Phạm Nhạc sợ đến suýt chút ngất xỉu.
- Cái... Cái gì đây?
Tử Huyết tung cái đầu lâu trên tay.
- Tối hôm qua đang kiếm quà tặng ngươi thì gặp một tên đòi ta đi chơi cùng hắn. Ngứa mắt nên giết, hộp sọ của hắn thấy cũng đẹp nên đem về tặng ngươi.
Phạm Nhạc bịt miệng ngăn cơn buồn nôn. Trong truyện thì Tử Huyết đúng là hay giết người thật, nhưng đây là ngoài đời thật mà! (tg: thân ái Phạm Nhạc, đây vẫn là truyện)
Phạm Nhạc cảm thấy mình vừa gây ra tội lớn, khóc không ra nước mắt.
- Không thích à? Để ta tìm cái khác tặng ngươi. - Nói rồi muốn bay đi.
Phạm Nhạc thật không biết mình rốt cuộc đã tạo ra loại nghiệp chướng gì nữa. Bất kể thế nào, bây giờ cô không được để Tử Huyết đi giết người!
- Khoan đã!
Tử Huyết dừng lại.
- Thế nào?
- .....
Phạm Nhạc hoàn toàn câm nín không biết nói gì. Tử Huyết phì cười, bay tới xoa má Phạm Nhạc.
- Mẹ à, ngươi thật đáng yêu đó. Ta biết ngươi không thích đầu lâu. Được rồi, không thích thì không tặng.
- ....
Tử Huyết từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy?
Nghĩ lại thì, dạo trước lúc chưa chết cô viết Tử Huyết tính tình dần trở nên kỳ quái. Trước khi Tử Huyết thành nữ vương hình tượng thật sự rất lạnh, đặc biệt tàn nhẫn. Trở thành nữ vương rồi cô ta lại thích đùa giỡn người khác, nhưng so ra cùng trước kia còn tàn nhẫn hơn nữa. Nói chung mà có khả năng hiểu được Tử Huyết thì chỉ có Phạm Nhạc người tạo ra cô ta thôi. Cả Tử Nguyệt lẫn Tử Vân đều không hiểu rõ nổi Tử Huyết nữa là.... (tg: bọn ta tạo ra tất cả các ngươi, vậy bọn ta thì sao đây hả?; Phạm Nhạc: (-_-) các ngươi nắm giữ số mạng bọn ta luôn rồi; tg: hiểu được thì tốt:D)
- Vậy ngươi muốn cái gì? Ta tặng ngươi. - Tử Huyết khuyến mãi một nụ cười.
- .....
Ngươi có thể đừng cười không? Rất đáng sợ đó!
- Vì sao muốn tặng quà cho ta?
Tử Huyết tròn mắt giả ngây thơ. Quả thật càng làm thế cô ta càng trông nguy hiểm chứ chẳng dễ gần hơn tí nào.
- Ngươi... sẽ không phải muốn đùa giỡn gì ta chứ?
Tử Huyết tỏ vẻ tổn thương. Trông giả tạo không chịu được.
- Mẹ à, ta chỉ muốn lấy lòng ngươi thôi, không thấy à?
- .... - Ngươi mà lấy lòng ai hả? - Tưởng ta tin chắc?
- Haha...!!! Quả thật, ngươi đúng là hiểu ta đó!
Tử Huyết lượn vòng. Cô ta bay quanh Phạm Nhạc.
- Mẹ, ta biết ngươi chết từ cái hồi nào đó rồi, căn bản không phải mẹ thật, chỉ có linh hồn thôi.
Phạm Nhạc cảm thấy, cái khả năng hiểu rõ sống chết đến nghịch thiên của Tử Huyết quá hại người.
- Không phải vẫn là ta à?
Phạm Nhạc đáp một tiếng, cầm tai Mộ Mộ xách lên, sau đó ôm lấy và bước tiếp.
- Phải phải, vẫn là ngươi. - Tử Huyết ha ha cười.
- Vậy rốt cuộc ngươi có mục đích gì?
Tử Huyết nằm trên không, tay sờ cằm.
- Chẳng biết nữa. Tự dưng lại bị ngươi gọi ra đây, đi một mình rất buồn nha. Ta không có hứng thú giết ngươi như tên Bạch Hạ kia tí nào.
- Không giết ta? - Phạm Nhạc dừng bước, nhìn Tử Huyết - Nói thật?
Tử Huyết còn chẳng thèm nhìn Phạm Nhạc.
- Tùy tâm trạng.
- ....
Cái mạng nhỏ này của cô rốt cuộc đáng giá chỗ nào hả???
Thật muốn chết mà...
- Mẹ, ta định dạo chơi quanh thế giới này một đoạn rồi trở về. Trước lúc đó ngươi không được chết đâu đấy. Nhớ đợi ta về giết ngươi, nếu không ta giết ông chú đấy.
- Hả? - Mới vừa bảo gì cơ?
Tử Huyết bay mất.
Phạm Nhạc ngu người. Cái quái gì thế? Mới bảo không giết cơ mà?
- Đây là tùy hứng của cô ta đó à? - Mi mắt Phạm Nhạc giật giật. - Thôi kệ đi. Bây giờ thì xem nào.....
Phạm Nhạc cười tinh quái, lôi Mộ Mộ đi vòng quanh.
***
Phạm Nhạc đẩy cửa.
- A Nhạc?
Liếc còn chẳng thèm liếc mắt nhìn qua, đi về phía ghế ngồi. Đám người nhìn nhau. Cô mới đi được năm phút, sao lại về rồi?
Phạm Nhạc ngồi trên ghế chau mày. Cô nhận ra được một cái sự thật phũ phàng. Người lớn đóng vai trẻ con, có thể. Nhưng trẻ con, không có cách nào đóng vai người lớn được!
Phạm Nhạc quyết định, nếu không đóng được, thì bắt bọn họ thừa nhận!
Bốn người nhìn cô nhóc ngồi một góc, mơ hồ không hiểu. Mới vừa vẻ mặt không vui, sau đó không hiểu sao lại trở nên vui vẻ rồi.
- Anh Thâm~~~
Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ, lon ton chạy về phía Phó Hành Thâm. Phó Hành Thâm còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị cô nhóc nào đó sà vào lòng. Cơ thể mềm mại của trẻ con dụi vào người anh ta, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ đáng yêu. Lời nói nũng nịu đầy lấy lòng của cô hoàn toàn khiến Phó Hành Thâm con người này mất sức đề kháng.
- Anh Thâm, anh nói xem. A Nhạc có phải người lớn không?
Ba người vẫn còn ngu ngơ.
- Anh Thâm~~~ A Nhạc là người lớn phải không? - Phạm Nhạc long lanh mắt.
Tuyến phòng vệ cuối cùng tan nát, Phó Hành Thâm xoa đầu Phạm Nhạc.
- Ừ, là người lớn.
- !!!
Lâm Phạm Hoàng hình như mơ hồ nhận ra cái con nhóc này, đúng hơn là việc này, có gì đó không đúng.
- Lâm Phạm Hoàng, anh nghe chưa vậy? Sau này phải gọi em bằng chị. - Phạm Nhạc ném ánh mắt qua, nhắc nhở - Không được nói dối trẻ con nha.
- ....
Tiêu Chí Hào hoàn toàn không nói nên lời. Con bé này từ khi nào lại lanh lợi láu cá như vậy?
- Phó! Hành! Thâm! Tôi đã làm gì cậu chưa hả? - Phạm Hoàng gần như gào lên.
- Phạm Hoàng, bình tĩnh đã. - Hứa Tuân Nha vội hòa giải.
Phạm Nhạc cười hắc hắc, chân ngắn liền nhảy xuống khỏi người Phó Hành Thâm. Trong lúc Phó Tuân Nha bận rộn hòa giải cùng hạ hỏa, Phạm Nhạc ung dung ngồi lên ghê. Lúc này cô nhận được thông báo:
[Hoàn thành nhiệm vụ khiêu khích và lấy lòng. Ký chủ nhận được 60 kinh nghiệm. Kỹ năng Mê hoặc tăng cấp.
Thông tin của ký chủ đang được cập nhật]
***
*tg: Hahaha tiểu Hoàng, thua rồi nha:3