Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Tiểu Lý thấy bên này sắp bắt đầu uống rượu chơi trò chơi, thế mới lặng lẽ rời
đi. Đỗ Vân Vân vội hỏi:
- Bên trong sao rồi?
Tiểu Lý:
- Ông kia nói muốn chơi xúc xắc uống rượu, muốn diệt các PG của chúng ta.
Đỗ Vân Vân: “…”
- Năm mươi người, một mình hắn? – Đỗ Vân Vân không khỏi bật cười: - Rồi rồi
rồi! Chỉ cần không phải đến quấy rối thì mặc kệ họ đi. Cậu lại chuyển thêm
mười thùng… Năm mươi người đúng không? Mỗi người một bình thì năm mươi bình đó
là bốn thùng… Cậu lại khiêng thêm ba mươi thùng bia tới đây!
Tiểu Lý: “…”
Đỗ Vân Vân:
- Hừ hừ! Ba mươi thùng bia! Không tin hôm nay hắn không gục đổ!
…
Trong phòng.
Một đám cô nương líu ríu cứ như chim sẻ, Tiêu Thần Tâm nhìn thấy vui vẻ cũng
chen vào:
- Thầy có làm được không vậy? Bên kia hơn năm mươi người đó! Đừng có thua làm
em mất mặt nha!
- Xí, thầy giáo của em là ai? – Trương Tiểu Kiếm nói: - Em cứ yên tâm đi! Xem
thầy phát uy diệt bọn họ!
Thật đúng là toàn gái không à, chỉ có mình Trương Tiểu Kiếm là nam…
Vì thế, Trương Tiểu Kiếm và cô nương kia liếc nhìn nhau, đồng thời trở nên
nghiêm túc:
- Thế thì bắt đầu đi!
- Em tới trước! – Cô nương kia cầm cốc lên, bắt đầu lắc rào rào. Bên cạnh gần
năm mươi cô nương cổ vũ cô:
- Cố lên! Cố lên! Bắt ổng uống rượu!
“Rào ---- Rào ---!!”
Không thể không nói, cô nương kia xác thực là lành nghề, cầm cốc lắc như muốn
bay lên, rồi “Bùm” một phát chụp xuống bàn:
- Lập tức tuân lệnh! Mở!
Mở nắp cốc ra, tất cả em gái xinh tươi ở đây đều đồng thời “Ồ” một tiếng!
Hiển nhiên là bốn năm sáu, tổng cộng 15 điểm, đây là điểm số khá lớn!
- Ha ha ha! – Cô nương kia đắc ý nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Anh giai, phỏng
chừng anh phải uống rượu rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Xí… Mới bốn năm sáu mà thôi, tàm tạm nhé.
- Tới tôi chứ gì? – Trương Tiểu Kiếm cầm cốc lên, tùy ý lắc, nói: - Tôi chỉ
lắc ra năm năm sáu thôi, lớn hơn cô là được.
Rồi “Bùm” một phát chụp lên bàn!
Mấy em gái ở đây đều đang chờ xem Trương Tiểu Kiếm uống rượu đây. Dù sao cũng
là bốn mươi sáu cô nương, ai có thể uống nhất hộp đêm đều tụ tập ở đây rồi,
mỗi người một ly thì chính là bốn mươi sáu ly…
Tiêu Thần Tâm cũng có chút khẩn trương. Dẫu sao thì hôm nay chỉ tới đây chơi
một chuyến thôi, đừng có chơi ra mạng người ấy….
- Mở!
- Mở!
- Mở!
Một đám cô nương kêu “Mở”, Trương Tiểu Kiếm cười ha ha cầm cốc --- Đúng là năm
năm sáu, mười sáu điểm!
“Điểm số khiếp sợ +12, +13, +11, +12…”
Tất cả cô nương có mặt ở đây đều sững sờ luôn!
Thằng cha này nói năm năm sáu là ra năm năm sáu? Chẳng lẽ hắn thật là Thần Bài
sao?
- Sao? Tôi chỉ hỏi các cô có phục không? – Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt nhìn
cô nương kia: - Uống rượu đê! Còn chờ gì nữa?
Woa ha ha ha ha ha ha!
Muốn chơi với anh mày à?!
Cái gì gọi là muốn gì có nấy các cô có hiểu không? Anh nói muốn mấy số là có
mấy số nhé!
Chơi tiếp kiểu này lại chẳng thắng cả quần lót của các cô ấy chứ!
- Em còn chưa phục ai bao giờ đâu đấy, chỉ phục mỗi anh thôi! – Cô nương kia
cũng không ngại ngùng, bưng ly rượu lên bắt đầu uống.
- Em tới! – Thấy người đầu tiên bại trận, cô nương thứ hai không tin, bước
lên ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Kiếm nói: - Em chờ xem rốt cục là do anh
may mắn hay anh đích thực là Thần Bài!
Cô nương này cầm cốc lên lại lắc một trận, rồi “Bùm” một phát chụp lên bàn!
Mở ra nhìn, một một hai, bốn điểm!
“Xì ----!”
Mọi người ở đây không khỏi xì mũi. Thế còn cần phải đấu nữa sao? Nhất định là
tùy ý có thể thắng luôn rồi!
- Ai nha… Một một hai. – Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, cười nói: - Nói thật ấy,
lắc ra điểm số bình thường thì chẳng có gì thú vị cả. Tôi chỉ lớn hơn cô một
chút thôi ha, hai hai một.
Rồi hắn nhìn cả phòng:
- Nói sẵn trước nhé. Nếu tôi lắc được hai hai một thật, các cô đều phải uống!
Không phải là tôi uống đâu nhé! Được chứ?
Uống rượu á? Ai sợ ai! Mấy cô gái đồng thời gật đầu:
- OK!
“Rào --- Rào ----!!”
Trương Tiểu Kiếm lắc cốc, rồi “Bùm” một phát chụp xuống bàn. Chờ đến khi mở
nắp ra, quả nhiên là hai hai một!
“Điểm số khiếp sợ +14, +14, +16, +14…”
Tất cả mọi người nhìn hắn, há miệng thật to.
Tổ sư nó chứ thật đúng là thần bài kìa! Muốn mấy là có mấy!
- Tôi lại thắng rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm: - Uống rượu đê các chị
em. Còn chờ gì nữa?
- Uống! Bọn em uống! – Một đám cô nương bắt đầu uống rượu.
Tiêu Thần Tâm thấy thế, cười híp mắt. Kiếm ca quả nhiên là trâu bò, muốn làm
gì cũng được!
Vừa rồi hắn nhất định là dùng nội lực sửa điểm số nhỉ?
Thần sầu thế! Sau này nếu không đủ tiền sống, không phải là chỉ cần tùy ý tìm
một sòng bạc là có tiền tiêu rồi sao?
Kém hơn nữa, chỉ cần bán bất động sản là đủ sống rồi!
Đến lúc này, thằng ngốc cũng biết thằng này là trùm chơi xúc xắc rồi, ai còn
dám đấu với hắn nữa? Một cô nương tỉnh bơ cất cốc xúc xắc đi, nói:
- Ai nha anh giai, bọn em có mắt không biết thần bài. Bình thường anh làm
nghề gì vậy?
- Không phải đã nói rồi sao? – Trương Tiểu Kiếm đáp một cách nghiêm trang: -
Tôi là giáo viên đấy!
Một đám cô nương đồng thời gật đầu ---- Thì ra là giáo viên dạy đánh bạc!
Chẳng trách chẳng trách! Nghe hay thật đấy!
- Thầy nhận em làm đồ đệ được không? – Lúc này, có một cô nương nhảy tới, dán
sát vào người Trương Tiểu Kiếm: - Sau này em cũng gọi anh là thầy nha? He he…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tổ sư nó, bố mày không phải giáo viên dạy đánh bạc!
Mấy đứa mày nghĩ đi chỗ nào vậy hả?!
- Chúng ta chơi các khác đi. – Trương Tiểu Kiếm quyết đoán chém gió: - Không
phải tôi chém nhé, tôi biết thiên văn hiểu địa lí, tính trước ba trăm năm tính
sau ba trăm năm chưa bao giờ sai lầm! Mấy thứ nhỏ nhặt không thú vị gì cả,
chúng ta chơi cách khác đi! Xem tướng mạo bói họ tên. Chưa thử qua đúng không?
Xem tướng mạo bói họ tên?
Các cô nương nhìn nhau. Còn có chuyện này?
Đừng đùa! Nếu làm thế cũng được thì tuyệt đối phải là nhân vật cấp đại sư nhé!
Người như thế, đừng nói là làm giáo viên, cho dù muốn là sư tổ cũng tuyệt đối
đủ tư cách!
- Thật sao?!
Cô nương kia hưng phấn ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, reo lên:
- Em tới trước em tới trước! Tính kiểu gì vậy?
- Cô đừng động đậy nhé. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Cứ nhìn tôi là được. Tôi
phải nhìn thật kỹ khuôn mặt cô…
- Dạ. – Cô nương kia ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm vào mặt Trương Tiểu
Kiếm…
Trương Tiểu Kiếm cũng nhìn cô…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Lý Bình!”
Thu phục!
Woa ha ha ha ha ha ha ha!
Mặt xấu thì đã sao? Đã sao?! Nhìn thấy không đây chính là ưu thế nhé!
- Khụ khụ… Từ tướng mạo mà nói ấy…. – Trương Tiểu Kiếm hắng giọng rồi nghiêm
trang nói: - Trong mạng của cô có một chữ Mộc, sau đó còn thiếu Thủy, cho nên
tên của cô ấy…
Hắn nói tới đây, nhìn cô nương tên Lý Bình này một cách bí hiểm, cười nói:
- Lý Bình. Tôi nói không sai chứ?
“Điểm số khiếp sợ +26! +28! +19! +32…”