Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Hai đứa nhỏ đang nhỏ giọng bàn luận ở bên kia, bên này Dương Tử Anh lại biết
chồng mình là như thế nào, vội nói:
- Trương đại sư, ngài nhanh giúp ông nhà tôi đi! Giá cả tùy ý!
- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó nói: - Ừ,
ngài đừng có vội, tôi phải biết rõ tình huống cụ thể cái đã. Tôi nhớ rõ hôm
qua từng nói với hai người rồi, bản lãnh chủ yếu của tôi là tính tương lai,
những thứ trong quá khứ tôi lười tính. Cho nên nhất định phải nói rõ ràng
nguyên nhân hậu quả, tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.
- Vâng. – Nghe vậy, Dương Tử Anh lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Trương
Tiểu Kiếm nhỏ giọng nói: - Trương đại sư, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.
- Ừ được. – Trương Tiểu Kiếm nháy mắt với hai đứa nhỏ: - Hai đứa cũng đi ra
đi, ra ngoài hành lang chơi.
Hắn sợ tinh thần trạng thái của Trần Tử Hào không ổn định, lỡ như làm cho hai
đứa nhỏ bị thương thì mình chịu không nổi trách nhiệm đâu.
Nói thế nào thì đây cũng là loại nghiệt sux trong nhà có mấy chiếc Rolls-Royce
ấy…
- Oh, vâng. – Ninh Thư Hào lập tức kéo Trương Hàm Hàm ra phòng bệnh, chơi
trong hành lang. Lúc này Trương Tiểu Kiếm cùng Dương Tử Anh ở ngoài cửa phòng
bệnh, Dương Tử Anh nhỏ giọng nói:
- Là có chuyện như thế này. Tôi với ông nhà tôi xem như là thanh mai trúc mã
lớn lên cùng nhau. Khi đó hoàn cảnh gia đình tôi hơi tốt hơn một chút, hoàn
cảnh nhà hắn hơi kém hơn một chút. Chúng tôi cũng chơi với nhau từ nhỏ đến
lớn, gặp phải chuyện gì hắn cũng rất che chở tôi, rất dũng cảm, cho dù là đối
mặt với lưu manh cũng không sợ.
Trương Tiểu Kiếm gật đầu:
- Sau đó thì sao?
- Sau này có một lần, hắn đánh một thằng lưu manh, vì bảo vệ tôi. – Dương Tử
Anh thở dài nói: - Khi đó đang trong thời kỳ cải cách, xã hội quản lý rất
nghiêm khắc, lưu manh không dám trả thù sợ xảy ra tai nạn chết người, vì thế
nghĩ đến một phương pháp, nửa đêm giả ma hù dọa hắn.
- Sau đó hắn đã bị sợ hãi? – Trương Tiểu Kiếm trừng to mắt: - Không thảm đến
mức đó chứ?
- Haizzz, lần đó xác thực là sợ đến mức không yên. – Dương Tử Anh lắc đầu nhẹ
nhàng, nói: - Cậu có thể tưởng tượng thế này, đêm hôm khuya khoắt, một tấm vải
màn trắng, bên trên dính đầy máu, còn đội tóc giả lắc lư trước cửa sổ nhà cậu,
cảm giác đó như thế nào? Lần đó hắn suýt nữa thì bị hù chết, hôn mê ước chừng
ba ngày, sau khi tỉnh lại suýt nữa thì bị bệnh tâm thần. Sau này cũng coi như
là ông trời phù hộ, nhà tôi nhờ người ta tìm thầy đến làm lễ trừ tà, cuối cùng
không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng từ đó về sau, hắn trở nên cực kỳ
tin tưởng mấy thứ ma rồi quỷ rồi phong thủy linh tinh các thứ. Phàm là vị đại
sư nào nói với hắn nên làm thế nào, hắn đều nghe lời cả. Ngược lại cũng coi
như là may mắn, từ đó đến giờ vậy mà càng ngày càng giàu có. Vì thế hắn lại
càng thêm tin tưởng cái này.
Dương Tử Anh nói vậy, Trương Tiểu Kiếm lập tức hiểu được.
Nói đơn giản một chút, chính là thời còn trẻ bị dọa sau đó sinh ra ám ảnh
trong lòng.
Thật ra ngẫm lại thì cũng không khó hiểu, cho dù là ai đi nữa, đêm khuya nhìn
thấy ra giường trắng dính máu đội tóc giả còn lắc lư ngoài cửa sổ, không bị hù
chết cũng là do mạng lớn!
Người hù người hù chết người đều từ đó mà ra thôi.
- Ừ, hiểu rồi. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, sau đó nói: - Yên tâm đi, biết
điểm mấu chốt thì không thành vấn đề. Giao cho tôi, tranh thủ làm một lần thỏa
đáng luôn!
Hừ hừ, dù sao lại không phải là xem phong thủy gia đình nên kỹ năng không đủ
đẳng cấp, chẳng qua là làm tâm lí ám thị linh tinh thôi, đơn giản.
- Đi đi đi, vào phòng. – Trương Tiểu Kiếm vẫy tay gọi Ninh Thư Hào cùng
Trương Hàm Hàm, bốn người đi vào phòng.
- Trần ca, tôi đều nghe chị dâu nói rồi. – Trương Tiểu Kiếm vừa vào cửa là
bắt đầu chém ba hoa chích chòe: - Vấn đề của anh, ở trong mắt tôi hoàn toàn
không phải là vấn đề. Sư tổ bổn môn nhất tuyệt chính là tướng thuật phong thủy
trừ tà lộng quỷ, truyền đến đời của tôi thì không dám nói là lợi hại được như
sư tổ, nhưng mà giải quyết vấn đề của anh cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, rất
đơn giản.
Trương Hàm Hàm ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Đại thần côn này, làm ra vẻ còn thật giống.
Ninh Thư Hào cười he he:
- Xem náo nhiệt xem náo nhiệt!
Nghe thấy Trương Tiểu Kiếm nói rất đơn giản, Trần Tử Hào nhất thời an tâm hơn
nhiều, ánh mắt sáng lên:
- Vậy thì tốt quá, đại sư, còn xin đại sư giải tỏa nỗi lo cho tôi!
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói:
- Ừm, yên tâm, trước khi đuổi ma tôi phải nhìn xem tướng mạo cho anh cái đã.
Xem xong mới khiến anh hiểu được anh gặp phải chuyện gì.
Trần Tử Hào nghi hoặc nói:
- Xem tướng mạo?
- Đúng rồi. – Có câu gọi là làm mẫu phải làm nguyên bộ, người càng tin vào
cái này, mày càng giảng giải rõ ràng cho nó nghe thì hiệu quả lại càng tốt,
cho nên Trương Tiểu Kiếm quả thực là chém ba hoa chích chòe: - Phải biết rằng
ma ấy, còn chia làm nhiều loại cơ. Ví dụ như là ma đói hình thành do con người
chết vì đói khát mà sinh ra oán khí nè, ma treo cổ hình thành do thắt cổ tự
sát mà chết nè, ma chết đuối hình thành do oán khí của người rơi xuống nước
chết đuối nè… Mỗi một loại ma sau khi nhập vào người thì đều sẽ sinh ra tướng
mạo khác nhau. May mà tôi kế thừa bảy tám phần tuyệt học ở phương diện này từ
sư phụ tôi, hai mắt nhìn hai giới âm dương. Tôi chỉ cần liếc nhìn cái là biết
loại ma nào!
- Lời của đại sư có đạo lí! – Dương Tử Long ở bên cạnh rõ ràng sửng sốt, sau
đó kinh ngạc nói: - Đuổi ma mà còn có nhiều kiểu cách như thế à?
- Quả nhiên có đạo lí! – Ánh mắt Trần Tử Hào càng sáng hơn: - Đại sư ngài
tiếp tục, ngài tiếp tục!
Lừa gạt được người rồi, tiếp theo đương nhiên là nói chuyện đứng đắn…
- Đương nhiên. Bình thường mà nói, tôi sẽ không dễ dàng xem bói cho người
khác, lại càng không xem tướng cho người khác. – Trương Tiểu Kiếm chém gió đến
mức chính hắn suýt nữa cũng tin luôn: - Dẫu sao thì sư phụ tôi cũng đã nói
rồi, đoán quẻ hỏi trời tổn hại tuổi thọ, xem tướng sờ xương tổn hại tu vi.
Chúng ta đều biết xem bói mà chuẩn đều là tiết lộ thiên cơ, sẽ tổn hại tuổi
thọ của thầy tướng số, cho nên thầy tướng số chân chính sẽ không bày quán trên
đường. Mà thầy xem tướng cũng tiết lộ thiên cơ giống thế, nhưng tổn hại là ánh
mắt của mình. Xem tướng chuẩn, kết cục cuối cùng chính là người mù. Tôi ấy,
còn muốn sống lâu mấy năm, không muốn mù mắt, cho nên bình thường tôi chỉ xem
phong thủy cho người khác. Phong thủy quan trọng ở chỗ sửa vận. Nói đơn giản
ý, tôi điều chỉnh cho vận khí của anh được tốt hơn, ông trời mở một mắt nhắm
một mắt, cũng là thôi. Vậy nên… Anh hiểu chứ?
Đã nói thế mà còn không hiểu thì chỉ có thằng ngu thôi!
Trần Tử Hào gật đầu liên tục:
- Đại sư ngài yên tâm, chỉ cần ngài giải quyết phiền toái giúp tôi, ngài cứ
việc nói là bao nhiêu tiền, không cần khách khí!
Nói nhảm, anh còn cần khách khí với đám địa chủ chúng mày sao?
Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt:
- Ngài hiểu được là tốt rồi.
Ninh Thư Hào nhỏ giọng nói:
- Gian thương!
Trương Hàm Hàm gật đầu đồng ý:
- Thần côn!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Quá đáng nhé, còn có người khác ở đây kìa!
Không để ý đến hai đứa nó, Trương Tiểu Kiếm tiếp tục nói:
- Tình huống hôm nay đặc thù, suy cho cùng thì anh đã gặp phải ma nhập vào
người, nói thế nào thì tôi cũng phải giúp anh vượt qua cửa ải này. Trần ca
ngài đừng nhúc nhích, để tôi xem tướng cho anh một chút.
- Vâng vâng vâng, tôi không nhúc nhích, không nhúc nhích! – Trần Tử Hào nhất
thời không dám động đậy, thậm chí không dám nháy mắt.
Hắn thật sự tin vào cái này, Trương Tiểu Kiếm nói không nhúc nhích vậy thì
không nhúc nhích thật luôn.
- Ừm… - Trương Tiểu Kiếm vừa nhìn vừa lầm bầm: - Thiên trung, thiên đình, tư
không, công chính, ấn đường, sơn căn, niên thượng, thọ thượng, chuẩn đầu, nhân
trung, thủy tinh, thừa tương, địa các…
Hắn nói là những từ ngữ từng đọc trong một quyển sách kiến thức linh tinh,
chẳng qua là thuận miệng đọc cho đủ bộ, nhưng nghe vào tai Trần Tử Hào thì lại
là chuyện khác!
Đại sư không hổ là đại sư, mở miệng là nói toàn thuật ngữ chuyên nghiệp!
Nhìn khoảng hai phút, Trương Tiểu Kiếm nhìn sắp hoa cả mắt, đến đây mới làm bộ
như thật gật đầu nói:
- Xem xong! Nếu tôi không nhìn nhầm… - Bỗng nhiên sắc mặt của Trương Tiểu
Kiếm trở nên nghiêm túc: - Trần ca, bò lên người anh chính là ma không đầu!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +36 đến từ Trần Tử Hào!”
…
…