bụng cô một cái. Cô đau đến hét ầm lên, hoàn hồn.

“A — đau chết tôi –”

“Xem ra vẫn không sao, chỉ là mô liên kết chảy máu, tôi đi lấy chút thuốc giảm đau cho cô. Cô cũng đừng tắm rửa, thay quần áo, uống thuốc xong lại bôi thuốc ngoài da, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn nhiều.” Anh kiểm tra xong, còn dùng giọng điệu của bác sĩ giải thích.

Cô kinh ngạc ngẩn người, không nhịn được cười mắng:“Cháu rốt cuộc biết thật hay biết giả vậy?”

Anh lạnh lùng liếc cô một cái, không để ý đến cô, xoay người đi ra ngoài. Không lâu sau, trong tay thực sự cầm một vài viên thuốc, còn có một lọ thuốc mỡ trở về.

“Uống thuốc đi, sau đó bôi thuốc.” Anh ra lệnh.

“Thuốc này lấy từ đâu vậy?” Cô há hốc mồm nhìn đống thuốc.

“Yên tâm, không sao đâu, thuốc này đều do xưởng thuốc Nam Cung sản xuất, thuốc giảm nhiệt giảm đau cơ bản thôi, tôi và anh tôi vẫn dùng suốt.” Kỳ thực thuốc này đều là anh điều chế, nhưng nói ra chỉ sợ cô sẽ bị dọa không dám uống.

“À……” Cô lúc này mới nghĩ đến chuyện nhà cậu bé là công ty dược phẩm, nhận biết thuốc cũng thực bình thường.

Anh nhìn cô do dự, nhún nhún vai, hừ hừ:“Uống hay không tùy cô, uống vào đau ít, không uống thì đau lâu một chút, thế thôi. Tôi muốn đi ngủ, vì cô mà hại tôi mệt chết khiếp, giờ không cho phép làm phiền tôi.”

Nói xong, anh ra khỏi phòng, đóng cửa.

Cô trợn mắt nhìn cậu rời đi, hoàn toàn không nói gì.

Thằng oắt này rốt cuộc mấy tuổi? Không đáng yêu chút nào cả!

Lắc đầu, cô nuốt thuốc vào, lại cầm lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ thâm tín, sau đó ngã đầu liền ngủ.

Cậu cho rằng chỉ có cậu mệt sao? Cùng cậu ta, cô càng mệt hơn! Tiểu quỷ thối!

Cao Lục bất giác liền bắt đầu những ngày sống chung với Tiểu Võ, bảy ngày qua, cô thực sự cảm thấy cậu không giống trẻ con chút nào.

Cách thức sinh hoạt, tư tưởng, hành vi của cậu, căn bản không khác gì người lớn.

Nếu không phải bề ngoài trẻ con kia, cô thậm chí sẽ có ảo giác kỳ thực cô đang sống với một người đàn ông.

Cô chưa từng gặp cậu bé nào thông minh, tự phụ, độc lập, cuồng vọng, cậu quản lý mình ngay ngắn trật tự, hoàn toàn không cần người khác chăm sóc, cũng sẽ không ỷ lại hoặc làm nũng, ngược lại đa số thời gian là cô rõ ràng tình huống, hỏng rồi quy định của cậu mà bị cậu trách cứ, sửa lỗi.

Đặc biệt là khi cô đi nhầm lên tầng ba cậu quy định tuyệt đối không thể đi lên; Khi cô không thu thập sạch sẽ, đặt đồ trở về vị trí cũ; Khi cô đã quên đưa quần áo sau khi thay ra cửa biệt thự cho nhân viên vệ sinh thu dọn; Khi cô không cẩn thận quăng rác lung tung ……

Cậu sẽ giống trưởng ngục giam…… Không, phải nói giống người lớn mắng con cái, mắng cô không dứt!

Cảm giác này thật quá kỳ lạ, cô hai mươi chín tuổi bị thằng nhóc bảy tuổi quản đông quản tây, dường như lập trường đổi chỗ, nhưng cô bị quản có đôi khi còn thần kinh cảm thấy cậu rất có khí thế đàn ông……

Xem đi? Cô nhất định là điên rồi! Lại cảm thấy một cậu bé bảy tuổi có khí thế đàn ông!

Nhưng cậu thực sự rất giống ông cụ non! Nhất là khi cậu thảo luận chuyện đồ phổ cùng cô, nhìn thực sự vô cùng chuyên nghiệp lại đẹp trai.

Giống giờ phút này, hai người bọn họ giống như bình thường ngồi ở thư phòng trong biệt thự, cùng nhau xem phân tích đồ phổ của Nam Cung Thần Võ trên máy tính, cậu nhanh chóng hiểu được giải thích của cô, lại có thể từ một suy ra ba.

“Ý của cô là đồ phổ gien thể hiện hàm lượng vật chất trong cơ thể, bởi vì albumin và số lượng khoáng vật trong tế bào mỗi người khác nhau cho nên đồ phổ của mỗi người cũng sẽ không giống nhau, tính độc nhất này giống như vân tay, đúng không?”

“Đúng.” Thật sự là đứa bé thông minh! Cô khen ngợi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuấn tú của cậu, liên tiếp gật đầu.

Tiểu Võ quả nhiên là thiên tài, anh còn tiếp thu nhanh hơn nghiên cứu sinh trong phòng nghiên cứu của cô, vừa nói đã hiểu, hoàn toàn không cần cô giải thích nhiều.

Nói thật, cô càng lúc càng thích tiểu quỷ này, đương nhiên thỉnh thoảng bỏ qua vẻ già trước tuổi, cá tính vừa lạnh vừa kiêu ngạo cùng cái miệng ác độc của cậu là được.

“Như vậy, hai đồ phổ của anh tôi nên giải thích thế nào? Cùng một người lại có hai đồ phổ khác hẳn nhau.”

Anh dùng chuột ấn vào hai đồ phổ, quay đầu nhìn cô.

“Đây là vấn đề, cô luôn luôn hy vọng giúp anh cháu kiểm tra một lần, người bình thường không thể xảy ra loại hiện tượng này, tế bào con người đều sẽ từ từ biến chất, không ai lúc lớn lúc nhỏ, đổi tới đổi lui như vậy.” Cô đi qua, nhìn chằm chằm đồ phổ trên màn hình, trên mặt có hoang mang.

“Nếu thực sự có người có đồ phổ như vậy thì sao? Lúc lớn lúc nhỏ……” Anh cũng nhìn chằm chằm màn hình, vẫn chưa chú ý tới khoảng cách giữa hai người quá gần.

“Không thể nào.” Cô chống cằm, lập tức phản bác.

“Ai nói không thể?” Anh quay đầu trừng cô, lúc này mới hốt hoảng nhận ra sườn mặt của cô cách anh chỉ có hơn mười cm.

Tóc quăn ngắn hơi rối vén ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng trẻo cùng gò má có chút tàn nhang, cái mũi nhỏ, lông mi cong dài, còn có đôi môi luôn không bất giác mím lại.

Nhìn từ sườn mặt, lại có vẻ nữ tính hiếm gặp.

Vẻ nữ tính…… Làm đàn ông xao xuyến……

“Bởi vì tế bào một người nếu đổi tới đổi lui, lúc lớn lúc nhỏ, thân thể nhất định sẽ không chịu nổi, thông thường người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu được loại biến đổi này, cho nên giả thiết cháu đề ra không có khả năng tồn tại.” Cô nói xong ánh mắt từ màn hình chuyển sang phía anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, con ngươi anh lơ đãng co rút lại một chút, sau đó, anh dường như cảm giác được pheromone nam tính trong cơ thể thức tỉnh……

Chậc! Thật là kỳ lạ, vì sao chỉ khi ở cùng cô, anh mới có thể ý thức được mình là đàn ông? Cô rõ ràng chỉ là một người phụ nữ không có sức hấp dẫn.

Anh âm thầm buồn bực.

Cao Lục không hề cảm nhận được, cô vẫn nghiêm túc thảo luận vấn đề anh đưa ra:“Cháu ngẫm lại xem, nếu cháu đột nhiên biến thành người lớn, tất cả tế bào đều thay đổi theo, đến lúc đó trái tim nhất định là thứ đầu tiên xảy ra vấn đề, có lẽ không nổ tung thì cũng sẽ sốc đến chết. Cho nên, nếu có người tế bào không ổn định đổi tới đổi lui, trên cơ bản là không có khả năng sống sót.”

Anh rùng mình.

Trái tim? Quả thực, mỗi lần Nhậm Hiểu Niên biến hóa dấu hiệu đều bắt đầu từ trái tim, mà anh lần này cũng đã trải qua đau đớn xé rách này.

Nhưng anh và Nhậm Hiểu Niên, Phương Dạ Bạch, không phải đều còn sống sao……

“Kỳ thực rất nhiều người đều vọng tưởng trẻ lại, nhưng thủ đoạn quá mức kịch liệt, hoặc là muốn trẻ lại trong thời gian ngắn, tuổi thọ lại vì thế mà ngắn lại, đây không phải mất nhiều hơn được sao? Cháu nên biết, trẻ cũng không tương đương với trường thọ.” Cô khẽ thở dài.

Lúc trước cô muốn cho Nam Cung Thần Võ hiểu được điểm này, đáng tiếc anh lại không nghe, còn nổi giận.

Sắc mặt anh trắng xanh, bỗng chốc đã hiểu được ý của cô.

Hiện tượng hoàn đồng không phải thanh xuân vĩnh viễn, ngược lại…… Vô cùng có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu, cô cười cười, sờ sờ đầu của cậy, an ủi nói:“Sao lại có vẻ mặt này? Đừng lo lắng, tiểu quỷ cháu còn có thể sống rất lâu mà!”

“Làm sao cô biết?” Anh nhíu mày lui về phía sau, gạt tay cô ra.

“Cháu mới bảy tuổi, cháu còn có thể lớn lên, kết hôn, sinh con……” Miệng cô cười nói, trong lòng lại suy nghĩ, kẻ ác đều sống lâu, tiểu quỷ cháu hư hỏng như vậy nhất định sẽ sống ngàn năm.

“Cũng có người bảy tuổi sẽ chết yểu, không kịp lớn lên, kết hôn, sinh con.” Anh oán hận hừ lạnh.

“Không sai, nhưng cô thấy cháu có khuôn mặt trường mệnh đó, cháu xem, lông mày cháu vừa dày vừa đẹp, mắt cháu sáng lại có thần, cái mũi này lại cao thẳng, còn có môi……” Cô vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vẽ theo lông mày, mắt má, còn có chóp mũi của anh.

Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô làm càn, cho rằng mình sẽ rất tức giận, rất rất tức giận, nhưng…… Nhưng không có.

Không phát tác, không kháng cự, cũng không cảm thấy chán ghét……
Bình Luận (0)
Comment