Hệ Thống, Chạy Mau~!!!

Chương 20

Trong trường đại học Royaty – nơi Mạc Quân và Tiêu Diễm Chi theo học, cuộc thi cuối khóa đang được diễn ra thật nghiêm túc. Các sinh viên đều bị cấm mang theo tất cả các vật dụng ngoài thân, chỉ được mang theo cái xác vào phòng thi, ngay cả bút viết cũng là giám khảo phát cho mỗi người một cây để làm bài—!!!

Mạc Quân nhìn những đề mục từ thuở xa xưa nào đã từng học qua nhưng nay đã quên sạch bách mà ko khỏi thở dài……..10 năm trước cậu nhưng là một cái tiêu chuẩn học sinh ngoan ngoãn, rất siêng năng học bài nên mấy cuộc thi này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà nay thì……….khó nói a~!!! Nhìn mọi người đã bắt đầu cắm đầu cắm cổ làm bài, cậu cũng bắt đầu vắt óc nhớ lại những đáp án mà hôm qua cậu đã đột nhập vào hệ thống Camera phòng giáo viên để nhìn trộm, cắn bút ghi lên…..!!!

Đang lúc mọi người hăng say làm bài thì một giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng im phăng phắc có vẻ phá lệ rõ ràng:

_ Xin lỗi thầy, em đến trễ—!!!

_ Hm….!!! Tiêu Dật đấy à??? Lâu rồi ko thấy em, đến coi thi à??? ko sao, vào đi—!!! – vị giám khảo gác thi nổi tiếng khó khăn vốn đang nghiêm mặt như pho tượng ko biết nhìn thấy ai mà mặt bỗng nhiên giãn ra, cười hiền lành nói.

Tiêu Dật??? đó chẳng phải là nhân vật  Phong vân của trường mình sao??? Nghe nói Tiêu Dật chẳng những đẹp trai vô đối, thông minh vô cùng mà tính cách cũng cool vô lối…!!! Tuy đã tốt nghiệp nhưng cái tên Tiêu Dật vẫn đứng vững thứ nhất trên Bảng thập đại mĩ nam của trường. Thời còn đi học, biết bao nhiêu cô nàng đã từng bị từ chối đâu: nào là Hoa hậu giảng đường, Hoa khôi của ngành, bla….bla……ko biết nhìn ngoài đời có đẹp như trong ảnh ko nữa—!!!

Mọi người nghe đến cái tên Tiêu Dật liền một đám sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đến……..bài thi??? makeno, ngắm Nam thần quan trọng hơn.

Ko thấy thì thôi, vừa thấy liền cả nam lẫn nữ đều ko màng đến bài thi nữa, chỉ nhìn chằm chằm hắn xem như một đám sói đói thấy mồi…..

[ Oimeoi…..đẹp trai quá—!!! Đúng là Nam thần của lòng em…!!! ] – tiếng lòng của chúng nữ sinh

[ Chết đi—!!! chết đi—-!!! mấy tên cao phú soái*, biến hết đi—!!! ] – tiếng lòng của chúng nam sinh

(*) nghĩa là: cao ráo + đẹp trai + nhà giàu.

Chỉ thấy người đến mặc một thân áo sơ-mi đen, cởi hai cúc áo đầu để lộ ra hàng xương quai xanh giợi cảm, quần Jean bó sát đôi chân thon dài, hoàn hảo thể hiện ra thân hình đúng chuẩn người mẫu….!!!

Khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lộ ra rõ ràng những góc cạnh tuấn mỹ nhưng quá mức lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, sâu như khoảng không vũ trụ, làm cho người ta ko tự chủ được mà bị hút vào, ánh nhìn lạnh lẽo mà lại mê người; hàng mi dày rợp, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng nhợt nhạt như hồ nước trong mùa đông lạnh lẽo. Phía trên hàng lông mày có một vết sẹo chừng 1,5cm, chẳng những ko hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn mà càng làm cho cả người hắn nhìn vào rất ư là khốc, khốc đến tận cùng.

Mái tóc đen ngắn khiến hắn thêm vài phần linh hoạt, mạnh mẽ, tựa như một con báo đang chuẩn bị săn mồi. Gương mặt lúc nào cũng ko có một chút biểu tình, lạnh như băng khiến thời tiết mùa hè nóng bức cũng hạ xuống âm độ trong chốc lát.

Mạc Quân cũng thuộc đội ngũ hâm mộ ghen tỵ hận nhìn Tiêu Dật…..có điều, ko hiểu sao cậu cứ cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải…..cứ thấy quen quen, ko phải khuôn mặt, mà là khí chất—!!! rất quen thuộc.

Tiêu Dật lạnh lùng nhìn lướt qua một đám chảy nước miếng nhìn hắn, trong lòng thầm mừng đến nở hoa nhưng bên ngoài vẫn là một bộ mặt vô biểu tình, khốc khốc nói:

_ Quay lại làm bài, thời gian còn 30′ —!!!

Đám sắc nữ bị giọng nói lạnh lùng của ai đó bừng tỉnh, nhanh chóng tiếp tục cắm đầu cắm cổ nghiêm túc làm bài…….!!! Được rồi, trừ một số đôi mắt vẫn trộm liếc nhìn Tiêu Dật với tần suất 3s 1 lần ra, thì trường hợp có thể coi là nghiêm túc.

Tiêu Dật dựa lưng đứng ở góc phòng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm một tên ăn mặc lôi thôi, đội một cái mắt kiếng to đùng trông ngố tàu vô cùng ngồi ở đầu dãy, ánh mắt thế nhưng chớp cũng ko thèm chớp ( Muốn tưởng tượng khung cảnh lúc này xin mời tham khảo nhân vật Illumi trong bộ truyện Hunter x hunter khi nhìn chằm chằm người khác là được…….!!!)

Mạc Quân bị hắn nhìn chằm chằm ko khỏi hơi có chút ko được tự nhiên, đôi mắt tinh ranh giấu sau cặp kính khẽ nheo lại…..!!! Ko dấu vết đánh giá Tiêu Dật.

Tiêu Dật nhìn đã đời, cảm thấy cũng đã đến lúc giám khảo nên thu bài liền ung dung, thong thả đi đến bên bàn của Mạc Quân, nhíu mày nhìn chằm chằm bài của hắn. Mạc Quân thấy vậy lo lắng hắn sẽ nhìn ra đáp án của bản thân có vấn đề liền nhanh chóng xoát xoát đánh đại vài câu cuối, định đứng lên nộp bài chạy lẹ………ai ngờ, Tiêu Dật thế nhưng lại đưa tay ngăn lại.

Mạc Quân nắm chặt tay cố để mình tỏ ra thật trấn định, vô tội nhìn Tiêu Dật, nghi hoặc hỏi:

_ Có chuyện gì sao??? thưa giám khảo???

_ Bài thi bị rách rồi, lấy tờ khác chép lại đáp án. Cậu được tăng thêm 15′ cuối giờ—!!! – Tiêu Dật vẫn lạnh lạnh nói, đưa tay chỉ chỉ bài thi ko biết từ khi nào đã bị rách một đường dài của Mạc Quân. Mạc Quân nghe vậy cũng giật mình nhìn lại bài thi của mình……

[ Shit…..lão tử dám cá là khi nãy bài của lão tử vẫn còn nguyên vẹn, như thế nào vừa đứng lên một cái liền bị rách??? chắc chắn là tên mặt than này làm…….!!! ] – Mạc Quân nhíu mày nhìn Tiêu Dật, mặc dù chắc chắn việc này là do Tiêu Dật làm nhưng mà cậu lại ko hiểu tên này làm vậy vì cái gì???

Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau mà ko biết một nữ sinh khác ngồi cách Mạc Quân ko xa, đang vô cùng rối rắm nhìn hai người:

[ Mình có nên nói cho tên ngố ngố kia biết là lúc nãy khi ngăn hắn lại, Nam thần đã thừa dịp hắn ko chú ý đưa tay xé rách bài của hắn ko ta??? Nếu nói như vậy, mình có bị Nam thần giết chết ko ta??? Thôi……..vẫn là giả bộ ko biết đi, mạng sống quan trọng hơn—!!!

Nhưng mà, ko thể phủ nhân…….Lãnh khốc mĩ nam công và Ngốc manh ngố tàu thụ cái gì thật là đáng iu nha~!!! Thế nhưng đứng nhìn nhau lâu như vậy……đây gọi là sóng điện mắt, điện chết ngươi sao??? Ah~!!! ko được, làm bài thi xong phải kêu mấy nhỏ bạn cùng tìm kiếm thêm thông tin của cặp này mới được —!!! Nam thần sắp sửa là hoa đã có chậu rồi nha ~!!! ]

Bên này, hai người đang bị người khác YY khí thế vẫn ko hề hay biết gì, đối chọi gay gắt……Tiêu Dật tự chủ trương nói xong lí do liền cầm một tờ đề thi mới đưa cho Mạc Quân, gật gật đầu  ý bảo hắn có thể ngồi xuống chép đáp án rồi. Mạc Quân cắn răng nén giận ngồi xuống, nhìn tờ đề……..ngạc nhiên phát hiện, trên tờ đề thế nhưng lại có mờ mờ dấu bút chì khoanh tròn trên từng đáp án…….này…..!!!

Cậu ko khỏi ngước đầu lên nhìn đã trở lại góc tường, nhàm chán nhìn những bài thi đã được nộp lên Tiêu Dật, trên túi áo chính giắt một cây bút chì bằng kim loại, kiểu dáng tinh xảo, nhìn sơ cứ tưởng là đồ trang sức đâu… ko khỏi nghi hoặc:

[ Tên này……rốt cuộc là muốn làm gì??? ]

Nhìn kỹ lại thì thấy những đáp án Tiêu Dật khoanh và những đáp án cậu thấy được trước đó đều khác hẳn nhau……một cái thuộc loại thiên tài, là học sinh xuất sắc của trường ko thể làm bài tất cả đều sai đi??? Chỉ có thể có hai khả năng: Một, là Tiêu Dật cố ý làm sai để dụ khị cậu. Hai, đáp án cậu xem được là giả…..nhìn đi nhìn lại cũng vẫn cảm thấy khả năng thứ nhất là rất cao…..nhưng mà, tên đó ko có lí gì phải làm như vậy nha???

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Dật lựa chọn lấy một nửa đáp án của Tiêu Dật và một nửa đáp án cậu xem được. Như vậy, cuối cùng cho dù là Tiêu Dật đúng hay sai cậu đều sẽ được phân nửa số điểm…..ko cao ko thấp, như vậy là đủ rồi—!!!

[ Đinh —!!! kịch tình ” Rơi bẫy đề thi ” phá vỡ. Hoàn thành: 30% ] – Bên này Tiêu Dật nghe thanh âm Hệ thống nêu lên, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt.

Vốn trong nguyên tác là Mạc Quân lần này sẽ bị phát hiện xem trộm đề thi, bị gọi lên kỷ luật. Nhưng nhờ có một cô giáo trẻ xinh đẹp mới vào trường ko đành lòng nhìn một học sinh “ngoan ngoãn” do bị bệnh nặng mà ko có thời gian ôn bài, lỡ bước sa chân bị hạ hạnh kiểm, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này liền đã ra tay giúp Mạc Quân che dấu, xóa tên của hắn khỏi danh sách học sinh bị phạt khiến Mạc Quân thoát được một kiếp.

Tất nhiên, cô giáo xinh đẹp đó cũng ko phải ai khác ngoài một trong số các lão bà của Mạc Quân – Điệp Luyến Hoa, một cái ôn nhu, thiện lương có thuộc tính ẩn hình là thánh mẫu mĩ nữ…….

Tiêu Dật ra mặt giúp Mạc Quân giải vây lần này, chẳng những có thể xóa bỏ rớt lần đầu gặp mặt giữa Mạc Quân và Điệp Luyến Hoa mà còn tăng thêm độ hảo cảm sau này….có chuyện tốt như vậy thì ngu gì ko làm—!!!

Cho nên hôm qua hắn mới phải gọi điện cho Hiệu trưởng trường này, vốn là bạn thân của mẹ hắn giàn xếp cho thành giám khảo coi thi phòng của Mạc Quân, tiện lợi cho hắn hành động “cứu vớt” đời tên Hồ ly kia…!!!

Hết giờ làm bài, giám khảo nhanh chóng thu nốt những bài còn lại, nhìn sơ qua các bài thi, hắn liền cười đến đáng sợ, nhìn đám học sinh vẫn ngu ngơ ko biết gì, giương giọng nói:

_ Hừ…..lần này thì bắt quả tang được hết rồi nhé—-!!! những ai trộm xem tờ đáp án tôi để ở phòng giáo viên khôn hồn thì mau tự giác đứng lên, đừng để tôi phải nêu tên….!! Nói cho các em biết, tờ đáp án kia chỉ là giả thôi—!!! đáp án thật sáng nay mới được đưa về, vẫn còn nguyên phong bì nằm gọn trong cặp tôi đâu….!!! có chứng cứ rành rành, đừng hòng chối cãi….!!!

Một đám sinh viên nghe vậy ko khỏi gương mặt trắng bệch, sợ hãi xôn xao hẳn lên nhưng sợ đây là chiêu dụ khị của giám khảo nên vẫn ko có một ai chịu đứng dậy….Nhìn một đám học sinh vẫn còn ngoan cố dãy dụa, giám khảo ko khỏi hừ lạnh, cầm lấy tờ đáp án giả viết lên trên bảng, nghiêm khắc nói:

_ Nếu ai chịu nhận tội, tôi sẽ cho người đó có cơ hội thi lại, nếu ko liền ngoan ngoãn nhận lấy điểm 0 đi. Tờ đáp án kia nhưng là một câu cũng ko đúng, bây giờ mà cứng đầu thì chỉ làm khổ bản thân mình thôi —!!!

Lại thêm một trận xôn xao, lần này đã có người mềm lòng, do dự đứng lên……giống như hiệu ứng vậy, một đám người khác cũng dần dần đứng lên—!!! chẳng mấy chốc, hơn 2/3 các sinh viên trong phòng đều đã đứng dậy. Chỉ còn lại một số ít vẫn ngồi, trong đó cũng có cả Mạc Quân.

Mạc Quân ngay từ lúc giám khảo công bố đáp án giả cũng đã giật mình, chột dạ nhìn về phía Tiêu Dật. Cái tên mặt than kia là thật đang giúp cậu??? Hắn biết đáp án là giả nên mới đưa cho cậu đáp án đúng??? Nhưng……..tại sao lại giúp cậu. ” Tự dưng hiến ân cần, vô gian phi tức đạo”, cậu ko tin có ai là thật lòng muốn giúp người khác mà ko muốn hồi báo….!!!

[ Hm……đã vậy, nếu tên mặt than kia thật sự ko cần hồi báo thì càng tốt. Còn nếu cần, nếu giúp được mình sẽ giúp….nhưng, nếu tên đó dám đòi hỏi gì quá đáng hay có mưu đồ gì bất chính, lão tử nhất định khiến cho hắn chết như thế nào cũng ko biết—-!!! ] – Mạc Quân nheo nheo đôi mắt, mím môi nghĩ. Qúa khứ tàn khốc khiến cậu đã thói quen từ trong tiềm thức ko tin tưởng những trên đời này còn có người lương thiện….!!!

Trên đời này quả thật là còn có người lương thiện nha~!!! tỷ như đám bạn cùng phòng của cậu, hay như đám lão bà mà Mạc Quân chưa có duyên gặp mặt…….nhưng, người đó nhất quyết sẽ ko là Tiêu Dật. Số phận đã quyết định, từ ngày Trác Phàm bắt đầu trò chơi oái ăm này, mỗi bước đi, mỗi câu nói, mỗi việc làm của hắn đều là một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng…!!! Cho nên, Mạc tiểu thụ a~!!! tương lai ngươi còn phải đau khổ dài dài nha~!!!……….!!!
Bình Luận (0)
Comment