Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Mấy ngày tiếp theo, lớp 2/9 trực tiếp mở ra hình thức đặc huấn địa ngục.
Bởi vì bị lớp 2/1 Nhậm Nghị châm biếm, cho nên tất cả học sinh đều cắn chặt
răng, cả đám đều buộc dải băng trên đầu cứ như là cảnh tượng khắc khổ dùi mài
trong anime ấy!
Đương nhiên, không cần phải treo đầu lên xà nhà như sĩ tử ngày xưa vậy, cũng
không cần cầm dùi đâm vào mông cho tỉnh táo, chỉ cần Trương Tiểu Kiếm không
ngừng vận chuyển nội lực, vậy thì các học sinh lớp 2/9 sẽ giống như là cắn
thuốc vậy, học hành nhanh như gió, ôn tập tri thức hiện có của lớp 10 và lớp
11.
Nhưng nói kiểu gì thì thời gian cũng gấp gáp quá, Trương Tiểu Kiếm chỉ có thể
dạy cho mọi người những tri thức khó khăn bình thường thôi.
Những tri thức cao thâm chân chính, thôi bỏ mẹ đi cho rảnh.
Nói cách khác, mấy ngày sau thì chỉ cần học thêm ba môn nữa là xong việc…
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày. Ngữ Văn toán học tiếng Anh, giáo dục
lịch sử địa lí, sinh vật hóa học vật lí, tất cả đều lướt qua từ đầu tới đuôi.
Đợi đến ngày cuối cùng trước khi thi tháng, Trương Tiểu Kiếm mới xem như có
thể hít sâu một hơi.
- Các bạn học sinh…. – Trương Tiểu Kiếm nhìn cả đám học sinh đáng yêu ngồi
dưới bục giảng, đầu tiên là nói một câu rất nghiêm túc: - Chúng ta đã ôn tập…
Sau đó chợt hét to:
- KẾT THÚC!!!
- Yahoo! Ha ha ha ha ha ha ha! Rốt cục kết thúc rồi!
- Trâu bò trâu bò quá! Trong vòng mười lăm ngày, học xong tất cả các tri thức
luôn!
- Đậu má, thật đúng là vô địch quá cơ! Kiếm ca Kiếm ca, nếu thầy cứ dạy tiếp
như thế thì em cảm thấy em có thể thi đậu Thanh Hoa đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ai nha, đừng nhắc tới Thanh Hoa. Mấy người anh em Thanh Hoa bên kia không phải
còn bị anh mày chà đạp một trận rồi sao…
- Trong khoảng thời gian này, mọi người biểu hiện cực kỳ tốt. – Trương Tiểu
Kiếm hài lòng gật đầu, rồi nói: - OK, tiếp theo, chính là khóa học cuối cùng
của chúng ta! Khóa học này, cực kỳ quan trọng, thậm chí, còn quan trọng hơn
tất cả các khóa học đằng trước mà chúng ta đã học!
Vừa nghe Trương Tiểu Kiếm nói vậy, học sinh cả lớp lập tức im lặng.
Còn có thứ gì quan trọng hơn cả chín môn kia?
Đó là cái gì?
- Câu hỏi này, là một câu hỏi toi mạng. – Trương Tiểu Kiếm lẩm bẩm: - Nếu trả
lời đúng câu hỏi này, vậy thì có thể tan học về nhà ăn cơm, rồi chuẩn bị cho
cuộc thi ngày mai. Còn nếu ai không thể trải lời được…
Trương Tiểu Kiếm chợt lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Nội lực đang chờ!
Wow!
Tất cả học sinh đều ồ lên.
Câu hỏi nào có thể gọi là câu hỏi toi mạng? Trả lời được mới có thể ăn cơm?
Nghiêm trọng đến thế sao?
- Câu hỏi nào vậy thầy? – Đường Văn Dương hiếu kỳ: - Còn quan trọng hơn cả
chín môn kia á?
- Đúng! – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: - Mọi người chuẩn bị giấy bút đầy đủ
nào. Từ giờ trở đi, không được nói chuyện với nhau. Sau đó mỗi người các em,
đều viết lên vở họ tên của tất cả bạn bè cùng lớp. Làm xong nộp lên cho thầy.
Viết xong, ăn cơm, viết không được, tối nay ở lại đặc huấn.
Viết họ tên của bạn bè cả lớp!
Vừa nghe thấy câu hỏi toi mạng này, tất cả học sinh không khỏi trở nên nghiêm
túc hơn.
Câu hỏi này, thoạt nhìn không khó, nhưng mà, lại thật sự rất có ý nghĩa.
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả học sinh đều nghiêm túc làm bài.
Chờ hơn nửa giờ sau…
Trương Tiểu Kiếm nhìn phòng học đã không còn một bóng người, rốt cục hài lòng
gật đầu.
- Bọn nhỏ này, không nói những thứ khác…. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: -
Nhưng ngược lại là rất quan tâm bạn bè trong lớp. Cũng được đấy, không uổng
công mình hao phí nhiều nội lực như vậy…
Hệ thống sắp khóc thành tiếng:
- Hệ thống rất mệt! Hệ thống cần nghỉ ngơi!
Trương Tiểu Kiếm cười he he:
- Duyệt!
…
Hôm nay thi tháng, trước khi bước vào phòng thi, tất cả học sinh lớp 11 trong
trường đều đang thảo luận lần này lớp 2/9 rốt cục có thể xếp thứ mấy.
- Ah? Mày nghe thấy gì chưa? Nghe nói lần này lớp 2/9 sắp khởi nghĩa rồi đó!
- Có nghe có nghe! Nghe bảo lớp 2/1 còn mở ván cược kìa! Hiện tại xếp hạng
bét là một ăn một, hạng bét nhì là một ăn hai, mà khoa trương nhất là hạng
nhất, một ăn một trăm cơ! Đã được nhận định là chuyện không bao giờ xảy ra
rồi!
- Một ăn trăm luôn! Trời đất ơi! Nếu như đặt cược thắng, thì sẽ được bao
nhiêu tiền đây?
- Xí, đừng nằm mơ. Mày cảm thấy có khả năng đó sao? Chỉ có thằng ngu thuần
khiết mới đi đặt cược cái đó! Tao đặt là hạng sáu toàn khối, một ăn bốn, tao
cảm thấy tỉ lệ này tốt hơn nhiều.
Các học sinh đang bàn luận, chợt có một tin tức không khác gì quả boom nổ tung
lan truyền giữa các học sinh.
- Số đặc biệt số đặc biệt! Tin tức mới nhất! Tin tức mới nhất! Một nhân vật
thần bí đã đặt cược lần này lớp 2/9 sẽ đạt hạng nhất! Tiền đặt cọc mười ngàn
tệ!
- Đậu má, thật hay giả? Thằng nào trâu bò thế?
- Đặt cọc mười ngàn! Nếu như thắng thật, thế thì không phải là được tận một
triệu sao?!
- Xí, mày nghĩ nhiều quá đấy, số tiền mười ngàn tệ kia nhất định là sẽ bị đổ
ra sông ra bể rồi!
Trong giới học sinh lập tức nổ tung, có rất nhiều người đang bàn tán về tỉ lệ
kèo này, đồng thời cũng có tin tức mới truyền tới ----
- Nhậm Nghị lớp 2/1 nói, lúc làm bài mọi người tuyệt đối không được cho lớp
2/9 sao chép bài, một câu cũng không được!
- Nếu ai để cho lớp 2/9 sao chép đáp án, đừng trách hắn không khách khí!
Các loại tin tức như thế truyền khắp sân trường. Tất cả mọi người đều nín thở
chờ đợi, xem thử xem lần này lớp 2/9 rốt cục có thể thi được bao nhiêu điểm
đây.
Trước kia lớp 2/9 vẫn luôn đứng hạng chót, lần này lại đột nhiên làm ra tin
tức lớn như thế, không khác nào ném boom vào trong nước cả, khiến cho nước
văng tung tóe khắp mọi nơi.
Cùng lúc đó, trong group chat lớp 2/9, Tiêu Thần Tâm đang tiến hành cổ vũ động
viên lần cuối trước khi bước vào phòng thi.
Tiêu Thần Tâm: “Các anh chị em, có câu nói là ‘Người đòi mặt mũi Phật đòi
nhang’. Kiếm ca đã làm hết những gì có thể rồi, chúng ta đương nhiên cũng
không thể khiến hắn thất vọng đúng không? Mọi người nhớ làm bài cho tốt vào,
không cần có áp lực tâm lí gì cả nhé, duy trì trạng thái tốt nhất là được
rồi.”
Phương Dịch Băng: “Đều tỉnh táo lại cho tao đi. Đợt kiểm tra lần này sẽ có rất
nhiều người nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy! Mọi người cũng không muốn sau này
cứ bị cười nhạo mãi trong trường đúng không? Trước kia chúng ta không để ý,
bét nhất thì bét nhất thôi có gì ghê gớm đâu, nhưng lần này đã được đặc huấn
rồi đới, lại bét nhất nữa thì…”
Đường Văn Dương: “Đúng! Mọi người cố lên! Cố lên! Lần này thi xong, chúng ta
đến tìm Kiếm ca chơi mấy ngày!”
Mọi người: “Âu cơ! Không thành vấn đề! Cứ quyết định thế đi!”
…
Chớp mắt một cái đã tới thời gian kiểm tra.
Tất cả học sinh đều bước vào phòng thi. Mỗi một học sinh khi nhìn thấy học
sinh lớp 2/9, đều rất cẩn thận, sợ đến lúc đó mình bị bắt phải cho đáp án, thế
thì thảm quá.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người là, học sinh lớp 2/9 lại bình tĩnh hết
sức. Trên mặt mỗi người còn mang theo nụ cười tự tin.
Đó là một kiểu, đã nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay.
Cứ như là bọn họ mới là chúa tể chân chính của đợt kiểm tra lần này ấy.
- Rồi, mọi người đều im lặng hết đi.
Các học sinh đều bước vào phòng thi của mình, đồng thời các giáo viên giám thị
cũng đã bắt đầu nói quy tắc kiểm tra cho mọi người nghe:
- Trong quá trình kiểm tra, không được phép nói chuyện, không được phép loay
hoay, không được phép nhìn ngang nhìn dọc…
Sau khi nói xong tất cả kỷ luật phòng thi, giáo viên giám thị bắt đầu phát đề.
Tiếng “rào rào” của trang giấy vang lên, sau khi các học sinh nhận lấy đề kiểm
tra, đồng thời khi tiếng chuông làm bài vang lên, thi tháng chính thức bắt
đầu!