Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 38

Editor: Tô Hồ Ly Betor: mèomỡ

Biến cố này làm cho mọi người sợ hãi luống cuống chân tay, chỉ có mình Tiểu Ngũ vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào số giây. Khi đến giây thứ hai, dòng điện vẫn chưa tự động ngắt, mà Nam Cung Thần Võ lại nhất thời phân tâm, cô lập tức hét lên:“Mau tắt đi!”

Nam Cung Thần Võ hoảng sợ hoàn hồn, kéo công tắc xuống, nhưng vẫn không ngắt được nguồn điện. Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xanh mét.

“Trời ạ! Tiểu Bạch….” Nhậm Hiểu Niên nhìn phòng thí nghiệm sợ hãi kêu lên.

Tiểu Ngũ sải bước xông lên, dùng cánh tay phải robot của cô ra sức kéo dây điện. Dòng điện được ngắt, nhưng trên đồng hồ đã hiển thị giây thứ ba!

Nam Cung Thần Võ trừng mắt nhìn con số kia, đứng yên bất động.

Toàn thân Nhậm Hiểu Niên cũng đông cứng lại, choáng váng.

Chiếu xạ quá lâu, Tiểu Bạch sẽ ra sao?

“Nguy rồi…… Ước chừng…… lâu gấp đôi……” Cao Lục hít một hơi lạnh, sau đó mới run rẩy nói: “Mau! Mau đi xem Tiểu Bạch……”

Tiểu Ngũ xông về phía gian phòng thí nghiệm kín, nhưng đám người mặc áo đen xâm nhập lại giơ súng lên lớn tiếng quát: “Không được động đậy!”

Nam Cung Thần Võ phẫn nộ quay đầu quát to: “Các người là ai?”

Tên áo đen kia không giải thích, cười lạnh một tiếng, nói với đám tay sai: “Cấp trên có lệnh, mang tất cả đi, bao gồm cả dụng cụ thiết bị.”

Những người áo đen còn lại lập tức ùa đến, Nhậm Hiểu Niên hoảng sợ nhìn Nam Cung Thần Võ, vội la lên: “Tiểu Bạch…… Chúng ta phải đi xem Tiểu Bạch……”

Nam Cung Thần Võ còn chưa mở miệng đã bị một người trong đó nhấc lên.

“Thằng nhóc này là Nam Cung Thần Võ, đúng không? Còn thiếu một thằng nữa nhỉ? Thằng nhóc họ Phương kia ở trong đó đúng không? Mang luôn nó ra khỏi đây!” Người áo đen kia hừ lạnh.

“Chờ một chút, các người không thể vào!” Nhậm Hiểu Niên sốt ruột kêu lên.

Người áo đen không thèm để ý tới cô, xông thẳng vào phòng thí nghiệm kín. Tiểu Ngũ lắc mình che trước cửa, nhanh chóng đạp cho hai người bất tỉnh ngay tại trận.

“Mày là quái vật máy móc.” Kẻ áo đen đứng đầu chĩa súng vào cô mà bắn.

Người cô nhoáng lên một cái, né tránh viên đạn, sau đó liền tấn công người nổ súng, hai người xông vào giao đấu.

Nhậm Hiểu Niên nhân cơ hội này chạy tới phòng thí nghiệm kín, mở cánh cửa ngăn nặng nề ra. Đang lúc cô định xông thì lại bị một người áo đen khác dùng tay cản lại. Cô quay đầu hung hăng cắn lên tay đối phương, người nọ tức giận chửi ầm lên, dùng chuôi súng nện vào gáy cô…..

“A!” Cao Lục hoảng sợ hét lên.

“Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân sốt ruột hô to, nhưng anh bị chúng dùng súng uy hiếp, không thể cử động.

Ngay lúc mọi người tưởng rằng Nhậm Hiểu Niên sẽ bị thương, bỗng một cánh tay gầy gò từ phòng bịt kín đưa ra giữ chặt tay của người áo đen.

Tất cả đều ngẩn người trừng mắt nhìn cánh tay kia, đồng thời một người từ trong phòng thí nghiệm kín chậm rãi đi ra……

Một người đàn ông.

Cao gầy, tay chân thon dài, tóc mái dài che lông mày, gương mặt mê người vừa có nét trẻ con vừa có nét đàn ông, nhìn qua thanh tú nhưng hơi tái nhợt, khí chất tuấn nhã lại đặc biệt.

“Tiểu…… Tiểu Bạch?” Nhậm Hiểu Niên ngạc nhiên nhìn gương mặt giống như từng quen biết này.

Nam Cung Thần Võ cũng nhìn anh, không ngờ anh ta thực sự lớn lên, thực sự biến trở về hình dạng thực sự của mình.

Nhưng, anh không nhìn ra người đàn ông trước mặt này bao nhiêu tuổi. Lúc mới biết Phương Dạ Bạch, bọn họ đều mới trên dưới hai mươi tuổi, nhưng Phương Dạ Bạch lúc này lại không khác gì nhiều so với năm đó.

Có điều, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là thí nghiệm của bọn họ thành công rồi sao?

Tiểu Bạch…… Thực sự lớn lên mà không hề bị tác dụng phụ sao?

“Thế này…… Là thế nào?” Giọng nói trầm thấp. Phương Dạ Bạch nhăn mày, nhìn những vị khách không mời mà đến ở xung quanh, hất tay của kẻ áo đen kia ra, hơi bực mình.

Dịch Hành Vân và Cao Lục chưa bao giờ thấy hình dạng thật của Phương Dạ Bạch, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để liên tưởng người đàn ông đẹp đẽ trước mắt này với Tiểu Bạch bề ngoài như thiên sứ kia là một.

“Khi chúng tôi tiến hành được nửa thí nghiệm, những người này đột nhiên xông vào……” Nhậm Hiểu Niên nói, lại nhìn chằm chằm vào Phương Dạ Bạch, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ? Thân thể có ổn không?”

Phương Dạ Bạch cúi đầu nhìn cơ thể đã trở lại như cũ của mình, sờ mặt mình. Nhưng anh không hề có cảm giác vui mừng, ngược lại lại có một cảm giác kỳ quái không thể nói nên lời.

“Tôi cũng không biết tôi có vấn đề gì hay không, vừa rồi hình như hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã biến thành như vậy……” Anh vén tóc lên, lẩm bẩm.

“Thí nghiệm thành công sao? Một thằng nhóc trong đó lớn lên! Vậy rất tốt, mang tất cả về báo cáo kết quả nhiệm vụ.” Tên áo đen cầm đầu bịt mặt vui mừng nói.

Thí nghiệm thành công? Người đừng sau đám người này dường như hiểu rất rõ chuyện này!

Phương Dạ Bạch ngừng tay, hai hàng lông mày nhíu lại nói: “Bọn mày do ai phái tới?”

“Tứ Phương” cùng hội khoa học đều đã thỏa thuận điều kiện với anh, không có khả năng phái người đến phá rối. Vậy, những người này là ai?

“Đi theo chúng tao rồi mày sẽ biết.” Tên áo đen kia cười lạnh, nháy mắt, bảy người bên chúng đều rút súng ra.

Phương Dạ Bạch không hé răng, mắt liếc nhìn Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ khẽ gật đầu, chợt xông về phía nguồn điện, đột nhiên kéo giật dây điện ra. Toàn bộ đèn trong phòng đột nhiên phụt tắt, phòng thí nghiệm tối đen như mực, mọi người nháo nhào.

“Shit! Cẩn thận! Đừng để bọn chúng chạy thoát!” Tên áo đen hét lên.

Trong bóng đêm, Tiểu Ngũ dẫn Dịch Hành Vân, Nam Cung Thần Võ cùng Cao Lục tới một đường ngầm thoát hiểm bí mật. Phương Dạ Bạch cũng nhanh chóng kéo Nhậm Hiểu Niên chui vào.

Ba phút sau, bọn họ thoát ra từ cánh cửa bên hông kho hàng cũ. Ngoài cửa là một góc cảng hẻo lánh, dưới cảng chừng hai mét có một chiếc ca nô.

Phương Dạ Bạch nói: “Tiểu Ngũ, mang mọi người lên.”

Tiểu Ngũ nhảy lên chiếc ca nô, xoay người đỡ Nhậm Hiểu Niên nhảy xuống. Nhậm Hiểu Niên đang chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nhiên tim của Phương Dạ Bạch đột nhiên co rút lại, cơ thể run rẩy xụi lơ quỳ xuống.

Một cơn tê đau kịch liệt chưa từng có từ tim truyền ra khắp tứ chi, xuyên suốt khắp cơ thể của anh. Mặt anh kinh sợ biến sắc, trong lòng lóe lên một chút bất an.

“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Anh làm sao vậy?” Nhậm Hiểu Niên vội vàng đỡ lấy anh, sợ hãi hét lên.

“Tôi…… tim của tôi……” Phương Dạ Bạch ôm chặt ngực mình, không ngừng thở dốc.

“Chẳng lẽ là…… Tác dụng phụ?” Nam Cung Thần Võ từ trên tàu ngẩng đầu nhìn anh, run sợ nói.

Tiểu Ngũ thấy thế, giao tay lái cho Dịch Hành Vân, nhảy lên bờ.

Nhưng lúc này, tiếng bước chân lộn xộn của một đám người tới gần, kèm theo tiếng quát:“Nhớ kỹ! Tất cả đều phải bắt sống! Không được để bọn họ bị thương!”

“Trời ạ! Bên ngoài kho hàng cũng có người của bọn chúng!” Cao Lục kích động trừng mắt nhìn một đám người đang xông đến, hô to.

Phương Dạ Bạch đau đớn ngẩng đầu, tim đập rối loạn. Anh không ngờ số lượng người áo đen này thật không ít.

“Bọn họ đang đến đây, Tiểu Bạch, mau xuống đây!” Nam Cung Thần Võ vội la lên.

Phương Dạ Bạch được Tiểu Ngũ đỡ dậy, nhưng mới bước được một bước, đám người áo đen xâm nhập vào phòng thí nghiệm kia lại theo đường hầm bí mật đuổi tới. Anh kinh hãi, vội vàng muốn đẩy Nhậm Hiểu Niên lên thuyền.

Nhưng hai gã áo đen đã chạy tới bắt được anh và Nhậm Hiểu Niên.

“A……” Nhậm Hiểu Niên đau đớn kêu to.

“Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân lo lắng gọi.

Tiểu Ngũ linh hoạt đá bay tên bắt Nhậm Hiểu Niên, sau đó tiến lên ghì lấy tên bắt Phương Dạ Bạch, hai tay dùng sức, vặn gãy cổ hắn ta.

Mấy tên áo đen lập tức vây quanh Tiểu Ngũ, quấn lấy cô giao đấu. Phương Dạ Bạch nhân cơ hội vội la lên:“Hiểu Niên, nhảy mau!”

Nhậm Hiểu Niên sắc mặt tái nhợt, gật đầu. Cô đang định nhảy xuống, một tên áo đen xông về phía cô. Phương Dạ Bạch nhào lên ngăn cản, đánh nhau cùng tên áo đen kia. Trong lúc hỗ loạn, cây súng trong tay người nọ bỗng nhiên không cẩn thẩn cướp cò.“Pằng!” một tiếng, viên đạn găm vào ngực Phương Dạ Bạch!

Biến hóa này khiến tất cả mọi người ngây dại, ngay cả chính Phương Dạ Bạch cũng cảm thấy kinh ngạc. Thân thể anh hơi chấn động, hai mắt trợn to lên, cảm thấy khó tin.

“Ai bảo mày nổ súng? Nếu hắn ta chết thì làm sao…… ăn nói với……” Tên áo đen cầm đầu hung bạo gầm lên.

Chết sao? Anh hơi mờ mịt.

Anh…… Sẽ chết như vậy sao?

Sau khi anh khó khăn lắm mới lớn lên được?

“Tiểu Bạch……” Nhậm Hiểu Niên hét chói tai.

“Tiểu Bạch!”

“Phương Dạ Bạch!”

Tiếng la hét ầm ỹ của mọi người trở nên thật xa xôi. Anh nghiêng ngả vài bước, nhìn Nhậm Hiểu Niên, cuối cùng chuyển ánh mắt đến Tiểu Ngũ.

Mau dẫn Hiểu Niên cùng mọi người trốn đi!

Tiểu Ngũ nhìn thẳng vào anh. Cô hiểu rõ suy nghĩ của anh, nhưng cô lại đứng im không nhúc nhích, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.

“Đi……” Anh mở miệng, nhưng chỉ có thể nói ra một chữ này, chân phải lùi về phía sau nhưng bước hụt, cả người ngửa ra sau, ngã thẳng xuống biển.

Anh trừng mắt nhìn bầu trời khuya, trước mắt đều trở nên mơ hồ đen tối, cảm giác đang rời khỏi thế giới này, không ngừng rơi xuống…… rơi xuống……

Một mình cô độc, rơi sâu vào vực sâu!

Ngay lúc sắp ngã xuống biển, một bóng người nhào tới phía anh, duỗi tay, ôm lấy anh.

Bùm!

Cơ thể bọn họ cùng nhau rơi xuống, cùng nhau rơi vào biển rộng.

Tiểu Ngũ……

Ý thức cuối cùng của anh biến mất với khuôn mặt lạnh lẽo như băng, nhưng lại mang theo vẻ cố chấp mãnh liệt của cô.

********

Phương Dạ Bạch mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngũ.

Cô đang cúi đầu nhìn anh.

Vô cùng chăm chú, vô cùng cẩn thận, cũng vô cùng…… Gần!

Đồng tử của anh hơi co lại, điều chỉnh tiêu cự, chậm rãi nhíu mày.

“Tiểu Ngũ? Cô đang làm gì vậy?” Anh mở miệng hỏi suýt nữa đụng tới chóp mũi của Tiểu Ngũ.

“Nhìn anh.” Tiểu Ngũ thật sự đang nhìn anh, nhìn rất cẩn thận.

“Sao nhìn tôi gần như vậy?” Mày anh nhăn càng sâu.

Nếu không phải hiểu rõ Tiểu Ngũ, anh sẽ cho rằng cô muốn hôn anh.

“Bởi vì anh không chết.” Cô lùi về phía sau, ánh mắt chuyển từ mặt anh xuống ngực anh.

Chết?

Anh ngẩn ra, đột nhiên nhớ ra ngực anh trúng một phát súng, lập tức lấy tay xoa ngực. Nhưng vừa sờ anh liền ngây dại. Vết thương đâu? Trên ngực anh cũng không có băng gạc băng bó!

Phương Dạ Bạch lập tức vội vàng ngồi dậy, sợ hãi cúi đầu nhìn xuống, nhận ra ngực trần của mình rất hoàn hảo, đừng nói đến vết máu, ngay cả vết đạn cũng không có.

Trong lòng anh hơi hoảng hốt, hoang mang ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngũ, hỏi: “Tôi đang nằm mơ sao? Tiểu Ngũ.”

“Không phải.” Tiểu Ngũ nghiêm túc nói.

“Không phải, vậy…… Vì sao tôi không sao? Tôi rõ ràng đã trúng một phát súng…… Hay là…… Tôi vẫn chưa trúng đạn?” Bàn tay của anh sờ soạng trước ngực, kinh ngạc không thể giải thích được.

“Có, anh trúng đạn, cũng rơi xuống biển. Tôi kéo anh ra xa mới lên bờ, né tránh được đám người kia. Lúc ấy, toàn thân anh đầy máu, thiếu chút nữa đã chết rồi.” Cô xoay người cầm một chiếc áo ướt sũng trên đất, đưa cho anh xem.

Anh ngẩn ngơ nhìn chiếc áo dính đầy máu kia, chính là chiếc áo trắng anh mặc vào sau khi tỉnh lại trong phòng thí nghiệm kín.

“Trên quần áo có máu, nhưng vì sao trên người tôi lại…… không sao?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì anh lành rất nhanh.” Tiểu Ngũ nói xong quăng chiếc áo dính máu vào thùng rác.

“Lành?”

“Đúng, lành.” Tiểu Ngũ trở lại mép giường, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.

“Làm sao có thể lành nhanh như vậy?”

“Ừ, là không thể, cho nên tôi đang quan sát.” Tiểu Ngũ lại khom người nhìn anh, dùng tay vuốt ve ngực anh.

Phương Dạ Bạch kinh ngạc. Tuy rằng biết cô cũng không có ý gì khác, nhưng cô chạm vào anh như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Loại cảm giác này có chút kỳ lạ. Cho dù cô là nửa người máy, nhưng chung quy là con gái.

“Cô muốn quan sát cái gì?” Anh hỏi.

Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, vừa khéo mặt đối mặt với anh, bốn mắt nhìn nhau. “Quan sát thân thể của anh.”

“Cơ thể của tôi thế nào?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô mới phát hiện ra con ngươi của cô có màu nâu như hổ phách.

“Cơ thể của anh có vấn đề.” Cô nói.

“Có vấn đề gì?” Anh nhíu mày.

Cô không hé răng, đột nhiên rút ra một con dao từ sau eo, cứa lên cánh tay anh.

“A!” Anh không hề chuẩn bị tâm lý, đầu tiên là hoảng sợ há hốc mồm, nhưng giây tiếp theo lập tức tức giận gầm lên: “Tiểu Ngũ! Cô điên rồi sao? Cô đang làm cái gì vậy hả?”

Tiểu Ngũ lạnh nhạt nhìn máu chảy ra từ miệng vết thương của anh nhỏ giọt lên trên giường, mặt vẫn không đổi sắc.

Phương Dạ Bạch tức giận, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh tay, rút giấy ra định đè lên để cầm máu. Nhưng cô lại giữ tay anh lại, ngăn cản: “Đừng nhúc nhích.”

“Cô dám tấn công tôi? Đầu óc của cô xảy ra vấn đề sao?” Phương Dạ Bạch ngẩng đầu trừng mắt với cô, dùng sức đẩy cô ra, cắn răng mắng.

“Đầu óc của tôi rất bình thường, xin anh hãy ngồi yên một lát đã.” Tiểu Ngũ dùng sức đè anh trở lại giường.

“Cô……” Anh trố mắt kinh ngạc. Phản rồi phản rồi! Cô lại dám ra lệnh cho anh?

“Thở ra, ngồi yên, kiên nhẫn chờ một chút, quan sát cẩn thận.” Cô tiếp tục nói, cũng chỉ vào vết cắt trên cánh tay anh.

Chờ? Chờ cái gì? Cô muốn anh nhìn cái gì? Phương Dạ Bạch không hiểu nhìn cô, lại miệng vết thương của mình.

Ngay lúc đó, máu trên cánh tay ngừng chảy, sau đó vết dao chừng mười cm kia thế nhưng lại dùng tốc độ kinh người….. Khép lại ngay trước mắt anh!

Sắc mặt Phương Dạ Bạch thay đổi, run sợ ngây người.

Đây là……?

Không những vậy, miệng vết thương kia thậm chí còn dần dần biến mất hoàn toàn trên da, giống như anh chưa từng bị dao chém!

“Anh xem, vết thương biến mất rồi.” Tiểu Ngũ lên tiếng, đưa tay chạm lên miệng vết thương đã sớm không còn của anh.

Miệng vết thương…… Thực sự biến mất rồi!
Bình Luận (0)
Comment