Lão Lưu.
Trương Tiểu Kiếm vừa đi vừa hỏi Lưu Hải Đào:
- Hôm nay bên này có diễn cái gì thế? Diễn thi thể có lời thoại hả? Kiểu như “Ah” ấy hả?
- Sao có thể chứ!
Lưu Hải Đào cười ha ha nói:
- Từ khi phục hồi linh khí đến nay, cách quay phim đã thay đổi rất nhiều so với trước kia rồi. Bộ phim này của bọn tôi là quay về một đề tài lịch sử mới, hiện tại đã tìm được đủ thi thể rồi, tìm cậu tới là định cho cậu đóng một vai quần chúng, có lời thoại!
Phim đề tài lịch sử mới?
Được đấy nhỉ, nghe có vẻ rất thú vị đấy.
- Được thôi.
Trương Tiểu Kiếm vội nói cảm ơn.
- Quả nhiên là người nhà mình đáng tin cậy! Đúng rồi lão Lưu, bộ phim này tên là gì thế?
- Tên là “Quang Vinh Đại Đường”!
Nhắc đến đây, Lưu Hải Đào lập tức tỉnh táo lại:
- Đây là đầu tư lớn chân chính đấy, chủ yếu nói về thời kỳ Đường Thái Tông Lý Thế Dân lên làm hoàng đế. Các loại diễn viên nặng ký ít nhất phải có mười người. Nhất là một trong những ngôi sao lớn hot nhất hiện nay Lý Thanh Nhiễm cũng ở trong đoàn phim này. Đẳng cấp của đoàn phim mình cũng không phải là nói giỡn đâu!
“Quang Vinh Đại Đường!”
Vừa nghe thấy cái tên này, ánh mắt Trương Tiểu Kiếm lập tức sáng ngời!
Phim lịch sử triều đại nhà Đường, tuyệt vời nhất đó, nhất là Võ Mị Nương các kiểu…
- Ê…
Trương Tiểu Kiếm nhỏ giọng hỏi Hồng Lôi:
- Lý Thanh Nhiễm là ai thế?
Hồng Lôi: “…”
- Đùa hả Kiếm ca?!
Hồng Lôi giật mình kêu lên:
- Anh không biết cả Lý Thanh Nhiễm à?!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hai năm nay anh mày bận việc lớn nhé, tại sao tao lại nhất định phải biết cô ta?
- Kiếm ca anh nhất định không thể nói là không biết cô ấy nhé.
Hồng Lôi vội phổ cập cho Trương Tiểu Kiếm:
- Lý Thanh Nhiễm là nữ ngôi sao siêu cấp mới nổi hai năm nay, là ngôi sao mới siêu cấp nổi tiếng với ba thứ hoàn hảo: dáng người hoàn hảo diện mạo hoàn hảo gia thế hoàn hảo. Thời nay khôi phục linh khí cô ấy còn thức tỉnh dị năng niệm lực cực kỳ trâu bò, quả thực là tình nhân hoàn hảo trong lòng mọi người đó!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Xem ra thế giới thay đổi thật sự không nhỏ đấy. Mình hoàn toàn không có ấn tượng gì với nữ ngôi sao này cả.
Ừm, kệ cô ta, nữ ngôi sao đã thức tỉnh không phải là khẩu vị của mình, không thức tỉnh mới là! Nữ ngôi sao nè, massage nè, kiếm tiền nè, sướng tê tái nè!
Vừa nói chuyện vừa đến nơi quay phim, Lưu Hải Đào nói:
- Đến rồi. Đạo diễn Trịnh đang ở bên kia, cậu đi chào hỏi đi.
- Đạo diễn Trịnh!
Trương Tiểu Kiếm đứng ở xa chào hỏi với đạo diễn Trịnh Tiền:
- Ây dà lâu quá không gặp nhỉ. Nhoáng cái đã hai năm rồi. Giờ sao rồi?
Trịnh Tiền vẫn như trước, túi áo đầy người, nhưng tư thế đầy đủ hơn trước kia nhiều. Vừa thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức vẫy gọi:
- Ái chà, Kiếm ca tới rồi. Nhanh tới đây nhanh tới đây!
Bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên đang đứng, mặc một bộ đồ Trung Hoa, nuôi một đầu tóc dài qua vai, cằm còn có một chòm râu, đeo kính mắt tròn, vừa thấy đã biết là người làm nghệ thuật rồi.
Chờ Trương Tiểu Kiếm đi qua, đạo diễn Trịnh giới thiệu cho hai người:
- Trịnh trọng giới thiệu cho cậu một chút, đây là đạo diễn Đường Minh Sinh, tổng đạo diễn của bộ “Quang Vinh Đại Đường” này đấy!
- Chào ngài chào ngài!
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha vươn tay:
- Tên tôi là Trương Tiểu Kiếm. Sau này mong được đạo diễn Đường chăm sóc nhiều hơn.
- Ừ, được.
Đạo diễn Đường Minh Sinh chắp tay sau lưng, gật đầu thật nhẹ, ừ một tiếng xem như đồng ý.
- Đạo diễn Đương, đây chính là thi thể chuyên nghiệp mà tôi thường xuyên nói với anh đấy.
Trịnh Tiền vội giới thiệu cho Đường Minh Sinh:
- Diễn thi thể tuyệt đối là đỉnh của đỉnh! Tôi quay phim nhiều năm như vậy, số người có thể diễn thi thể giống y hệt chuyên nghiệp như vậy không quá năm ngón tay đâu!
- Biết rồi.
Đường Minh gật đầu thật nhẹ, nói chuyện với Trịnh Tiền thì thoải mái hơn:
- Chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, anh giới thiệu diễn viên thì kiểu gì tôi cũng phải nể mặt chút.
Nói rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm:
- Thức tỉnh chưa?
Trương Tiểu Kiếm cười ngại ngùng:
- Bây giờ còn chưa.
- Ừ, hơi tiếc chút.
Đường Minh Sinh thở dài, nói:
- Tôi đã xem những phân cảnh cậu từng diễn lúc trước rồi, đúng là rất đáng khen. Nhưng tiếc là còn chưa thức tỉnh, chỉ sợ sau này không dễ đi xa hơn trên con đường diễn xuất này đâu.
- Cứ từ từ thôi.
Trương Tiểu Kiếm gãi đầu nói:
- Sớm muộn gì cũng có thể thức tỉnh, cũng không thiếu mười ngày nửa tháng này.
- Cũng có lý.
Đường Minh Sinh gật đầu:
- Với diễn xuất của cậu, nếu sau này thức tỉnh thì tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp một vai diễn quần chúng có chút cân nặng cho cậu. Bây giờ thì đành cho cậu diễn đại một nhân vật vậy.
- Được thôi, không thành vấn đề.
Bây giờ tính cách của Trương Tiểu Kiếm đã không còn là tên gà mờ trước kia nữa, đa phần là tò mò về thế giới hoàn toàn mới này, lập tức cười nói:
- Cho tôi diễn xuất là được, cam đoan sẽ không khiến đạo diễn Đường thất vọng!
- Ha ha, tốt!
Đường Minh Sinh cười to, vỗ vai Trương Tiểu Kiếm thật mạnh:
- Cố lên. Tôi tin cậu!
Sau đó quay sang nhìn đạo diễn Trịnh nói:
- Đạo diễn Trịnh, giờ cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi.
- OK.
Đạo diễn Trịnh gật đầu nói:
- Thế tôi gọi họ bắt đầu đây. Hôm nay chúng ta quay cảnh tuyết kia đúng không?
Đường Minh Sinh:
- Đúng rồi.
- Được rồi.
Đạo diễn Trịnh cầm loa lên bắt đầu kêu:
- Mọi người đều đứng lên, làm việc, ai vào chỗ nấy đi! Nhanh lên nhanh lên! Hôm nay chúng ta quay xong ngày mai phải phát sóng luôn đấy, không được làm biếng đâu!
Trương Tiểu Kiếm: “???”
Chuyện gì vậy? Vừa quay xong đã phát sóng luôn rồi á? Kịp không vậy?
- Kiếm ca cái này mà anh cũng không biết à?
Hồng Lôi kinh ngạc nói:
- Bây giờ dị năng đã bắt đầu thức tỉnh rồi, chỉ cần cảnh tượng không phải quá lớn thì đều có thể chế tạo ngay tại chỗ nhờ vào năng lực thức tỉnh, giảm bớt ít nhất là 90% thời gian. Rất nhiều cảnh quay không cần dàn dựng, có thể diễn có thể dựng bất cứ lúc nào luôn!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Trâu bò tới mức đó luôn?!
Lúc này nhân viên làm việc của đoàn phim đã tụ tập tới đây. Đạo diễn Trịnh bắt đầu sắp xếp:
- Mọi người nhớ kỹ nhé, cảnh này là về cung vào đêm tuyết. Lát nữa nhân viên làm việc phối hợp cho tốt, chúng ta tranh thủ quay xong một lần luôn. Đều nghe rõ chứ?
Người bên dưới hô to:
- Nghe rõ!
Thế là bắt đầu quay phim.
Lại nói, sau khi linh khí trên thế giới khôi phục thì quay điện ảnh cũng khác hẳn.
Trước kia muốn tạo cảnh tuyết thì phải dùng máy làm tuyết để thổi tuyết ra ngoài, tạp âm rất lớn, thoạt nhìn còn không đủ thật. Nhưng bây giờ ấy…
- Làm tuyết, làm tuyết đâu?
Đạo diễn Trịnh cầm loa kêu:
- Chuẩn bị khẩn trương! Thổi gió, thổi gió, người quay phim, đều vào chỗ đi, bắt đầu!
Đạo diễn Trịnh vừa nói bắt đầu, Trương Tiểu Kiếm lập tức nhìn thấy một người thức tỉnh hệ băng đứng ở trên cao bắt đầu phát công. Trong chớp mắt, trong phạm vi mười mét, bông tuyết đã bắt đầu tung bay. Bên kia người thức tỉnh hệ gió đã bắt đầu thổi gió, cảnh tượng tuyết lớn tung bay lập tức hình thành!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chời má tiện lợi hết sức! Chẳng trách các ngành các nghề đều cần người thức tỉnh. Hiệu suất quả nhiên là khác hẳn! Hãy nhìn xem, thậm chí còn không cần khiêng máy quay, cứ thế bay trên trời, chắc chắn luôn, xoay kiểu gì cũng không sợ lắc lư, nhất định là người thức tỉnh niệm lực làm!
Lúc này diễn viên bắt đầu ra sân. Là ba cô gái đội tuyết lớn vội vã lên đường. Một cảnh quay vốn rất đơn giản thôi, nhưng Đường Minh Sinh nhìn hình ảnh xuất hiện trên máy theo dõi, lại nhíu mày thật chặt, đột nhiên kêu lên:
- Cut! Từ Hòa Nhi! Cô đang nghĩ gì vậy hả? Nhập diễn chút được không? Cho dù cô không thức tỉnh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả! Làm lại một lần!
Vừa nghe thấy vậy, Trương Tiểu Kiếm lập tức tò mò nhìn cô gái tên là Từ Hòa Nhi kia. Còn chưa thức tỉnh à?!
- Ê ê ê, Lôi ca.
Trương Tiểu Kiếm nhỏ giọng hỏi Hồng Lôi:
- Cái cô Từ Hòa Nhi kia kìa, là ai thế? Còn chưa thức tỉnh à?