Cô ngẩn ngơ, lập tức tức giận mắng một tiếng.
Thằng bé Tiểu Võ này, sao cái gì cũng nói với anh trai thế?
“Anh nghĩ nhiều quá đấy, tôi không rảnh rỗi như vậy đâu, hơn nữa dáng người của anh rất bình thường, không phải là loại tôi thích, hoàn toàn không kích thích được “cơn thèm muốn” của tôi, cho nên xin anh cứ yên tâm.” Cô tức giận cãi lại xong, xoay người bước đi.
Hừ, muốn châm chọc ai đây? Cái đồ tự kỷ đáng ghét này.
Hay lắm, những câu này hoàn toàn chọc giận anh, anh nguy hiểm nheo lại mắt, bỗng chống tay lên ván cửa, chặn đường cô.
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu trừng anh.
“Hóa ra tôi không phải là “đồ ăn” của cô? Vậy thì dù tôi có làm gì cô cũng không có cảm giác đúng không?” Anh cười ác, cúi đầu xuống gần mặt cô.
“Này này này! Anh…… Anh muốn làm gì?” Cô kích động lúng túng cúi đầu tránh.
“Cô nghĩ tôi và cô nên làm gì?” Anh áp bên tai cô, khẽ thổi khí.
Một cơn tê dại khô nóng từ bên tai lan ra khắp người, cô hít một hơi, vội che tai lại, liều mạng đẩy anh ra:“Oa! Tránh ra! Tránh ra! Đây là quấy rối tình dục!”
Anh nhíu mày không vui, hừ nói:“Cái này là quấy rối tình dục? Quấy rối tình dục thật sự là như vậy này……” Nói xong, anh cố ý đưa tay chụp lên ngực trái của cô.
Cô há hốc mồm, ngây người.
Anh…… Anh anh anh ta đang làm cái gì vậy?
Mà Nam Cung Thần Võ cũng sửng sốt, bởi vì cách chiếc áo khoác mỏng của cô, xúc cảm rõ ràng trên tay nói cho anh, cô không mặc bra!
Khối no đủ mềm mại mê người kia đang bị anh nắm hết trong tay, dường như anh có thể chạm được đến dáng ngực với đầu v* vì bị kích thích mà đang dần đứng thẳng lên của cô……
Nháy mắt, tim anh rung động, hô hấp rối loạn……
Chuyện tối qua so với lúc này thì chỉ tính là mưa nhỏ, tối qua anh còn cách lớp áo bra, vốn chỉ muốn đùa dai chỉnh cô, không ngờ lại chỉnh chính mình. Vuốt ve nơi mềm mại chỉ thuộc về phụ nữ kia, một luồng điện bỗng từ bàn tay đâm thẳng vào ngực anh, làm anh run lên, tim ngừng đập vài giây!
Tiếp theo, trái tim anh bắt đầu co rút mãnh liệt, phồng to lên, đau nhói……
Sau đó, trong vòng vài phút ngắn ngủn, thân thể anh dần “Lớn lên”!
Nam Cung Thần Võ hai mươi bảy tuổi đã trở lại.
Nhưng khi toàn thân đau nhức như bị xé rách anh đột nhiên nhận ra điểm mấu chốt trong mối liên hệ giữa “hiện tượng hoàn đồng”,“Phản lão”, phải chăng là do hormone testosterone?
Thật ra, anh đã nghĩ đến vấn đề này từ lúc cơ thể Nhậm Hiểu Niên biến hóa vì Dịch Hành Vân, nhưng không nghiên cứu sâu hơn, cho đến tận tối qua……
Hormone tăng vọt trong nháy mắt có thể là nguyên nhân chính khiến cơ thể trẻ con của anh biến trở về thành đàn ông sao?
“A…… Anh tên khốn này!” Cuối cùng cô cũng hoàn hồn, tức giận hét to, vung tay tát cho anh một cái.
‘Bốp’ một tiếng, cơn nóng rát trên mặt làm Nam Cung Thần Võ nhanh chóng tỉnh táo lại, anh nổi giận trừng cô:“Cô đánh tôi?”
“Anh là kẻ hảo sắc đương nhiên phải đánh! Anh lại dám…… Sờ soạng tôi……” Cô tức muốn quặc tát thêm cái nữa nhưng tay lại bị anh giữ lại.
“Ngạc nhiên gì chứ, cũng đâu phải chưa từng sờ bao giờ, cùng lắm là cup B, còn tưởng mình hấp dẫn được tôi chắc?” Anh cười lạnh mỉa mai.
Gương mặt cô đỏ ửng, vừa sợ vừa thẹn vừa giận.
Trời ạ! Trời ạ! Anh ngay cả cup của cô là gì cũng sờ ra được sao? Hay là…… là Tiểu Võ nói?
Oa! Tiểu Võ thối, thằng oắt con lắm miệng kia tốt nhất đừng để bị cô bắt được!
“Cô mới nên yên tâm, loại đậu hủ giống cô, tôi chẳng thèm.” Anh hất tay cô ra thật mạnh, thuận thế đẩy cô ra, đá lên cửa phòng.
Cô sững sờ trừng mắt nhìn cửa vài giây, tức giận hầm hầm lao xuống tầng.
Hai anh em nhà này thật đúng là giống nhau y sì đúc! Không chỉ diện mạo, cá tính, động tác, giọng điệu, ngay cả ăn nói mà nói cũng giống nhau.
Nói không ăn đậu hủ, mà lại luôn cố tình ăn đậu hủ của cô, lại…… Còn……Còn đều sờ trộm ngực của cô!
A! Tức chết rồi tức chết rồi, hai con sói độc ác sờ trộm ngực đáng chết, lớn nhỏ cùng bất lương, vô đạo đức!
Cô nổi giận ôm lấy mình, tức giận đến mức dậm chân trở về phòng, quyết định hôm nay sẽ rời khỏi cái hang sói này, chạy về nhà cô.
Còn dám nói bên ngoài không an toàn, cô thấy, nơi không an toàn nhất chính là nơi này.
“Không cho.” Nam Cung Thần Võ ngồi trong phòng làm việc của anh, lạnh lùng nói.
“Vì sao không cho tôi về? Đã một tuần rồi, những người đó chẳng lẽ sẽ đến bắt tôi nữa à?” Cao Lục giận dữ hỏi.
“Có thể, tôi nghĩ bọn họ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.”
“Tôi đến ở ký túc xá.”
“Không được.”
“Vì sao không được? Anh cũng đã trở lại, có thể ở cùng em anh, tôi còn ở đây làm gì?”
“Tôi muốn cô ở nhà của tôi, sau này cô còn có việc quan trọng phải làm, đừng có lải nhải.” Anh trừng mắt nhìn cô gái giữ khoảng cách ba mét với anh từ nãy đến giờ, lông mày sắp nhăn thành bánh quai chèo.
Cô gái này bị làm sao vậy? Cô thật sự cho rằng anh sẽ bổ nhào vào cô bất cứ lúc nào sao?
Tuy vừa rồi Khốc Khắc đã kiểm tra quả thực lượng hormone của anh tăng vọt, nhưng thế cũng không chứng minh rằng anh có hứng với cô. Có lẽ là do lâu lắm rồi anh không chạm vào phụ nữ, nói cách khác, dù là người phụ nữ nào xuất hiện trước mặt anh, anh đều sẽ có phản ứng, không hề liên quan đến cô.
“Tôi cảm thấy nhà anh không an toàn……” Cô nhăn mặt nhìn anh.
“Hừ, cô bớt tự kỷ đi, tiến sĩ Cao, có lẽ người không an toàn là tôi, tôi không để ý thì thôi, cô thì có cái gì mà để ý.” Anh cười lạnh.
Oa! Anh ta còn dám nói? Người bị hại rõ ràng là cô.
“Anh hơi quá đáng rồi đấy……” Cô tức giận đến cắn răng.
“Đừng lãng phí thời gian, đi thí nghiệm xem hormone có ảnh hưởng đến biến hóa gien hay không đi.” Anh lấy vẻ mặt cấp trên quát khẽ.
“Vâng……”
“Còn nữa, tìm thời gian tôi muốn đến phòng nghiên cứu của cô kiểm tra đồ phổ gien lại lần nữa.”
Cô ngẩn ra, nhìn anh:“Anh còn muốn làm một lần nữa sao?”
“Không phải cô nói đồ phổ của tôi có vấn đề, muốn tôi làm lại một lần sao?” Anh hỏi lại.
“Đúng vậy, bởi vì lần trước……” Cô nói một nửa bỗng nhiên ngẩn ra, cô nhớ lúc đó cô nói với Tiểu Võ mà.
“Tình cảm của anh với Tiểu Võ tốt lắm sao? Hình như chuyện gì thằng bé cũng nói với anh.” Cô rất tò mò, họ hơn kém nhau hai mươi tuổi đấy!
Anh hơi nhíu mày, hừ nói:“Đúng, vô cùng tốt, tốt đến mức thằng bé nghĩ cái gì tôi cũng biết.”
“Là vậy à…… Chẳng trách……” Cô gật gật đầu.
“Cho nên tốt nhật cô đứng có nói xấu tôi trước mặt nó, cái gì cũng vào tai tôi hết.” Anh mở miệng cảnh cáo.
“Tôi…… Đâu có nói xấu anh……” Cô chột dạ run lên.
“Không có sao?” Anh nheo mắt lại.
“Tôi…… Tôi bận rồi.” Chân cô như bôi mỡ vội vã lao ra ngoài, chớp mắt đã chạy tới cạnh cửa, đâm phải thư ký Hàn Đan đang đi vào cửa, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
“A, tiến sĩ Cao, cẩn thận.” Hai tay Hàn Đan nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng.
Dáng người cô nhỏ bé mà Hàn Đan lại là một cô gái tóc vàng cao lớn nên khi ôm mặt cô liền vùi vào ngực Hàn Đan.
Nhưng…… Hình như có chỗ nào là lạ……
Đúng lúc này, cô nghe thấy Nam Cung Thần Võ chửi ầm lên:“Cô là đồ ngốc à, ngay cả đi đường cũng chẳng ra sao?”
Cô ngẩn người, không hiểu sao anh ta lại hung dữ như vậy? Chẳng qua là không cẩn thận xô vào nữ thư ký xinh đẹp của anh ta thôi mà……
“Tổng giám đốc, đừng giận, tiến sĩ Cao đi đường đều như vậy, anh như thế sẽ dọa cô ấy đấy.” Hàn Đan cười giữ cô chặt hơn, còn vỗ nhẹ lưng cô.
A…… Vị thư ký Hàn này đúng là thân thiện lại biết quan tâm.
Cô thầm cảm kích, nhưng Nam Cung Thần Võ lại nhíu mày, nổi giận đùng đùng đi dến tách cô và Hàn Đan ra, giận dữ mắng:“Cô đang làm gì đấy hả?”
Cao Lục hoảng hốt, ngạc nhiên ngẩng đầu không biết vì sao anh lại tức giận với cô, nhưng cô phát hiện ra anh đang lườm Hàn Đan, hiển nhiên những câu này là nói với Hàn Đan chứ không phải cô.
Ơ? Đây là…… Tình huống gì vậy? Anh ta nổi giận làm gì?
“Tôi chỉ đỡ tiến sĩ Cao thôi, anh đừng giận, tổng giám đốc.” Hàn Đan cười khẽ, nhẹ nhàng vén mái tóc dài, ngồi xuống nhặt tư liệu rơi vãi trên đất.
“A, để tôi làm là được rồi.” Cao Lục ngượng ngùng, vội vàng ngồi xuống, nhưng đang nhặt thì không cẩn thận nhìn thấy cô áo Hàn Đan buông xuống, cô ngẩn ngơ.
Cái …… Cái cổ áo thấp đủ để người ta nhìn thấy hết ngực, nhưng điều khiến cô sững sờ không phải vì nhìn thấy bộ ngực cô ấy, mà là……
Cái chỗ vốn nên có hai viên lớn nổi lên…… Lại phẳng lỳ!
“Đây, tài liệu của cô.” Hàn Đan nhặt hết tài liệu đưa cho cô.
Hai mắt cô không chớp cứ nhìn đăm đăm vào bộ “ngực phẳng” của Hàn Đan, kinh ngạc đến mức quên nhận lấy.
Nam Cung Thần Võ đoạt lấy tài liệu trong tay Hàn Đan, sau đó kéo cô lên, nhét tài liệu vào tay cô, tức giận nói:“Được rồi, cô mau đi ra đi.”
Cô kinh ngạc đi vài bước, lại quay đầu nhìn thư ký Hàn.
“Đi thong thả, tiến sĩ Cao.” Hàn Đan nở nụ cười phong tình vạn chủng với cô.
Không thể nào……
Thư ký Hàn còn xinh hơn cô, cao gầy, chín chắn, quyến rũ, lại…… lại……
Là đàn ông?!
Cô trố mắt sợ hãi, tim đập như điên mãi mà vẫn không di chuyển được bước nào.
“Còn không mau đi?” Nam Cung Thần Võ quát khẽ.
“À à…… Vâng.” Cô cứng ngắc xoay người, nhanh chóng chạy khỏi văn phòng.
Cửa khép lại, khóe miệng Hàn Đan đã sớm run rẩy cuối cùng cũng không nhịn được mở rộng hết cỡ, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt.
“Ha…… Vẻ mặt của cô ấy thực sự rất buồn cười……”
Nam Cung Thần Võ lườm anh một cái, mắng:“Ai bảo cậu luôn trang điểm thành phụ nữ?”
“Sở thích của tôi thôi, Thần Võ, như vậy cũng là một kiểu thủ thuật che mắt, làm việc cũng tiện hơn.” Hàn Đan giũ mái tóc giả màu vàng, vẫn không ngừng cười được.
“Muốn vậy thì cũng đừng để lộ ra, cậu dọa Cao Lục sợ rồi đấy, nhất định cô ấy sẽ nghĩ linh tinh.” Anh nhíu mày.
Hàn Đan là bạn học đại học với anh, hai người đều là những sinh viên đứng đầu của khoa y, Hàn Đan là con lai Hàn – Mỹ, ngũ quan tinh tế nõn nà, giọng nói cũng nhỏ nhẹ mềm mại. Thỉnh thoảng cậu ta trang điểm thành phụ nữ, còn từng khiến rất nhiều nam sinh khoa khác si mê tan nát cõi lòng.
Anh ta là người bạn anh tin tưởng nhất, sau khi “Hoàn đồng” một năm anh vẫn không liên lạc với người nhà nhưng vẫn giữ liên lạc với Hàn Đan. Sau này trở lại nước Mĩ, liền tìm anh ta làm trợ lý cho mình.
Nhưng tính xấu của tên này vẫn không thay đổi, lại trang điểm thành phụ nữ xuất hiện, anh chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài anh ta là “Nữ thư ký” của anh.
“Cậu để ý tôi dọa cô ấy hay là để ý tôi chạm vào cô ấy?” Hàn Đan nhìn anh, cười trộm.
“Cậu đang nói gì đấy?” Anh hừ lạnh.
“Chậc chậc chậc, biết cậu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc với một cô gái đấy!” Hàn Đan cảm thấy không thể tin được. Dáng vẻ Cao Lục bình thường, tính cách lại mơ mơ màng màng, kiểu con gái này sao có thể khiến thiên tài Nam Cung Thần Võ theo chủ nghĩa hoàn mỹ động lòng được, rất kỳ lạ.
“Sao có thể? Cô ta tay chân vụng về, cậu không thấy sao?” Anh nhướn mày.
“Nhưng rất thú vị! Cậu không biết sao?” Hàn Đan vờ cười.
“Không biết.” Cô gái kia chỉ biết làm anh phiền lòng.
“A, nhưng tôi cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.” Hàn Đan nheo mắt lại.
“Đáng yêu? Một gái già sắp ba mươi tuổi sao có thể đáng yêu?” Cô ấy còn lâu mới đáng yêu, mà là đồ ngốc!
“Nếu cậu thích cô ấy, thì trực tiếp lên giường đi, để lại một đứa bé cũng tốt, sinh đời sau cho nhà Nam Cung các cậu trước khi cậu lại biến thành trẻ con……” Hàn Đan đề nghị.
“Cô ấy? Thôi đi! Cho dù muốn tìm, tôi cũng phải tìm người phụ nữ ưu tú, hấp dẫn sinh con chotôi.”
Anh cười giễu xùy một tiếng.
Anh là con trai độc nhất, quả thật phải sinh con nối dõi cho nhà Nam Cung, nhưng Cao Lục tuyệt đối không đủ tư cách.
“Cao Lục tốt lắm! Điều tra xuất thân của cô ấy cha mẹ mất sớm, không người thân, chỉ số thông minh đủ cao, lại không quá khôn khéo, diện mạo…… Cũng tạm được. Một cô gái như vậy làm ‘người mang thai hộ’ là thích hợp nhất, dù sao cô ấy cũng chỉ chịu trách nhiệm sinh con cậu, sau này nếu có vấn đề gì, muốn xử lý cô ấy cũng dễ. Dù là làm cô ấy mất trí nhớ hay là để cô ấy biến mất.” Hàn Đan nói xong trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Người mang thai hộ?
Đúng vậy, anh không có thời gian quan tâm đến hôn nhân tình yêu, sau lần lớn lên lần trước anh thực sự muốn tìm một cô gái sinh con cho anh. Nhưng Hàn Đan nhắc tới Cao Lục lại làm anh bài xích theo bản năng.
Cao Lục…… Không đủ cao, không đủ đẹp, không đủ thông minh, không đủ…… Làm anh yên tâm.
Về phần lo lắng cái gì, anh cũng không rõ.
“Còn do dự gì nữa ? Chẳng lẽ cậu thực sự nghiêm túc với cô ấy? Đến lúc đó sợ không nỡ xóa trí nhớ của cô ấy?” Hàn Đan sắc bén nói.
Nam Cung Thần Võ rùng mình, trừng mắt nhìn anh, không muốn tiếp tục dây dưa quanh vấn đề này nữa.
“Đủ rồi, đừng nói nhảm nữa, nói chuyện chính đi! Bên Phương Dạ Bạch kia có chuyện gì sao?” Gương mặt anh trầm xuống chuyển chủ đề.
Hàn Đan nhún vai, cũng thu lại dáng vẻ đùa giỡn, nghiêm túcnói:“Đúng, nghe nói anh ta cũng xây phòng thí nghiệm nhưng không có tiến triển gì. Phương Dạ Bạch vẫn luôn ở dáng vẻ trẻ con, không có biến đổi gì.”
“Hừ! Cao thủ y học và gien người tế bào học giỏi nhất thế giới đều ở chỗ tôi, nếu ngay cả tôi cũng không tìm được đáp án, anh ta sao có thể tìm được.” Anh cười lạnh.
“Đúng vậy, đội của chúng ta đã là lợi hại nhất rồi.” Hàn Đan gật đầu.
“Tiếp tục phái người theo dõi, thằng nhóc kia quá âm hiểm, tôi muốn lúc nắm được tất cả động thái của anh ta.”
“Biết rồi.”
“Sáu ngày sau chúng tôi sẽ gặp nhau, cần tăng nhân lực. Tôi lo kẻ đứng chủ mưu sẽ có hành động.” Anh hơi nhíu mày.
Sáu ngày sau là lần gặp mặt nửa năm một lần của anh, Nhậm Hiểu Niên và Phương Dạ Bạch. Đây là điều kiện phải kiểm tra toàn diện nửa năm một lần lúc anh trả Hiểu Niên trả lại cho Dịch Hành Vân. Nếu đối phương muốn bắt bọn họ, thì đây sẽ là cơ hội.
“Đúng, tôi đã bảo Khốc Khắc đặc biệt lưu ý, một tuần này sẽ tăng mạnh phòng thủ.”
“Ừ, vậy cậu đi nhanh đi! Phân tích tế bào mấy hôm nay của tôi, xem có gì khác trước kia không.” Anh lại nói.
Hàn Đan liếc anh một cái, cười khẽ:“Không cần phân tích cũng biết chắc chắn là không giống!”
“Vì sao?”
“Hormone! Tôi vừa nghe Khốc Khắc nói, hormone testosterone của cậu tăng vọt! Chậc chậc chậc, còn nói cậu không có cảm giác với Cao Lục……” Hàn Đan cười trộm.
“Đấy là phản ứng sinh lý.” Anh lạnh lùng nói.
“Được rồi, dù phản ứng này là sinh lý hay tâm lý, tôi cũng rất vui được gặp lại cậu trưởng thành, Thần Võ, lần này làm ơn đừng biến về nhanh quá.” Hàn Đan nhìn anh bạn tốt cao lớn anh tuấn, nói thật lòng.
“Tôi sẽ cố gắng.” Anh tự giễu nhìn anh ta, nở nụ cười khổ bất đắc dĩ u ám.