Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 102

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trong phòng không chín tầng mười lăm khách sạn Lệ Tinh Loan.

Trương Tiểu Kiếm nằm trên giường, đang nói chuyện với hệ thống.

Trương Tiểu Kiếm:

- Hệ thống?

Hệ thống:

- Hệ thống không muốn nói chuyện.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Xem ra là bị đả kích không ít rồi, không có cách nào khác, ai bảo mày giật tao cho lắm vào, bây giờ sinh ra cả điện trở rồi…

Trương Tiểu Kiếm:

- Ai nha, đừng nóng giận, chẳng phải là lâm thời nhờ cậu giúp đỡ một tay thôi sao. Cậu xem có nhất thiết phải tức giận như thế không hả? Lần sau sau tớ tranh thủ mắng ít mấy câu cậu xem được không?

Hệ thống: “…”

Trương Tiểu Kiếm:

- Được rồi, cậu giật điện tôi cả đêm thế tôi còn chưa nói gì đâu, cậu có cần phải như thế không hả? Nghiêm túc nào, tôi hỏi cậu ít chuyện đây.

Hệ thống:

- Nói đi.

Trương Tiểu Kiếm:

- Này nhé, bây giờ tớ có thân phận mới rồi đúng không? Lần trước tớ nhớ rõ là cậu có nhắc đến cái gì đánh giá theo đẳng cấp sau này ấy. Vậy thì đẳng cấp phải có tiêu chuẩn đánh giá chứ nhỉ?

Hệ thống:

- Căn cứ vào thân phận hiện tại của ký chủ, tiêu chuẩn đánh giá đẳng cấp là: Đầu sỏ toàn thành phố - Level Vương giả, đầu sỏ khu vực lớn – cấp kim cương, đầu sỏ khu quận – cấp bạch kim, đầu sỏ khu phố - cấp hoàng kim, đầu sỏ một con phố - cấp bạch ngân, có hơn mười tên thuộc hạ - cấp hắc thiết, chơi một mình hoặc là dưới mười tên thuộc hạ - cấp thanh đồng.

Trương Tiểu Kiếm vừa nghe lập tức hiểu được.

Xem ra là phân chia đẳng cấp kết nối với thân phận hiện tại, mỗi một thân phận đều có tiêu chuẩn đánh giá khác biệt.

Bằng thân phận côn đồ hiện nay mà nói, muốn đạt đến cấp bậc vương giả thì phải trở thành trùm sò của cả thành phố.

Ừm, trước hết đừng nghĩ đến chuyện này. Trở thành đại ca của cả thành phố Thiên Kinh là muốn bị cắt bỏ cmnr.

Đầu sỏ khu vực lớn thì còn sơ sơ thôi, vậy thì mục tiêu trước mắt tạm thời quyết định như thế đi. Mình không chơi quá lớn, bị cắt bỏ thì không đáng, cấp kim cương cũng tạm được vậy.

Trương Tiểu Kiếm:

- Ừ, biết rồi. Đúng rồi, bây giờ trung tâm thương mại đã có hàng bán ra rồi đúng không?

Hệ thống:

- Đúng thế.

Trương Tiểu Kiếm:

- Oh, vậy tớ xem thử xem bán cái gì.

Lập tức mở trung tâm thương mại ra.

Dấu chấm hỏi lúc trước nay đã xuất hiện một ít thay đổi, biến thành một cuốn sổ nhỏ màu nâu.

Trương Tiểu Kiếm duỗi ngón tay chạm một chút, cuốn sổ nhỏ kia lập tức xuất hiện lời giải thích: “Chứng minh hội viên Thịnh Thế Hoàng Triều, cần 50 điểm số khiếp sợ. Hiệu quả: Những thuộc hạ kiềm giữ chứng minh hội viên sẽ có độ trung thành +20, sức mạnh, tốc độ di chuyển, sức chịu đựng +5.”

Ah? Thứ này được đấy, quả thực chính là giấy chứng nhận tay sai chuyên nghiệp rồi…

Ừm, 50 điểm số khiếp sợ có thể đổi được nhiều thuộc tính như thế, còn rất ổn đấy, he he he he he, dẫu sao thì đều là thành viên tổ chức của mình mà….

Trương Tiểu Kiếm:

- Hệ thống, tạo xao 50 điểm số khiếp sợ có thể đổi được nhiều thuộc tính thế? Tớ tự dùng có tác dụng gì không?

Hệ thống:

- Không có hiệu lực với bản thể ký chủ. Giấy chứng nhận là vật phẩm không khóa.

Oh, nói đơn giản chính là tương đương với một cái item, hơn nữa là cho đàn em sử dụng, tàm tạm đi.

Nhìn tiếp.

Ngoại trừ giấy chứng nhận trong trung tâm thương mại, bên cạnh còn có thứ thoạt nhìn như là… Gói quà?

Chạm vào đó, bên trên lập tức xuất hiện một hàng chữ nhỏ: “Thời trang con đồ. Bao gồm: Áo măng tô màu đen, thuộc tính +5 sức mạnh; Quần dài màu đen, thuộc tính +5 tốc độ di chuyển; Giày da màu đen, thuộc tính +5 sức chịu đựng. Thuộc tính bộ trang bị: Có thể chém gió tuyệt đối sẽ không động thủ, bất cứ lúc nào ký chủ mặc đủ cả bộ thời trang này, nhất định sẽ không bị người đánh lén, luôn có cơ hội nói chuyện. Điểm số khiếp sợ cần thiết: 288 điểm.”

Rất tốt, rất phù hợp với đặc thù của hệ thống chém gió.

Mua mua mua!

Trương Tiểu Kiếm lập tức thay thời trang côn đồ, không cần phải nói, rất là vừa người!

Soi soi gương, đập chai!

Hệ thống: “…”

Ah? Bây giờ không nói cay mắt sao?

Ai nha cảm giác tốt quá, ngủ ngủ!

Trương Tiểu Kiếm ngủ một giấc ước chừng hết ba giờ mới thức dậy, hơn nữa còn bị tiếng gõ cửa đánh thức.

- Ai đấy? – Trương Tiểu Kiếm mơ mơ màng màng rời giường, lập tức nghe thấy người ngoài cửa nói:

- Triệu giám đốc gọi tôi đưa cơm trưa đến cho ngài, còn bao gồm cả hai con chó nữa.

Cơm trưa? Hay lắm!

Trương Tiểu Kiếm lập tức mở cửa, quả nhiên nhân viên phục vụ bưng mâm đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy Trương Tiểu Kiếm mở cửa liền cười nói:

- Xin chào tiên sinh. Đây là cơm trưa do Triệu giám đốc của chúng tôi cố ý dặn dò, còn bao gồm cơm trưa của hai con chó thú cưng, mong ngài nhận lấy.

- Cám ơn. – Trương Tiểu Kiếm nhận lấy mâm cơm, sau đó trở về phòng.

Đang ăn, Ngụy Đồng gọi điện thoại đến:

- Kiếm ca, bọn em đã chỉnh lí xong rồi, anh đang ở đâu?

- Lệ Cảnh Loan. – Trương Tiểu Kiếm thản nhiên nói: - Đều đến đây đi, tập hợp ở đại sảnh dưới tầng một.

Ngụy Đồng:

- Ai nha đậu má, đó là cấp năm sao á! Đời này em còn chưa bao giờ bước vào cấp năm sao đâu!

Trương Tiểu Kiếm:

- Dế nhũi đừng làm tao mất mặt. Nhanh lên!

Ngụy Đồng:

- Dạ vâng. À đúng rồi Kiếm ca, hôm nay có người đến tìm em, có việc cần giúp đỡ, em cũng dẫn qua được không?

Trương Tiểu Kiếm:

- Dẫn đến đi, tao xem thử có việc gì.

Cúp điện thoại, nhanh chóng ăn cơm trưa xong, hai con chó cũng ăn được no rồi, Trương Tiểu Kiếm lập tức thay quần áo thời trang côn đồ, đi xuống lầu!

Đến đại sảnh tầng một, không bao lâu sau đã thấy cả đám người Ngụy Đồng nao núng rụt rè vừa tìm kiếm xung quanh vừa đi vào bên trong. Vừa thấy Trương Tiểu Kiếm dắt Cương Đạn Nhi và Bạch Manh Manh, ánh mắt sáng rực trong khoảnh khắc, vui sướng kêu:

- Kiếm ca!

Lúc này Trương Tiểu Kiếm ngồi dựa lưng vào sofa, dắt hai con chó trong tay, một trái một phải, chỉ ngồi ở chỗ đó đã hết sức khí thế!

Xem tư thế, khí phái!

Xem ánh mắt, thâm thúy!

Xem diện mạo… Diện mạo đàn ông không quan trọng!

Cả đám đi tới, Ngụy Đồng nhìn Trương Tiểu Kiếm càng sùng bái:

- Ai nha tổ sư, Kiếm ca anh mặc bộ đồ này thật là ngầu lòi!

- Nói nhảm ít thoy. – Trương Tiểu Kiếm cầm ra tám quyển chứng minh hội viên Thịnh Thế Hoàng Triều ném qua trước rồi mới nói: - Mỗi người một cuốn. Sau này đây chính là chứng minh thân phận của chúng ta, không có thứ này thì không phải là người một nhà, nhớ kỹ đấy.

“Điểm số khiếp sợ +3, +2, +3, +3…”

- Tổ sư, cái thứ này! – Mấy người nhận lấy chứng minh, vừa nhìn vừa cảm thán: - Quả là sang chảnh có đẳng cấp! Thịnh Thế Hoàng Triều, còn là chữ dát vàng, trâu bò quá! Cầm cái này cảm thấy cả người sảng khoái hơn!

Mày nói vô nghĩa quá cơ, điểm thuộc tính tăng lên thật sự đấy, đương nhiên phải sảng khoái rồi.

- Được rồi! – Chờ tám người đã cất chứng minh hội viên đi, Trương Tiểu Kiếm mới nhìn về phía nam thanh niên đi sau lưng mấy người, thản nhiên hỏi: - Nghe Ngụy Đồng nói, anh muốn tìm tôi?

- Vâng vâng vâng. – Nghe thấy vị đại ca trước mắt này nhắc đến mình, nam thanh niên vội vàng bước lên phía trước mấy bước, tươi cười chào đón: - Chào ngài, ngài chính là Kiếm ca đúng không? Tôi là giám đốc nghiệp vụ của hiệu cầm đồ Vương Ký. Tôi họ Trần, Trần Lưc.

- Ừ. – Trương Tiểu Kiếm nửa nhắm mắt, nói: - Tìm tôi có việc gì?

- Là thế này. – Trần Lực cẩn thận ngồi xuống sofa trước mặt Trương Tiểu Kiếm, nói: - Hiệu cầm đồ của chúng tôi chủ yếu kinh doanh về mặt cho vay tiền, cũng chính là cho vay lấy lãi suất thấp. Vốn lúc trước cho một công ty vay tiền, nhưng mà ai biết đến hạn trả tiền, lại không thu được tiền về…
Bình Luận (0)
Comment