Lạc Sở Thiên tức giận mấy thì tức chứ việc thì vẫn phải làm, hắn hạ cửa kho, chỉ để lại một khe nhỏ để thông khí.
Màn đêm buông xuống ngày càng nhanh, tang thi ngoài đường cũng ngày càng nhiều nhưng không hề ảnh hưởng đến đám người Diệp Sở Ly. Mọi người ở trong kho hàng nấu mì nấu cơm ăn, tang thi bên ngoài ngửi thấy mùi con người ầm ầm lao đến đập lên cánh cửa thép dày nặng của kho bạc, từng cánh tay thối rữa với qua ke cửa vào trong khùa khoạng cùng với tiếng tang thi gào thét. Diệp Sở Ly âm thầm thả ra chút khí tức đuổi đám tang thi đi.
Lạc Sở Thiên cảm thấy khí tức tang thi cấp cao, hắn đã ngầm đoán ra là ai nhưng hắn không thể vạch trần. Nếu cậu đã không có ý xấu thì hắn cũng việc gì phải ép cậu.
Cả đoàn người ăn uống no nê liền đi ngủ, túi ngủ trang bị không được đầy đủ, mọi người phân công nhau ngủ, còn phân công thay phiên nhau canh gác, nhưng những người phụ trách lái xe không cần phải gác đêm.
Diệp Sở Ly nhìn người ngồi cạnh mình, cậu muốn thề rằng không hề muốn cùng đội với cái tên điên này chút nào. Suốt ngày kiếm chuyện chọc tức cậu, đợi sau này cậu tìm được anh chồng cậu nhất định bảo chồng yêu hành chết tên này.
" Hừ" Diệp Sở Ly tức đến hừ khói.
Lạc Sở Thiên thấy cậu như vậy liền càng khó chịu, hắn còn chưa kêu cậu kêu cái gì chứ. Nếu không phải Lạc muốn giám sát Diệp Sở Ly thì cũng không thèm chung đội với cậu đâu.
" Cậu hừ cái gì, tôi còn chưa có ý kiến gì!" Lạc thì thầm.
" Anh thì sao có ý kiến gì được, rõ ràng anh đây là muốn giám sát tôi!" Diệp Sở Ly cũng nhỏ giọng đáp lại.
" Tôi việc gì phải giám sát cậu. Hay là cậu làm việc gì mờ ám nên chột dạ? "
" Tôi thì có việc xấu nào chưa làm sao? Chẳng qua là anh không biết thôi!"
" A, hóa ra tiểu thiếu gia Diệp gia cũng không phải người đứng đắn gì!"
" Còn không phải đồn ầm ra đấy à, anh thế mà không biết. Đúng là mù thông tin!"
" Cậu mới mù thông tin, mới có bao nhiêu tuổi, chơi nhiều không sợ tổn thị sao!? "
" Tôi đây là ăn chơi lành mạnh, trong đầu anh nghĩ cái gì mà ra tổn thọ? Tôi còn chưa nói gì mà anh đã suy đoán như thế, đầu óc cũng không mấy trong sáng ha!"
" Cậu...."
" Anh..."
Diệp Sở Ly và Lạc Sở Thiên anh đến tôi đi mỗi người một câu bốp chát nhau. Những người xung quanh có chút (-_-;)・・・, cái nhà kho kín này, phản xạ âm rất tốt, nói bé nhưng mà vẫn nghe thấy có được không. Hai cái người này ngày ngày đấu võ mồm với nhau không thấy mệt sao, nói cái gì họ cũng nghe thấy hết đó.
... Trời sáng...:))
Cả đoàn người lại tiếp tục lên đường, Diệp Sở Ly lại dùng không gian vận chuyển đồ ra ngoài sau đó liền tót lên xe ngồi sát bên cạnh Thẩm Miễn. Cậu cảm thấy mình đặc biệt thích Thẩm Miễn, mặc dù kịch bản nói Thẩm Miễn là thụ nhưng mà trong nhiều trường hợp thụ cũng sẽ trở thành công mà. Với lại Thẩm Miễn cũng cao nè, dáng người cũng đẹp, có cơ, mặt đẹp, tính cách lại còn tốt. Cậu phải nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm, tránh cho tên công chính ấu trĩ ngu ngốc Lạc Sở Thiên cướp người đi, sau đó cũng phải tìm cách hôn Thẩm Miễn một cái thỏ mãn linh hồn thèm chồng của cậu.
Lạc Sở Thiên thu xếp mọi người xong lên xe nhìn đến cảnh Diệp Sở Ly bám dính lấy Thẩm Miễn khanh khanh ta ta liền tức. Cậu ta lại còn dám ngồi với đàn ông khác ( ủa, sai sai ở đâu ta).
Lạc Sở Thiên vẫn vác mặt đen thui, chui lên xe, kéo Diệp Sở Ly xuống, lôi lên ghế trước, để cậu ngồi chung với mình. Chú ý, là ngồi trong lòng, như vậy mới có thể giám sát chặt chẽ Diệp Sở Ly. Đúng, chính là thế, hắn tuyệt đối không phải vì nguyên nhân khác.
Diệp Sở Ly bốc khói xanh trêи đầu, aaaaaaa tên điên này làm cái gì thế, Diệp Sở Ly mặt đỏ bừng vì tức.
" Anh làm cái gì aaa!"
" Im lặng!"
" Anh lôi tôi lên đây làm gì, lại còn ngồi như vậy?"
" Ngồi im, xe chật!"
" Đằng sau ngồi ba người thêm tôi không hề chật!"
" Tôi là luật!"
" Anh là cái shit, tôi muốn ngồi dưới, buông buông!"
" Không buông!"
" Sao anh vô lý thể nhỉ, thả xuống, tôi không muốn ngồi trêи chân anh..."
"... Tôi hôn cậu nhá"
Vâng, một câu trần thuật đơn giản đã thành công làm Diệp • cáo già • Sở Ly im lặng. Tên điên muốn hôn cậu trước mặt Thẩm Miễn. Tuyệt đối không thể được, mất mặt như vậy, sau này chồng cậu sẽ ghen, sẽ ghét cậu. Tuyệt đối không thể để tên Lạc Sở Thiên này đụng vào cậu. Diệp Sở Ly suy nghĩ cho tương lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lạc Sở Thiên.
Lạc Sở Thiên lúc nào cũng mặc định bản thân ghét Diệp Sở Ly, cực kỳ ghét nhưng mà hắn dạo này không thể nào hiểu nổi hành động của bản thân. Rõ ràng là không thích nhưng cứ mỗi khi thấy Diệp Sở Ly liền không nhịn được mà chọc ngoáy trêu ghẹo, hắn cũng không thích Diệp Sở Ly gần gũi với người khác. Lạc Sở Thiên ôm Diệp Sở Ly trong lòng thầm cảm thán, Diệp Sở Ly hơi gầy rồi, nhỏ nhỏ bé bé mềm mềm, lại còn ngoan ngoãn như vậy ôk có chút... thích.
Lạc Sở Thiên hoảng loạn với suy nghĩ vừa rồi của mình, hắn lập tức xua đi ý nghĩ đó. Hắn điên rồi, người hắn thích là Thẩm Miễn, không phải Diệp Sở Ly. Đúng thế hắn không thể nhầm lẫn nữa.
__________________
Đoàn xe di chuyển chậm chậm trêи đường đi đến một thành trấn nhỏ, ở đây có ít người nên tang thi không nhiều, giải quyết rất dễ dàng. Xe đi chầm chậm trêи con đường bê tông nhấp nhô đầy ổ gà ổ vịt.
" Có người!" Diệp Sở Ly lên tiếng " Có người sống sót!"
Lạc Sở Thiên nhíu mày, hắn cũng cảm thấy, còn biết đây là nữ nhân. Hắn ghét nhất nữ nhân, vừa phiền phức vừa không được việc, lại còn hay kéo chân sau. Tất nhiên trong đó không bao gồm mẹ và đồng đội nữ của hắn.
" Đi xem xem, cứu được thì cứu, không được thì thôi. Thời buổi này một người sống sót cũng là một tia hy vọng. " Thẩm Miễn lên tiếng.
Lạc Sở Thiên gật gật đầu, ra hiệu cho đồng đội phía sau quay về căn cứ Lam Châu trước, số vũ khí và lương thực kia căn cứ đang cần gấp, hắn cũng để lại khí tức tang thi cấp cao của mình trêи xe để đảm bảo an toàn cho mọi người. Còn lại một xe quân dụng này cùng với bảy người hắn, Diệp Sở Ly, Thẩm Miễn, Lương Bình, Hà ca, Tiểu An và Nam Kha đi cứu người sống sót kia rồi sẽ đuổi theo phía sau.
Đoàn xe kia đã trêи đường đến Lam Châu. Nam Kha quay đầu xe, đi đến phương hướng Diệp Sở Ly nói là có người. Càng đi vào bên trong trấn trời càng âm u, thỉnh thoảng còn vang lên từng tiếng gào thét kéo lê của tang thi. Cây cối đổ ngã, nhà lụp xụp, nảy người đến một ngôi nhà, Diệp Sở Ly lập tức nhảy xuống xe lao vào bên trong, cậu có cảm giác người sắp cứu được này có liên quan đến kịch bản. Lạc Sở Thiên cũng đuổi theo, năm người kia đi phía sau đề phòng bất chắc.
Diệp Sở Ly đẩy ra cái tủ đổ trêи đất, hai bàn tay cào cào lớp đất bụi để lộ ra một cách cửa sắt, là cửa hầm đất. Đúng dùng sức kéo lên, Lạc Sở Thiên thắp một ngọn lửa chiếu sáng hầm đất. Dưới hầm đất là một cô gái, co ro một góc, cả người đều bẩn thỉu, bên dưới còn có vỏ đồ ăn xem chừng cô ta đã trốn ở đây khi mạt thế bùng nổ.
Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng, cô ta thấy bóng hai người đàn ông, mặc dù có chút sợ hãi nhưng tháy họ không phải tang thi, Mạt Lị liền cắn răng cầu xin.
" Cứu tôi đi, làm ơn cứu tôi!"
Diệp Sở Ly dùng một sợi dây thừng ở gần đó kéo Mạt Lị lên. Cô t nằm bò ra đất thở hồng hộc, nhịn đói mấy ngày đã hao hết thể lực của cô ta.
" Tại sao phải cứu cô?" Lạc Sở Thiên lạnh nhạt.
" Các người đã đến đây rồi nhất định là cứu tôi. Làm ơn, đưa tôi đi với đi, bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được, tôi có thể báo đáp bất cứ giá nào"
" Cô vẫn là giữ lại đi thôi!" Diệp lúc này đã nhớ ra đây là ai rồi. Cô ta tên là Mạt Lị, là nữ phụ của thế giới này. Kịch bản ghi khi đoàn người Lạc Sở Thiên đi qua đây cứu được một người con gái là Mạt Lị, Mạt Lị là một sinh viên đại học nuôi ước mơ lớn, cô ta xin nghỉ phép trở về nhà lại đúng lúc mạt thế bắt đầu, Mạt Lị trốn trong hầm đất, người nhà cô ta đều đã bị cắn rồi. Mạt Lị đi theo đoàn đến căn cứ Lam Châu, lúc đầu cô ta đối với Lạc Sở Thiên có lòng cảm tạ ngưỡng mộ rất lớn. Dần dần thứ tình cảm đó của cô ta trở nên vặn vẹo đáng sợ, cô ta muốn Lạc Sở Thiên phải là của mình, muốn Lạc Sở Thiên yêu mình. Mạt Lị tìm mọi cách thân thiết với Lạc Sở Thiên, cũng tìm cách hãm hại Thẩm Miễn vì cô ta thấy được tình cảm của Lạc Sở Thiên dành cho Thẩm Miễn, cô ta nghĩ Lạc Sở Thiên căm thù tang thi như vậy, cô ta liền khiến cho Thẩm Miễn trở thành tang thi để xem hai người làn sao đến được với nhau. Khi đó Lạc Sở Thiên chỉ có thể quay lại bên cô thôi. Chính ý nghĩ đó khiến cô ta trong một lần chạy khỏi tang thi triều, Mạt Lị đã đưa tay đẩy Thẩm Miễn xuống xe. Thẩm Miễn không những không chết mà còn thức tỉnh dị năng hệ băng của mình còn Mạt Lị tất nhiên cô ta phải trả cái giá đắt.
Diệp Sở Ly có chút hối hận khi cứu cô ta, thứ phiền phức như vậy cậu cũng ngại rước.
" Cô tự mình đứng dậy đi!" Diệp Sở Ly buông một câu liền quay đi. Cậu không muốn cô ta nghĩ rằng cậu và Lạc Sở Thiên có ý với cô ta, cậu phải chặt đứt suy nghĩ đó nếu không Mạt Lị này lại dùng chiêu gì lên người cậu thì sao.
" Nhưng tôi đói, không có sức lực đứng lên!" Mạt Lị tỏ vẻ đáng thương.
" Đừng có cố tỏ vẻ trước mặt tôi. Cô tốt nhất là tự làm. Tôi chỉ là tiện tay cứu cô, còn sống như thế nào là việc của cô" Diệp Sở Ly không thèm để ý cô ta liền quay đi.
Lạc Sở Thiên cũng chỉ liếc Mạt Lị một cái rồi lập tức đuổi theo Diệp Sở Ly ra ngoài. Hắn cũng thật sự không thích cô gái này cho lắm.
_____________________
Hôm qua chỗ tác giả mất điện cả ngày, điện thoại hết pin, lại còn bị tự cách ly cho nên không đăng được. Bây giờ sẽ cố gắng mỗi ngày hai chương. Cô lên, không được thì hai ngày ba chương. Cố lên