Hệ Thảo Vs Giáo Thảo

Chương 1

Hệ thảo[1] của hệ là một Beta.

Việc này cũng không có gì là lạ, nhưng vấn đề là trong hệ có Alpha, thế nhưng hệ thảo lại là một Beta.

Có mấy người tò mò chạy tới xem Beta đã đánh bại Alpha này, sau đó thấy nghi nghi: trông hệ thảo không tồi, nhưng cũng không thuộc loại đẹp nhất, còn hay cau mày, có vẻ là một người khó gần.

Giọng điệu nói năng cũng rất lạnh nhạt.

Alpha kia của các người còn đẹp trai hơn hệ thảo, rốt cuộc các người bình chọn kiểu gì vậy?

Tất cả nam nữ trong hệ đều bĩu môi khinh thường, những kẻ nông cạn thì làm sao mà biết được vẻ đẹp của hệ thảo!

Chúng tôi quan tâm nét đẹp nội tâm! Là nét đẹp nội tâm đó biết không!

Đối với hệ thảo có “nét đẹp nội tâm”, mọi người trong hệ đều đánh giá thế này:

Bạn cùng lớp A: mới đầu chúng mình đều nghĩ hệ thảo là một người khó gần, không dám nói chuyện với cậu ấy! Nhưng có một buổi tối lúc mình đi làm thêm về, bị người chặn lại trong một ngõ nhỏ, đúng lúc đó, hệ thảo đi ngang qua, không nói hai lời liền đánh ngã hết đám người đó! Tay cậu ấy bị thương, vậy mà còn hỏi mình có sao không! Sau đó, mình mới biết ẩn sau vẻ ngoài lạnh nhạt của cậu ấy là một tấm lòng nhiệt tình biết bao! Hệ thảo, mình là một fan cuồng của cậu!

Đàn chị B: ai nha, hệ thảo là một bạn nhỏ rất nghiêm túc, nói ít làm nhiều, đúng rồi, trước đây cách nói chuyện và giọng điệu của cậu ấy khiến không biết bao nữ sinh phải khóc, kết quả, nữ sinh người ta vừa khóc, cậu ấy liền bị hù ngược lại, thật đáng yêu a~

Bạn cùng phòng Giáp: hệ thảo nhà bọn mình có thể ra chiến trận, đến phòng khách, vào nhà bếp, làm ấm giường, từ ghi chép bài trong lớp đến vệ sinh kí túc xá, có thể nói là toàn năng, vừa như một người cha hiền dịu luôn chú ý đến vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của bọn mình, vừa như một người mẹ nghiêm khắc đốc thúc cuộc sống và việc học hành của bọn mình. Mỗi lần nghĩ đến rồi có một ngày cũng phải gả cậu ấy ra ngoài là bọn mình đều muốn rơi nước mắt. A, hình như có thứ kỳ kỳ gì đó rơi vào?

Alpha duy nhất trong hệ: Hệ thảo, nếu trước khi mình 30 tuổi mà vẫn không tìm được Omega, hãy cũng mình về ra mắt gia đình kết hôn đi.

Hệ thảo: Cút! Lão tử không muốn làm gay!

Đúng vậy, hệ thảo không muốn làm gay. Dù mỗi một quần chúng đều nhất trí cho rằng một hệ thảo có nét đẹp nội tâm như thế nên bị một Alpha cuồng soái lãnh khốc *** ma hảo hảo yêu thương, hệ thảo vẫn thẳng tắp như cột điện, kiên định tiêu sái đi theo con đường “tìm một cô gái nhỏ nhắn, hiểu biết, dịu dàng, hảo hảo che chở”.

Cuối cùng cậu cũng tìm được.

Sau đó, cậu bị đá.

Sau một tháng tìm hiểu nhau, cậu bị tàn ác dán cho một cái danh hiệu thật to “một người anh trai mẫu mực”.

“Thật xin lỗi, cậu cũng như một người anh của mình vậy, mình không có cách nào xem cậu là người yêu cả!”

Hệ thảo bị một đòn chí mạng, cột máu tụt xuống gần như bằng không, đêm đó uống rất nhiều rượu, diễn một màn nửa đêm say rượu điên loạn.

“Anh trai cái con khỉ! Lão tử có chỗ nào không tốt chứ!”

“Có thể là do cậu làm quá tốt….” Bạn cùng phòng Giáp đau khổ nói, hi vọng có thể xoa dịu lão đại, để tránh dì quản lý ký túc xá khởi động trạng thái cuồng bạo.

Rượu ấy à, chỉ làm cho con người ta mất đi song Q[2], dù là trước hay sau khi sử dụng.

Hôm sau, hệ thảo cố nhịn cơn đau đầu sau khi say rượu để đến trường, trên đường, cậu bắt gặp cảnh giáo thảo[3] đang hất tay bạn gái trước của cậu, máu nóng xông lên, đầu óc vốn đã không được rõ ràng lắm của cậu liền càng mù mờ hơn.

[Bạn tốt của cậu, lý trí-kun, đã logout]

Sau đó cậu xông lên trước cho giáo thảo một quyền.

Giáo thảo không những nổi tiếng trong trường mà những chuyện kể về anh còn lưu truyền khắp khu vực.

Đầu tiên anh là một Alpha, độc thân.

Tiếp theo, dáng người tướng mạo của anh không có chỗ nào cho người khác xoi mói.

Cuối cùng, anh rất mạnh.

….Không phải mạnh về phương diện kia, à không, nói chính xác hơn là không phải chỉ mạnh về phương diện kia.

Một vòng sáng vô địch lúc nào cũng hiện lên phía trên đỉnh đầu, tay trái nắm một Omega, tay phải ôm một Beta, rõ ràng thuyết minh 4 chữ “nhân sinh doanh gia”[4]

Giá trị vũ lực của nhân sinh doanh gia rất cao, dù hệ thảo cũng có rèn luyện, nhưng trong sự cổ vũ nồng nhiệt của quần chúng, hệ thảo vẫn bị bại dưới tay giáo thảo và hiệu ứng debuff của say rượu.

Giáo thảo không hề lưu tình ném hệ thảo xuống đất, một tay cố định hai cổ tay, tay còn lại khóa ngay yết hầu, chặt chẽ ngăn chặn.

Một bộ phận nhỏ trong đám quần chúng vây xem yên lặng vuốt mũi, sôi nổi tỏ vẻ tư thế hiện tại của hai người thật vô liêm sỉ, giáo thảo ngay tại chỗ thoải mái áp đảo đại trượng phu.

Dĩ nhiên, giữa hai người không tỏa bong bóng màu hồng mà là tràn đầy sát khí lạnh thấu xương.

Giáo thảo mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng, nhẹ nói: “Giỡn đủ chưa?”

Hệ thảo mặt đỏ lừ, thở hổn hển, nhưng vì đang bị đè nên chỉ đành phải an tĩnh trở lại: “Buông ra.”

Giáo thảo liếc nhìn cậu, ý tứ không rõ cười một cái, buông ra.

Hệ thảo đứng lên, động tác đầu tiên là vung nắm đấm về phía gương mặt của giáo thảo.

Đương nhiên là đấm không trúng.

Nụ cười của giáo thảo trở nên nguy hiểm, hơi thở quanh thân lạnh như băng, nhưng đúng lúc này, hệ thảo xoay người đối mặt cô bạn gái vẫn đang không ngừng khóc lóc kể lể: “Các anh đừng đánh nữa, các anh vì em mà đánh nhau, cho dù người bị thương là ai, trong lòng em cũng khổ sở muốn chết đi.”

Quần chúng vây xem tinh thần run lên, tiết mục kinh điển đến rồi đây!

Cậu nói: “Em chia tay với anh….”

Là vì anh ta sao! Quần chúng vây xem âm thầm tiếp lời.

“….không phải vì cảm thấy anh giống một người anh trai sao?”

….Sao không giống kịch bản gì hết vậy! Trả vé đây!

Bạn gái cũ ngây ra một chút, nhưng phản ứng cũng rất nhanh: “Không….không phải! Em thật sự cảm thấy anh giống như một người anh trai của em, nhưng….”

Hệ thảo mặt không chút thay đổi cướp lời: “Anh hiểu rồi, anh chúc hai người trăm năm hảo hợp, nghe nói em rể không có gì gọi là trung tiết, lúc làm nhớ mang bảo hiểm.”

Sau đó dứt khoát xoay người đi học.

Quần chúng: = 口 =

Bạn gái cũ: anh anh anh

Giáo thảo: ….ha ha

Hệ thảo ở trong lớp học ngủ hết 3 tiếng, sau khi thanh tỉnh nhớ lại hành động dại dột của mình 3 tiếng trước mà muốn đập đầu.

Mà sự kiện song thảo đoạt hoa lần này cứ thế mà bay lên như tên lửa, dùng tốc độ sét đánh truyền khắp trong và ngoài trường. Cuộc tình tay ba 2 nam 1 nữ không hiểu vì sao lại chuyển sang một phương hướng khác vô cùng vặn vẹo YOOOOOO~

Các bạn hỏi vì sao lại thế? Quần chúng nói hết thảy đều do lỗi của tư thế.

Hệ thảo cũng không biết chuyện này về sau phát triển như thế nào, bởi vì cậu đã dùng vũ lực cấm bất kỳ người nào nhắc đến việc này trước mặt cậu.

Bạn cùng phòng Giáp bị vũ lực trấn áp rơi lệ đầy mặt: “Cậu chuyên chế! Cậu thẹn quá hóa giận! Cậu trốn tránh sự thật!”

Bạn cùng phòng Ất tiếp lời: “Cậu tàn khốc cậu vô tình cậu cố tình gây sự!”

Bạn cùng phòng Bính: “Tiểu Giáp Tiểu Ất à, không đáng chết sẽ không phải chết, sao các cậu lại không hiểu chứ.”

Mọi người đều biết tần suất xuất hiện của xe taxi tỉ lệ nghịch với nhu cầu sử dụng; cùng một nguyên lý, khi bạn càng không muốn gặp một ai đó, thì người đó cứ như lĩnh ngộ được thuật phân thân, xuất hiện khắp nơi trong cuộc sống của bạn.

Tổng hợp lại, hệ thảo biết cậu bị vứt bỏ là do cậu biểu hiện không tốt hoặc quá tốt, hoàn toàn không liên quan gì đến giáo thảo, hoàn toàn là do bạn gái cũ của cậu đứng núi này trông núi nọ nên mới vừa chia tay…cũng có thể là trước khi chia tay đã thông đồng với giáo thảo, giáo thảo vốn không đáp lại tình cảm của cô, vậy mà mình còn đánh một trận chẳng hiểu ra sao.

Lý trí biết giáo thảo vô tội, nhưng về mặt tình cảm vẫn có chút khó chịu. Về phần lý do, hệ thảo tỏ vẻ chuyện đánh thua rồi lòng tự trọng bị hạ nhục gì đó đều là chó má, chủ yếu là cậu không quen nhìn thái độ x…cùng cái thứ trung tiết không thể nào tìm được của cái bọn Alpha kia.

Tóm lại, trong lòng hệ thảo đã hình thành một địch ý mơ hồ với giáo thảo, chỉ là cái gì cũng chưa thể hiện ra ngoài, cũng không có ý định cùng xuất hiện với người này.

Nhưng cậu phát hiện, tần suất xuất hiện cùng lúc của hai người bọn họ đột nhiên tăng lên.

Giáo thảo là nhân vật quan trọng, hoạt động ngoái khóa dĩ nhiên rất phong phú; hệ thảo tuy ngại phiền toái, không tham gia tổ chức đoàn thể nào, nhưng kỳ thật năng lực không tồi, lại dễ mềm lòng, nên thường xuyên bị lôi kéo đi làm hộ.

Nhưng nhập học đã hơn một năm rồi cậu cũng chưa bao giờ giáp mặt giáo thảo, vậy mà bây giờ cơ hồ mỗi lần hoạt động đều thấy, trừ phi hệ thảo thiếu hụt chỉ số thông minh mới không biết trong đó có âm mưu!

Hệ thảo cũng không cho là giáo thảo rảnh rỗi đến mức đi phỏng vấn các nữ sinh “How are you, how old are you”! Mình cũng thấy hành động đó quá là ngây thơ a!

Hệ thảo bất đắc dĩ lại căm giận, cậu vốn muốn vung tay mặc kệ, nhưng mà mấy lần bị giao phong ẩn hình của giáo thảo kích thích ý chí chiến đấu, chỉ cần là hoạt động nào 2 người cùng tham gia, cậu đều quang minh chính đại mà phân thắng thua.

Ừm, là đối thủ hay đồng đội thì cũng có khác gì nhau đâu chứ?

Người chuẩn bị kế hoạch và người xem đều thỏa mãn, mở rộng tầm mắt.

Những người khác tham dự hoạt động thì lại khóc không ra nước mắt, hai đại thần, xin buông tha chúng tôi đi mà, người qua đường cũng có tôn nghiêm của người qua đường mà.

Nụ cười của giáo thảo ngày càng tà mị, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Cứ như thế, cuộc sống (cuộc chiến thì có) giữa hệ thảo và giáo thảo vô cùng phong phú, cho đến khi, ừm, mùa xuân đến.

Bạn cùng phòng Giáp cố nằm lại trên giường đến những giây phút cuối cùng.

Bạn cùng phòng Ất: “A Giáp, nếu cậu không tắt đồng hồ báo thức đi, tớ sẽ trừng phạt cậu thay hệ thảo!”

A Giáp mấp máy, chìa móng vuốt kéo điện thoại vào ổ chăn: “Được rồi, tớ tắt đây, tớ ngủ thêm năm phút nữa, cậu nhớ đánh thức tớ đấy…A, mới sáng sớm mà ai đã nhắn tin cho tớ thế này, hệ thảo? ‘Tôi đến phòng học trước, A Giáp, khi nào đi học mang sữa đậu nành và bánh mì cho tôi…’ 5 giờ 12 phút?!”

Ký túc lặng ngắt như tờ.

Bạn cùng phòng Giáp sâu kín: “Đây là loại bệnh…tâm thần gì vậy a.”

Bạn cùng phòng Bính: “A Giáp cậu lại nghịch ngợm.”

Đến phòng học, trông thấy 2 vành mắt đen cực đại của hệ thảo, toàn thể bạn cùng phòng chấn động.

Bạn cùng phòng Giáp run rẩy đặt tay lên vai hệ thảo: “Mặc dù trước đây tớ đã nói lão đại không được khóc! Phải cố gắng đứng vững! Nhưng đừng quá thương thân đó lão đại!”

Hệ thảo xoa huyệt thái dương: “Xách cậu ta đi chỗ khác, lão tử hiện tại không có sức mà dạy dỗ cậu ta.”

Bạn cùng phòng Ất tiến đến, thật lo lắng: “Hệ thảo cậu không sao chứ? Mất ngủ hả? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Hệ thảo buồn bực, khoát tay tỏ vẻ bản thân cũng không rõ lắm, chờ Kỳ Ba đến rồi nói sau.

Kỳ Ba là Alpha duy nhất trong hệ của họ – Alpha là chỉ về mặt sinh lý, thực tế thì cậu ta chẳng khác nào một con lười, mỗi lần trông thấy cậu ta đều trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, di chuyển chậm chạp.

Đám bạn nhìn nhau, có chuyện gì liên quan đến Kỳ Ba?

Lúc này, Kỳ Ba chậm rì rì đi tới, bị bọn hệ thảo gọi vào.

Hệ thảo vừa thấy liền hỏi, Omega bên kia tối qua có sao không?

Kỳ Ba mờ mịt, sao tớ nghe nói là Alpha mà.

Không phải nói các người giống như mấy cái rada, hễ Omega vừa có động tĩnh là lập tức dò ra được sao!

Kỳ Ba cảm thấy cứ đứng nói chuyện như thế này thì mệt quá, bèn ngồi xuống hàng ghế phía trước, hai mắt mông lung nhìn trần nhà: “Câu cũng biết đó, tớ không mẫn cảm lắm với chất dẫn dụ, hôm qua bên khu nhà của Alpha có xôn xao, nhưng tớ vẫn cứ tiếp tục nhắm mắt ngủ.”

Hệ thảo cảm thấy mình cũng chẳng khác nào Kỳ Ba mới đi tìm Kỳ Ba để hỏi thăm tin tức.

Bạn cùng phòng Giáp dò BBS: “Tối qua có một Omega ở trên đường trường bật khóc sau đó phát tình, Alpha tìm đến ôm cậu ta chiếm hơn nửa sân trường, sau đó trở về ký túc xá lăn giường.”

“….Đệch!”

Bạn cùng phòng Giáp ôm di động vuốt ve, hệ thảo nhìn thấy ánh mắt của cậu ta tràn ngập từ ái.

“So với đám A O ngu xuẩn bị chất dẫn dụ điều khiển hôm đó, xem ra cậu vẫn còn chút hữu dụng.”

Kỳ Ba: Đầu gối của tôi trúng một mũi tên.

Bạn cùng phòng Giáp: Đây là khen ngợi sao QAQ

Bạn cùng phòng Bính luôn là người hiểu rõ chân tướng: “Hệ thảo, cậu cũng vì Omega động dục mà mất ngủ? Cậu cảm nhận được chuyện đó hả?”

Gương mặt hệ thảo vặn vẹo, không nói được một lời.

Tín hiệu từ Omega đến kỳ động dục đối với những người có thể nhận được là một chuyện đáng phát rồ đến bao nhiêu, từ xưa đến nay mọi người đều biết.

Bạn cùng phòng Giáp cảm thán: “Lão đại quả nhiên là một Beta cường đại, không hổ là người giáo thảo nhìn trúng…a phốc!”

Hệ thảo thu hồi nắm tay, nói như không có việc gì xảy ra: “Tôi ngủ một chút, A Bính, đến lúc giáo viên điểm danh nhớ gọi tôi.”

Kỳ thật không chỉ đơn giản là mất ngủ! Hệ thảo nửa đêm bừng tỉnh, tim đập dồn dập, tay chân như nhũn ra, thứ gì đó dưới da đánh trống reo hò, cậu phải cắn chặt răng mới có thể ngăn bản thân phát ra rên rỉ.

Tình huống này hồi lâu mới dần dần dịu đi, nhưng thân thể vẫn không hoàn toàn nghe lời như cũ, ví dụ như…như, cậu phát hiện mình cư nhiên có thể đứng lên.

Sau đó cậu vừa thẹn vừa giận?

Không, cậu vừa sợ vừa giận đi dội nước lạnh.

Ngồi yên trong bóng tối ký túc xá một lúc, cậu quyết định ôm cặp sách trèo tường đến lớp học.

Hệ thảo nghe nói một vài Beta cũng sẽ bị Omega đang trong kỳ động dục ảnh hưởng, nhưng không nghĩ đến bản thân lại có một lần trải nghiệm chuyện này.

Có thể là do trước kia, nhóm Omega mỗi lần đến thời kỳ đặc thù đều sẽ tìm đến những nơi ít người, không có ai rồi trình diễn một màn tình cảm điên loạn lúc nửa đêm.

Hệ thảo cau mày, trong mộng, cậu đem đám A O quấy nhiễu dân chúng đánh cho một trận.

Sau khi tan học, đám học sinh trong ký túc xá 222 quyết định ra ngoài trường chơi. Một bầu không khí nguy hiểm “(ngủ không ngon) phiền đừng có chọc ta” luôn luôn vây quanh hệ thảo, hù dọa không ít quần chúng vô tội.

Bạn cùng phòng Giáp đột nhiên lén lén chọt cậu: “A, là giáo thảo nha.”

Nha cái đầu cậu.

Giáo thảo đi từ phía đối diện đến, đang cùng dăm ba bạn học trò chuyện vui vẻ.

Hệ thảo khoác lên bộ mặt quan tài, không hề chớp mắt, nện bước đi thẳng.

Ba thước, hai thước, một thước, giao nhau!

Một thước, hai thước, ba thước, lại xa….

Hai người không đấu mắt, không có tia lửa văng khắp nơi, không có sấm sét vang dội, ngay cả vài ba câu cũng không hề trao đổi, cứ như thế cách xa nhau.

Phía sau truyền đến tiếng thở dài thất vọng hết đợt này đến đợt khác, trên trán hệ thảo nổi gân xanh.

Trên thực tế, tuy mỗi lần hai người đối chọi hệ thảo đều chủ động tấn công, nhưng bình thường, nếu chỉ ngẫu nhiên đối mặt, cậu cũng chưa bao giờ dùng lời lẽ hay hành động khiêu khích, tựa hồ chỉ xem giáo thảo là một người xa lạ.

Hệ thảo từ nhỏ đã bồi dưỡng quan niệm, thứ nhất, nam tử hán đại trượng phu, làm việc gì cũng phải quang minh chính đại; thứ hai, chỉ dùng thực lực và hành động để nói chuyện chứ không dùng miệng nói chuyện. Đúng là cậu có ý muốn phân cao thấp với giáo thảo, nhưng tự dưng gây chuyện là một việc rất bỉ ổi, cậu khinh thường như thế.

Cho nên quần chúng muốn xem tia lửa điện xẹt qua giữa song thảo đành phải thất vọng rồi.

Sau khi ăn xong, bốn người đang trên đường quay về ký túc xá thì hệ thảo nhận được một cuộc điện thoại.

Bạn cùng phòng Ất kế bên nhìn thấy điện thoại hiển thị người gọi đến: “Tháo hán”[5]

Hệ thảo nói chuyện rất ngắn gọn: “Cha, có chuyện gì không?”

Bạn cùng phòng Ất: …!!!

Cha của hệ thảo cũng không dài dòng: “Ngày mai cha phải đi công tác ở vùng núi, phải đi khoảng một tháng, sợ sẽ không bắt được sóng, nói trước một tiếng cho mi biết.”

“Làm cái quái gì trên núi?! Ngài vào đó chụp người rừng chắc? Chú Trầm đâu? Sau một tháng ngài có thể toàn thây ra khỏi đó không?”

Cha của hệ thảo tuy là người sinh ra cậu, nhưng trong cuộc sống ông thật sự là một tháo hán. Không phải không biết, mà là lười, từ nhỏ đã để hệ thảo phải xử lý hết chuyện của cả hai người, rèn luyện cậu thành một thằng con trai toàn năng trong lĩnh vực gia đình.

“….Thằng nhóc thối mi nói gì thế hả! Trầm Nham đi với tao.”

Trong vòng một giây, hệ thảo đã trở về với vẻ mặt vô cảm.

“Vậy thì không sao.”

“Hừ! Tiểu Nha mấy ngày nữa sẽ đến chỗ của bọn mi công tác, nếu mi có chuyện gì thì cứ tìm chị mi.”

“Chị con sắp đến? Biết rồi. Còn chuyện gì nữa không?”

“…Ack…”

“Hử?”

“Gần đây…người ngợm mi có vấn đề gì không? Có gì…không thoải mái không?”

Hệ thảo thật kinh ngạc. Vấn đề đầy sự quan tâm này, giọng điệu cẩn thận này, chưa bao giờ là style của tháo hán a.

“Con không có việc gì, nhưng cha, thật ra ngài có chịu phải kích thích gì không?”

Cha hệ thảo dường như thẹn quá hóa giận cúp điện thoại, hệ thảo vẫn cảm thấy cha của cậu có điểm gì đó là lạ, nhưng suy nghĩ lập tức bị đám bạn ngu ngốc của mình chuyển sang hướng khác.

“Chị cậu hẳn là đại mỹ nhân trong tấm ảnh lần trước! Cầu giới thiệu a lão đại!”

Hệ thảo thương hại nhìn họ: “Chị của tôi là Alpha…”

“…Al, Alpha cũng được…”

“Chị ấy chỉ ở phía trên.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung. “Loại hình dễ chà đạp như cậu chắc chị ấy không thích đâu, không biết đến lúc gặp mặt chị ấy có hài lòng với món quà mà tôi đưa không đây?”

Bạn cùng phòng Giáp trốn đằng sau bạn cùng phòng Bính run lập cập.

Nhóm bạn cùng phòng rất tò mò về gia đình của hệ thảo, tâm tình tốt lên theo cấp lũy thừa, hệ thảo cũng sảng khoái kể chuyện.

Cậu và chị gái không phải là hai chị em ruột. Từ lúc sinh ra chỉ có hai cha con cậu sống nương tựa lẫn nhau, mãi cho đến năm cậu được 10 tuổi, cha cậu gặp Trần Nham. Hai người gà trống nuôi con đến với nhau, ban nam Beta cùng một cô nàng Alpha dũng mãnh hợp thành một gia đình ầm ĩ nhưng cũng rất hài hòa.

Cảm tình giữa cậu và chị gái rất tốt, không khác gì chị em ruột, được tin chị gái sẽ đến đây cậu cũng rất vui.

“Cha và chú của cậu làm gì vậy?” Kỳ thật tên này muốn hỏi là vì sao bọn họ lại đi chụp người rừng.

“Hai người họ đều là nhiếp ảnh gia.”

Qua vài ngày, hệ thảo tan học trở về ký túc xá, đến dưới lầu, cậu trông thấy trưởng lớp đang cầm một chồng thông báo.

Cậu cầm lên nhìn: “Lại kiểm tra sức khỏe?”

Trưởng lớp nhún vai: “Nghe bảo là tổng điều tra sức khỏe công dân gì đó, lịch của lớp chúng ta là buổi chiều ngày thứ ba, đừng quên.”

Hệ thảo đọc sơ qua, cũng không chú ý mấy, lên lầu cất đồ rồi vội vàng chạy đến chỗ làm thêm.

Từ sau sự kiện cậu chau mày dọa khóc trẻ con, hệ thảo phát hiện loại công việc làm thêm như dạy kèm tại nhà không phù hợp với cậu. Cậu vô cảm nâng trái tim pha lê tan nát trong tay, nhận lời mời làm tạp vụ cho một quán bar.

“Nhất Gian” là một quán bar có tiếng, nằm trong một ngõ nhỏ gần trường học, vì phần lớn khách hàng đều là học sinh nên không khí cũng không tệ lắm, hệ thảo vốn đã chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với đủ loại người tạp nham thấy thế thì rất hài lòng.

Ông chủ quán bar cũng rất vui, hệ thảo giá trị vũ lực cao, còn có thể dùng như một nửa bảo tiêu.

Khoảng 8 giờ, quán bar dần trở nên náo nhiệt. Hệ thảo ở quầy bar chờ lấy thức uống cho khách hàng, chợt nghe thấy một trận xôn xao ở phía sau. Cậu bưng khay xoay người, vừa vặn chứng kiến giáo thảo bước vào dưới ánh đèn.

Một khắc này, một đám đậu xanh rau má gào thét trong đầu hệ thảo, chúng nó còn kéo theo một cái biểu ngữ bên trên viết 4 chữ thật to:

Âm! Hồn! Bất! Tán!

Giáo thảo cũng nhìn thấy Beta quen thuộc ở phía đối diện, mắt nheo lại đánh giá.

Sau đó, họ dường như tách biệt với đám người đang dài cổ ngóng nhìn, tựa như trên thế giới chỉ còn lại 2 người?

Bức tranh bị đập nát! Quán bar giờ cao điểm bận muốn điên, hệ thảo tỏ vẻ cậu không rảnh rỗi để ý đến việc khác.

Cơ mà nội tâm của cậu không được bình tĩnh như vẻ ngoài, bởi vì cả đêm cậu cũng không đến gần bàn của giáo thảo.

…Khách hàng là Thượng Đế, không sai, nhưng lão tử tin Phật.

Kể ra thì, sao người này lại xuất hiện ở đây nhỉ!

Hai cô bé nhiều chuyện líu ríu trước quầy bar giải đáp thắc mắc của cậu.

“Người vừa mới tiến vào hẳn là một Alpha! Đẹp trai thiệt ~(≧▽≦)/~!”

“Cậu không biết sao? Anh ấy chính là giáo thảo của đại học X nha!”

“Ồ, tớ chưa thấy anh ấy đến đây bao giờ.”

“Nghe nói cái PUB lúc trước anh ấy thường đến đang sửa sang, không ngờ anh ấy cũng có ngày đến nơi này (>_
Bình Luận (0)
Comment