Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 33

Anh có biệt danh là “Tiểu Bạch”, bề ngoài giống đứa bé bảy tuổi nhưng trên thực tế lại là thiên tài siêu cấp hai mươi bảy tuổi!

Khi còn học Trung học, anh cứu một cô gái bất hạnh bị dùng làm vật thí nghiệm

Cải tạo cô thành vệ sĩ lạnh lùng không có cảm xúc, không biết đau khổ

Từ nay anh có thêm một “Tác phẩm hoàn mỹ” trung thành và tận tâm.

****

Đối với anh, cô là công cụ hữu hiệu nhất, cái bóng trung thành nhất

Anh chưa từng đối xử với cô như một cô gái

Cho nên khi thấy cô vì cứu anh mà thương tích đầy người, anh vẫn thấy đương nhiên

Còn trách cô không bảo vệ tốt cho cô gái anh quan tâm, anh không đau lòng chút nào

Mà làm cô lại dám có tình cảm không nên tồn tại với anh

Bắt đầu quan tâm anh, ngăn cản anh mạo hiểm, thậm chí vì anh rơi lệ đau đớn

Anh hung ác phủ định

Coi tất cả như “Lỗi tác phẩm”!

Vì sửa lại “lỗi”, anh lạnh lùng hạ mệnh lệnh

Muốn cô khôi phục trạng thái “Vô tình vô tự, hoàn mỹ không tỳ vết” lúc ban đầu

Bằng không một thất bại tác phẩm chỉ có một số mệnh duy nhất là bị anh vứt bỏ

Nhưng anh không ngờ, khi cô quay trở lại với vẻ mặt lạnh lùng trước đây

Lại đồng thời dùng một con dao tàn nhẫn đâm vào tim anh……

“Máy móc tinh vi Tứ Phương” là một doanh nghiệp tư nhân cực kì nổi tiếng tại Mỹ. Sở dĩ nó nổi tiếng như vậy là nhờ quan hệ vô cùng tốt đẹp và chặt chẽ với chính phủ với nước này, đồng thời đây cũng là nơi sản xuất và cung cấp linh kiện máy móc tinh vi công nghệ cao nhất thế giới hiện nay.

Đã mang danh là “Công nghệ cao”, “Tinh vi cao” thì đương nhiên không phải loại máy móc bình thường. Đứng trên phương diện nào đó mà nói, doanh nghiệp này sản xuất ra toàn những sản phẩm độc nhất vô nhị, từ linh kiện đặc thù cho tàu vũ trụ đến chi tiết vũ khí khoa học kĩ thuật, tất cả đều là các hạng mục được “Máy móc tinh vi Tứ Phương” thâu tóm.

Người đứng đầu “Tứ Phương” là một gia tộc gốc Hoa họ Phương. Năm đó, người sáng lập có bốn người con nên đã đặt tên cho xí nghiệp là “Tứ Phương”. Nhiều năm qua, danh hiệu đặc thù này luôn gắn liền với chính phủ nước Mỹ, thậm chí còn có phóng viên phân loại nó vào nhóm “Tư doanh quốc hữu”, chế nhạo nó lớn mạnh như vậy là nhờ bối cảnh hùng hậu và chỗ dựa vững chắc như núi phía sau.

Bất chấp mọi chuyện, “Máy móc tinh vi Tứ Phương” nhiều năm qua phát triển ngày càng vững mạnh và mở rộng vẫn là sự thật không thể thay đổi. Không ai trong ngành có thể làm lay chuyển được vị trí đứng đầu giới công nghiệp của nó, đương nhiên, lại càng không ai có thể vượt qua được.

Không thể lay động, có lẽ là vì chỗ dựa chắc chắn.

Nhưng không thể vượt qua được, tất nhiên là dựa vào bản lĩnh.

Bản lĩnh của “Tứ Phương” đến từ gien di truyền thiên tài của gia tộc họ Phương. Những đứa trẻ của Phương gia đều có chỉ số IQ rất cao, ai cũng thông minh tuyệt đỉnh cho nên những sản phẩm máy móc hoặc linh kiện vi mạch do bon họ nghiên cứu phát triển ra khó có thể giả mạo được. Chính bởi đặc điểm sáng tạo độc đáo đó mà bọn họ có được ưu thế và sức cạnh tranh tuyệt đối.

Mà Phương Dạ Bạch, chính là một thành viên của gia tộc này.

Là út trong bốn người con.

Biết được chuyện này, Nhậm Hiểu Niên và Cao Lục đều kinh ngạc.

Ngày đó dẫn Nam Cung Thần Võ tạm thời đến trú tại tòa thành kiên cố như sắt thép của Phương gia, các cô vốn tưởng rằng Phương Dạ Bạch cũng chỉ là con cháu của một nhà giàu lắm tiền nhiều của, ai mà ngờ thân phận của Phương Dạ Bạch lại là…

“Tiểu Bạch là Phương thiếu gia của “Tứ Phương”…”

Nhậm Hiểu Niên còn tưởng anh chỉ là một thiên tài kì lạ mà chưa bao giờ nghĩ rằng anh đến từ gia tộc hiển hách được giới thương nghiệp nước Mỹ phong làm “Vương quốc máy móc” này.

Lần đầu tiên cô nghe được cái tên “Máy móc tinh vi Tứ Phương” là từ cha cô. Cha không chỉ nhắc tới tượng đài chế tạo “máy móc” kia với cô một lần, rằng “Tứ Phương” mới có thể cung cấp cho toàn thế giới linh kiện tốt nhất. Ông còn nói, một ngày nào đó “Tứ Phương” mà sản xuất ra người máy giống con người như đúc thì cũng chẳng có gì lạ.

Dịch Hành Vân tuy rằng chưa từng nghe đến “Tứ Phương” nhưng anh đã sớm cảm thấy thằng nhóc Phương Dạ Bạch không tầm thường. Sự cảnh giác của anh đối với tên kia không hề ít hơn Nam Cung Thần Võ.

Về phần Cao Lục, cô thường xuyên nghe được các giáo sư nghiên cứu nhắc đến “máy móc tinh vi Tứ Phương” trong những buổi hội thảo. Trong rất nhiều lĩnh vực chuyên nghiệp gần như nơi nào cũng có bóng dáng của “Tứ Phương”. Có thể nói sự tồn tại của xí nghiệp tư nhân này vô cùng quan trọng, nhất là trong thời đại khoa học công nghệ đi đầu này.

“Khó trách anh ta có thể lắp rắp một chiếc xe bọc thép lao vào cứu người…” Cô lẩm bẩm thán phục, nhớ đến cảnh tượng chấn động lúc Phương Dạ Bạch và Nhậm Hiểu Niên lao vào Cao gia cứu Nam Cung Thần Võ.

Chiếc xe kia… Quả thật cứng đến nỗi làm người ta líu lưỡi.

“Hừ, thằng nhóc Tiểu Bạch kia ngay từ đầu đã có ý định tiếp cận tiến sĩ Nhậm. Theo tôi đoán, e rằng ngay từ lúc tiến sĩ Nhậm đến “Tứ Phương” đặt hàng một số linh kiện đặc biệt hắn ta đã để mắt đến ông ấy rồi.” Nam Cung Thần Võ đã sớm biết Phương Dạ Bạch bề ngoài đơn thuần hồn nhiên nhưng tuyệt đối không đơn giản.

“Anh nói Tiểu Bạch giống anh cũng cố ý tiếp cận ba tôi hả?” Nhậm Hiểu Niên nhìn chằm chằm Nam Cung Thần Võ đã biến thành bộ dáng bảy tuổi.

Từ giọng điệu và ánh mắt của cô Nam Cung Thần Võ nhìn ra được cô không vui và có ý trách cứ. Nhưng anh không hề áy náy mà chỉ ưỡn thẳng vai, hung dữ nheo đôi mắt xinh đẹp lại nói: “Đúng vậy! Giống y như tôi, bàn về tâm cơ thằng nhóc kia không hề thua kém gì tôi đâu. Vậy nên tôi mới khuyên cô tốt nhất là nên cẩn thận giữ khoảng cách với hắn đi, bởi vì…”

Nam Cung Thần Võ cố ý dừng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn thâm trầm, nói tiếp:“Sau lưng của hắn còn che giấu một con quái thú to lớn chính là chính phủ Mỹ. Đến cuối cùng kế hoạch Thủ Tuế có khả năng sẽ do chính phủ Mĩ tiếp nhận.”

Sắc mặt Nhậm Hiểu Niên thay đổi, ngây người.

Lời của Nam Cung Thần Võ khiến cô sinh ra cảm giác đề phòng và bất an.

“Nhưng bộ máy kia không phải đã bị phá hủy rồi sao….” Cao Lục hoảng sợ nói.

“Nhưng chúng ta còn sống.” Nam Cung Thần Võ lạnh lùng cắt đứt lời cô.

Sắc mặt Cao Lục tái xanh, thân thể run lên. Không sai, có máy móc hay không có máy móc đều giống như nhau cả thôi, một khi chính phủ nước Mĩ mà nhúng tay vào thì Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên, thậm chí ngay cả Phương Dạ Bạch cũng đều có khả năng trở thành vật thí nghiệm.

Khuôn mặt tuấn tú của Dịch Hành Vân cũng căng lên: “Nếu mà để chính phủ Mĩ nhúng tay vào, “Kế hoạch Thủ Tuế” sẽ càng trở nên phức tạp và nguy hiểm hơn!”

Nam Cung Thần Võ cầm đôi tay run rẩy của Cao Lục, lại bồi thêm một câu:“Tôi thậm chí còn cảm thấy ngay lúc này, ở đây chúng ta cũng không an toàn. Mọi người không có cảm giác đang bị theo dõi hay sao?”

Những người khác đều giật mình.

Đúng vậy, bọn họ ở trong tòa nhà nhà họ Phương tuy giống như đang được bảo vệ nhưng trên thực tế lại là một hình thức giam cầm, không thể tự do ra vào.

Hơn nữa một tháng nay Phương Dạ Bạch không hề có ý để cho bọn họ rời đi.

Nhậm Hiểu Niên bất an nhìn Dịch Hành Vân, Dịch Hành Vân vuốt nhẹ sợi tóc trước trán của cô, nói: “Nếu không thoải mái thì chúng ta đi thôi.”

Thẳng thắn mà nói, anh thực sự cũng nên quay về Đài Loan rồi.

“Hừ! Chỉ sợ Tiểu Bạch sẽ không dễ dàng thả người như vậy.” Nam Cung Thần Võ liếc về phía Nhậm Hiểu Niên.

“Có ý gì vậy, Thần Võ?” Cao Lục không giải thích được.

“Tiểu Bạch thích Hiểu Niên, rất thích.” Nam Cung Thần Võ cười lạnh.

Cao Lục ngây người, lúc này mới hiểu được tại sao Phương Dạ Bạch vẫn đối xử với Hiểu Niên tốt như vậy…

Bởi vì luôn vô tình coi Tiểu Bạch như một đứa trẻ bảy tuổi nên mỗi lần nhìn anh ta xúm xít quanh Hiểu Niên, cô chỉ cảm thấy giống như một bé trai đang làm nũng với người lớn mà thôi.

Nhưng cô vẫn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy Phương Dạ Bạch ở xưởng thuốc Nam Cung, vẻ mặt của anh ta, ánh mắt của anh ta, còn có cả sức lực anh ta dùng để túm chặt bàn tay cô.

Đó không phải là một đứa trẻ.

“Anh ta có thích cũng vô dụng, Hiểu Niên đã là vợ của tôi.” Mặt Dịch Hành Vân xanh mét, giận dữ nghiến răng nói, lập tức kéo Nhậm Hiểu Niên đến bên cạnh mình.

Bởi vì chưa từng nhìn thấy bộ dáng trưởng thành của Tiểu Bạch nên chỉ cảm giác như đang tranh giành tình cảm với một thằng nhóc bảy tuổi. Nhưng thỉnh thoảng Tiểu Bạch lại dùng ánh mắt quan tâm yêu chiều nhìn Hiểu Niên khiến cho anh thấy hết sức khó chịu.

Nhậm Hiểu Niên hơi giật mình, cô vẫn không thể tin được Tiểu Bạch thích cô, hơn nữa cô lại luôn coi anh như em trai.

Năm năm ở chung, anh giống như người thân…

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Phương Dạ Bạch đi vào, dáng người nho nhỏ mặc một chiếc áo len màu trắng cùng quần jean nhìn hết sức non nớt đáng yêu.

Song gương mặt trắng nõn đáng yêu kia lại có vẻ lạnh lùng trưởng thành sớm, đôi mắt bị che giấu dưới tóc mái dài rất trong trẻo nhưng đồng thời cũng sâu xa không ai nhìn thấu được.

Anh đi đến phía bọn họ, tò mò hỏi: “Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Bầu không khí có vẻ như rất nặng nề thì phải?” Nói xong, tầm mắt đảo qua Nam Cung Thần Võ, Cao Lục, Dịch Hành Vân, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Nhậm Hiểu Niên.

Sống lưng Nhậm Hiểu Niên hơi lạnh, trong lòng có cảm giác bài xích và cô đơn không nói nên lời.

Không, hiện tại cô không thể nào xem anh như em trai của mình. Tiểu Bạch đáng yêu, biết quan tâm săn sóc ở cùng cô năm năm kì thực không tồn tại, Tiểu Bạch thực sự có lẽ là một người rất đáng sợ…

Một người đàn ông!

“Làm sao vậy? Hiểu Niên?” Phương Dạ Bạch đi về phía cô.

“Không sao…” Cô theo bản năng dịch về phía Dịch Hành Vân.

Phương Dạ Bạch dừng bước, hai hàng lông mày hơi hơi nhăn lại, sau đó nhếch môi: “Xem ra mấy người nên đi rồi, còn ở lại nữa tôi sẽ gặp phiền phức.”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sao bọn họ vừa nhắc đến việc này thì Phương Dạ Bạch lại chủ động đưa ra?

“Thân thể của Thần Võ đã không còn gì đáng ngại, Dịch Hành Vân có lẽ còn rất chuyện phải làm? Dù sao mấy người cũng không muốn tiếp tục ở lại nhà tôi nữa đúng không?” Anh nói xong liền ngồi xuống sô pha, cúi đầu gọi một tiếng: “Tiểu Ngũ!”

Theo tiếng gọi của anh, một cô gái toàn thân mặc đồ đen từ bên trong bước ra.

Tất cả mọi người đều phát hoảng bởi vì bọn họ không hề biết trong Lâu Bảo này ngoại trừ bọn họ còn có một người khác.

Cô gái kia lặng lẽ đến gần Phương Dạ Bạch, lẳng lẳng đứng bên cạnh anh cung kính chờ sai bảo.

Nhìn bề ngoài cô gái ấy khoảng hai sáu tuổi, mái tóc ngắn đen nhánh rất cá tính được xước mỏng ở sau gáy, tóc mái dài gần như che cả nửa gương mặt, khuôn mặt trắng nõn đờ đẫn lạnh lùng như băng, ngũ quan xinh xắn nhưng lại không hề có cảm xúc, thân thể nhỏ gầy nhưng lại tràn đầy sức lực…

Nhưng kì quái là cô ấy lại làm cho người ta có cảm giác hư vô không tồn tại, thân thể không có hơi thở, dường như cô không phải là người thật vậy, hoàn toàn không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hô hấp của cô.

“Cô ấy tên Tiểu Ngũ, là trợ thủ đắc lực của tôi.” Phương Dạ Bạch giới thiệu đơn giản.

“Cô ấy… luôn ở trong Lâu Bảo này sao?” Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc nhìn chằm chằm.

“Đúng vậy.” Tiểu Ngũ đáp lại cô.

“Trời ạ! Vậy sao trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô? Cô nấp ở nơi nào vậy?” Cao Lục há hốc miệng.

“Tôi chỉ ở trong phòng của tôi.” Tiểu Ngũ nhàn nhạt nói.

“”Cô ở trong phòng ư? Phòng của cô ở đâu mới được?” Cao Lục khó hiểu, ngôi nhà Lâu Bảo hai tầng này phòng nào bọn cô cũng đã xem qua, không có căn phòng nào có vẻ nữ tính cả?

“Tầng hầm dưới mặt đất.” Tiểu Ngũ nói.

“Tầm hầm dưới mặt đất? Nơi này có tầng hầm sao?” Nhậm Hiểu Niên và Dịch Hành Vân cũng ngây người.

Nam Cung Thần Võ nhíu mày, trừng mắt nhìn Phương Dạ Bạch: “Cho nên cô ta vẫn luôn trốn ở đây giám sát chúng tôi?”

“Nếu anh muốn giải thích thành giám sát tôi cũng không còn cách nào, có điều theo tôi thì nên nói là… bảo vệ.” Vẻ mặt Phương Dạ Bạch vô tội.

“Bảo vệ ư?” Nam Cung Thần Võ cười lạnh.

“Đúng vậy! Tiểu Ngũ ở đây để bảo vệ mấy người.” Phương Dạ Bạch nhún vai.

“Đã ở nhà của anh còn cần bảo vệ làm gì?” Nam Cung Thần Võ phản bác.

“Giống như anh nói đấy, nhà của tôi không phải là nơi an toàn nhất.” Phương Dạ Bạch nhìn anh, như cười như không.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Thần Võ biến đổi. Quả nhiên, cuộc nói chuyện của bọn họ vừa rồi đã bị nghe lén.

“Đã không an toàn mấy người nên rời đi sớm một chút thì hơn.” Phương Dạ Bạch nhảy xuống khỏi sô pha nói với Tiểu Ngũ: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Vâng, xe chỉ còn chờ lệnh.” Tiểu Ngũ nói.

“Vậy đi thôi!” Phương Dạ Bạch quay đầu về phía nhà bếp sau phòng khách.

“Chờ một chút, Tiểu Bạch, anh muốn dẫn bọn tôi đi đâu?” Nhậm Hiểu Niên vội hỏi.

“Đương nhiên là ra khỏi đây rồi!” Anh quay đầu lại nói.

“Ngay bây giờ?” Nhậm Hiểu Niên ngạc nhiên.

“Đúng vậy, ngay bây giờ.”

“Vậy vì sao phải đi khỏi đây?” Dịch Hành Vân ngạc nhiên nói.

Phương Dạ Bạch không trả lời mà ấn một cái nút, tủ trong phòng bếp bỗng nhiên di chuyển, để lộ ra một cánh cửa bí mật và cầu thang đi thẳng xuống lòng đất.

Tất cả mọi người đều trợn mắt đầy kinh ngạc.

Thì ra cửa xuống của tầng hầm là ở nơi này.

Phương Dạ Bạch dẫn mọi người đi xuống, bên dưới có hai mật thất cùng với một hàng lang thật dài.

“Tiểu Ngũ….cô…một tháng nay…cô ở tại nơi này hả?” Nhậm Hiểu Niên giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm gian mật thất kia rồi quay đầu hỏi Tiểu Ngũ.

“Đúng vậy.” Mặt Tiểu Ngũ không chút biểu cảm mà trả lời.

“Vậy mà không buồn sao?” Cao Lục khó có thể tưởng tượng ra được.

“Không.” Tiểu Ngũ lại nói.

“Đừng hỏi cô ta, Tiểu Ngũ không có cảm xúc đâu.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ tiến thẳng vào hành lang.

Không có cảm xúc ư? Là sao?

Nhậm Hiểu Niên và Cao Lục liếc mắt nhìn nhau không hiểu những gì anh nói.

Không bao lâu sau mọi người theo Phương Dạ Bạch ra khỏi hành lang. Mở cửa ra, không ngờ lại thông đến cửa sau của tòa thành Phương gia, một chiếc xe gia đình màu đen đã đợi sẵn ngay tại cửa.

“Mau lên xe!” Phương Dạ Bạch đi lên phía trước mở cửa xe thúc giục.

Nam Cung Thần Võ nhăn mày nhìn anh chằm chằm: “Tiểu Bạch, chẳng lẽ…Anh cũng muốn đi sao?”

“Không sai, tôi cũng muốn đi, đi cùng nhau mọi người có thể chăm sóc cho nhau dễ dàng hơn.” Anh cười quỷ dị một tiếng, tiến thẳng đến cửa xe.

Đang làm cái gì vậy trời? Tiểu Bạch sao lại muốn rời khỏi nhà của mình? Càng khó hiểu hơn là anh ta phải lén lút đi trong đường hầm nữa?

“Tiểu Bạch, tại sao anh lại muốn đi cùng chúng tôi?” Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì…” Anh đang định giải thích thì cánh cửa kim loại ở phía sau mở rộng, bốn người mặc đồ đen chạy ra vây xung quanh bọn họ.

Đám người Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên đều giật mình kinh sợ. Những người này không phải là người của Phương gia hay sao?

“Tứ thiếu gia, đại thiếu gia đã căn dặn không được để bất cứ ai rời đi.” Một người áo đen trong đó cung kính nói với Phương Dạ Bạch.

Anh cả của anh… Quả nhiên là người nối nghiệp cha, khôn khéo đến nỗi làm cho người ta chán ghét.

“Nhưng làm sao bây giờ? Tôi muốn mang bạn bè của tôi rời khỏi đây đấy, anh muốn làm gì nào?” Phương Dạ Bạch thản nhiên nói.

“Thật xin lỗi, chúng tôi nhận lệnh phải ngăn cản anh, nhất là ba người này.” Người nọ vung tay lên, ba gã đàn ông to cao bên cạnh liền xông về phía Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên.
Bình Luận (0)
Comment