Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 7

Sáng ngày hôm sau, Nguyên Quân Bạch vẫn như thường ngày, vẫn ngồi trong phòng đọc sách. Cố Phong thì đã ra ngoài chơi, y biết Cố Phong gây ra rất nhiều chuyện khiến y đau đầu nhưng mà dù sao thì cũng là một đứa trẻ ham chơi, y không thể giữ Cố Phong bên cạnh mãi được.

Đến giờ Tỵ, Tiêu Ca mạnh mẽ đẩy cửa chạy vào, Vân Thu cũng đi theo sau hắn. Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách xuống nhìn hai người họ, sắc mặt của hai người đều đại biến. Y nhíu mày nhìn hai người họ hỏi:"Có phải lại là Cố Phong không? Đứa trẻ đó là gây ra chuyện gì nữa sao?"

Vân Thu nhanh chóng đi đến bên cạnh Nguyên Quân Bạch, hắn lập tức nắm lấy bàn tay trắng nõn của y kéo đi, Nguyên Quân Bạch bị hắn kéo đi bất ngờ. Y nhìn người trước mặt hỏi:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Thu kéo y đi, có vẻ hắn rất gấp gáp, hắn chỉ nói:"Ngươi đến sẽ biết."


Vân Thu cùng Tiêu Ca dẫn y đến cấm địa, ba người vừa đến thì bị luồng khói đen tấn công. Tiêu Ca triệu kiếm chặn lấy, Nguyên Quân Bạch nhìn xung quanh. Khắp nơi đều có ma khí, ma khí này rất nồng, lúc này Vân Thu vươn tay chỉ người đang lơ lửng trên không nói:"Đều là do nó."

Nguyên Quân Bạch nhìn theo hướng Vân Thu chỉ, y dùng pháp lực phóng xa tầm nhìn. Đồng tử y co lại, người lơ lửng trên không lại là đồ đệ của y - Cố Phong, Vân Thu nhìn sắc mặt đại biến của y nói:"Nó bị ma tu nhập vào, bây giờ nó đã bị ma tu điều khiển. Quân Bạch, ngươi nghĩ cách cứu đồ đệ của ngươi đi."

Tiêu Ca đánh tan luồng khói đen quay người lại, ánh mắt ghét bỏ nhìn y nói:"Bọn ta sẽ cố gắng ngăn cản ma tu, ngươi nhân cơ hội đi cứu hắn.", Nguyên Quân Bạch gật đầu.

Tiêu Ca và Vân Thu cầm kiếm đi mở đường cho y, Nguyên Quân Bạch xông đến chỗ Cố Phong, Nguyên Quân Bạch bay lên, y nhìn Cố Phong một thân đầy sát khí, sắc mặt y có chút trầm xuống. Y nhìn Cố Phong nói:"Cố Phong, ngươi mau tỉnh lại đi."


Đôi mắt đỏ tươi của Cố Phong nhìn một lượt qua Nguyên Quân Bạch, hắn chỉ nở nụ cười đầy sát khí, tay phải hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm ấy tỏa ra một luồng ma khí cực mạnh khiến Nguyên Quân Bạch cũng phải nhíu mày.

Cố Phong cầm kiếm xông tới chỗ Nguyên Quân Bạch, Nguyên Quân Bạch nhìn Cố Phong đang đánh tới mình. Sắc mặt y vẫn không đổi, bây giờ phải làm sao đây? Mình không thể đả thương đứa trẻ này được, đỡ thì cần không được, đứa trẻ này nhất định sẽ đánh tiếp tục.

Trong lúc Nguyên Quân Bạch do dự không biết làm sao thì mũi kiếm gần như sắp đến chỗ y, Nguyên Quân Bạch không nghĩ nhiều, y lấy thân đỡ lấy một kiếm của hắn. Thanh kiếm đâm xuyên qua bụng y, Nguyên Quân Bạch phun máu, y nhanh tay ôm lấy Cố Phong một thân đầy sát khí, mống mắt đỏ tươi của Cố Phong nhanh chóng trở lại màu đen.


Sát khí trên người Cố Phong nhanh chóng tan biến, hắn bất ngờ hỏi:"Rốt cuộc vì sao người lại đỡ một kiếm của ta? Vì sao người không đánh lại?"

Nguyên Quân Bạch vỗ lưng hắn, miệng y không ngừng phun ra máu nói:"Ngốc, ngươi là đồ đệ của ta, ta lại là sư phụ của ngươi. Ta làm sao lỡ ra tay với đồ đệ của mình chứ, ngươi đúng thật ngốc."

Nguyên Quân Bạch nói xong liền buông tay, cơ thể y rơi tự do xuống, đôi mắt y nhắm liền, luồng khói đen ở dưới cũng tan đi, Tiêu Ca ngẩng đầu nhìn thấy Nguyên Quân Bạch đang rơi xuống, hắn nhanh chóng chạy đến bắt lấy y.

Tiêu Ca nhẹ nhàng tiếp đất, Vân Thu chạy đến chỗ hắn nhìn Nguyên Quân Bạch trên tay Tiêu Ca nói:"Mau đưa y đi tìm Mạc Tu Diệp."

Tiêu Ca nhanh chóng bế Nguyên Quân Bạch đi tìm Mạc Tu Diệp, Cố Phong từ từ tiếp đất, hắn đi đến bên cạnh Vân Thu lo lắng nhìn hướng Tiêu Ca rời đi hỏi:"Sư tôn sẽ không sao chứ?"
Vân Thu nhìn theo hướng bọn họ rời đi, hắn lắc đầu nói:"Khó nói lắm, ngươi xem đi. Y vì ngươi mới bị như vậy, còn ngươi thì sao. Suốt ngày đi phá khắp nơi."

Cố Phong nghe xong lập tức hối hận, hắn không ngờ sự việc lại đến nông nổi này. Vân Thu nhanh chóng mang Cố Phong về Dương Mặc, Tiêu Ca đưa Nguyên Quân Bạch bị thương trở về Dương Mặc. Hắn nhanh chóng đi truyền tin cho Mạc Tu Diệp.

Cố Phong chạy vào trong phòng, hắn đi đến bên giường. Nguyên Quân Bạch thở hổn hển nằm trên giường mặc dù vết thương ở bụng đã được Tiêu Ca dùng linh lực khép lại nhưng một kiếm kia của Cố Phong không biết có đụng đến đan điền hay không.

Cố Phong lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bợn của Nguyên Quân Bạch, mồ hôi đầy trên khuôn mặt y. Mái tóc đen của y cũng nhanh chóng chuyển sang màu trắng, đôi mắt nhắm liền, Cố Phong nắm lấy bàn tay trắng nõn của y, run rẩy nói:”Sư tôn, người mau tỉnh dậy đi. Người đừng làm ta sợ, ta thật sự biết lỗi rồi.”
Nguyên Quân Bạch nghe thấy tiếng đồ đệ bên tai, y cố gắng mở đôi mắt lên nhìn sang người bên cạnh. Y vươn tay xoa đầu Cố Phong, trên khuôn mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì. Y nói:”Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không sao đâu.”

Cố Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bợn kia, đáy mắt hắn mang theo lo lắng và hối hận nhìn y, Nguyên Quân Bạch nói xong nhanh chóng rơi vào hôn mê. Cùng lúc đó, Mạc Tu Diệp mang một chiếc hộp gỗ chạy vào, nàng ngồi xuống giường nhanh chóng bắt mạch cho y.

Chưa đầy một chén trà, nàng bỏ tay khỏi, trên khuôn mặt nàng mang theo vài phần đại biến. Tiêu Ca bước vào nhìn khuôn mặt đại biến của Mạc Tử Diệp lo lắng hỏi:”Như thế nào?”

Mạc Tu Diệp nhanh chóng lấy lại tinh thần nhanh chóng quay sang nhìn Tiêu Ca, nàng nói với giọng điệu nghiêm túc:”Ngươi mau mang Cố Phong ra ngoài đi, ta sẽ bắt đầu châm cứu cho Quân Bạch. Nhớ lời ta, không được cho ai vào làm phiền, bất cứ ai cũng không được vào.”
Tiêu Ca nhanh chóng gật đầu, hắn nắm lấy cổ áo của Cố Phong nhanh chóng xách Cố Phong đi, đáy mắt Cố Phong có vài phần không nỡ nhưng nếu hắn làm phiền thì nhất định sẽ làm y mất mạng, hắn đành phải rời đi.

Bình Luận (0)
Comment