Tay phải Tiết Trầm Cảnh nắm dao phay, năm ngón tay thon dài của tay trái ấn xuống một miếng thịt ba chỉ lạc mỡ đan xen.
Từ sáng sớm tinh mơ, hắn đã bắt đầu xử lý một đầu lợn rừng nhỏ do Ma Cốt ngậm từ trên núi trở về.
Miếng ba chỉ này hắn vừa lấy xuống từ đó.—— chỉ bởi vì Ngu Ý nói, nàng hôm nay muốn ăn thịt hầm.Ánh mắt hắn âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm một người một hạc đang vui vẻ cười đùa trong hồ, thịt ba chỉ trong tay vẫn được đều đều cắt miếng.
Trong đầu hắn ảo tưởng lưỡi dao này đang cắt ở trên người Ngu Ý.
Hắn sẽ đem một thân da thịt trắng nõn kia của nàng cắt từng mảnh từng mảnh xuống dưới.“A a a chủ nhân, thời điểm xắt rau đôi mắt ngươi cũng cần nhìn thớt gỗ a, ngươi đang cắt chính là tay mình!” Hệ thống đột nhiên ở bên tai kêu to.Bây giờ Tiết Trầm Cảnh mới cảm nhận được đau nhức từ ngón tay.
Hắn cúi đầu nhìn thấy một đốt ngón tay của mình đã bị cắt ra một vết sâu, còn có thể nhìn thấy xương cốt bên trong.
Đau đớn làm cho cổ họng hắn nức nở một tiếng, nhưng hắn lại ngạnh sinh sinh nuốt trở về, cắn chặt khoé miệng.Cốt Ma ngửi ngửi thấy mùi máu của hắn, đột nhiên nhẩy vào từ cửa sổ phòng phía sau.
Nó đâm cho mọi thứ trong phòng loảng xoảng vang, rồi chạy như điên đến trước mặt Tiết Trầm Cảnh/Nhưng có một sợi sương trắng so với nó còn nhanh hơn, đã từ bên ngoài cửa sổ bay vào.
Giống như có một đám mây trắng tinh bao trùm lên toàn bộ thớt gỗ, liếm láp sạch sẽ máu tươi nhiễm trên thớt.
Đám mây trắng liếm đến đầu ngón tay của Tiết Trầm Cảnh, đột nhiên kiềm chế lại rồi ngưng tụ thành một nắm bột màu trắng di chuyển, bọc lại vết thương trên ngón tay hắn.Cốt Ma liền một chút máu loãng cũng không vớt đến, tròng mắt nó trừng ra giống như sắp rơi ra khỏi mặt, tức giận cào mạnh mười ngón xuống nền gỗ, hàm răng cắn đến kêu khanh khách.Tiếng của Ngu Ý truyền đến từ ven hồ, nàng giương giọng nói: “A Tưu, làm sao vậy? Ta giống như nghe được có tiếng động gì đó.”Tiết Trầm Cảnh cắn cắn hàm răng, từ kẽ răng lên tiếng, “Không có việc gì.”Hắn phất tay ném ra Địa Trọc đang bám chặt lên ngón tay hắn, nhìn miệng vết thương của mình đã sinh ra thịt non kiều nộn, vết thương nhanh chóng được khép lại bình thường.Cốt Ma lưu luyến không rời nhìn chằm chằm ngón tay hắn khép lại, lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.Tiết Trầm Cảnh vừa thấy cái biểu tình ngu xuẩn kia của nó, hắn liền biết nó đang chờ mong cái gì, liền nhấc chân đạp lên trên mặt nó : “Đều lăn, đừng để bị nàng nhìn thấy.”Cốt Ma mang theo một cái dấu chân còn in trên mặt, gục đầu xuống, ủ rũ cụp đuôi nhảy ra khỏi bếp từ cửa sổ phía sau, lại một lần nữa chui vào trong rừng cây..