Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 85



Hai ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay Mạc Phong đặc biệt ngủ rất ngon hắn không gặp ác mộng cảnh máu me, cảnh kẻ đồi mạng hôm nay đặc biệt.

Hắn mơ gặp một con hưu có chiếc sừng cầu vòng, thân lại màu vàng trong.

Nó từ từ tiến lại gần hắn rồi hóa thành một cô gái có mái tóc cầu vòng rực rỡ, nhưng hắn lại không thể thấy được mặt cô.

Cô ta vậy mà ôm lấy Mạc Phong ép bộ mắt hắn vào ngực cô nói gì đấy hắn không tài nào nghe nổi.

Nhưng hắn nghe được một câu.

"Em tên Thất Sắc..."

Cũng là câu cuối cùng trước khi hắn tỉnh dậy, mở mắt thì cô nàng Tố Tố lại lấy hắn làm gối ôm bộ dạng ngủ rất ngon, hắn cũng bó tay với cô nàng này... Dù thế nào hắn cũng là một tên thanh niên 23 tuổi đấy sinh lý rất bình thường dù là anh trai đi nữa thì hắn cũng là con trai dã thú nổi lên lúc nào không hay.

Muốn thành phụ nữ thế cơ à?

........

....

..

.

Đâu đó bên trong Vương Minh nơi chỉ một màu đen không ánh sáng.

Nhưng lúc này lại có một cô gái tóc màu cầu vòng khiến cả nơi không ánh sáng lại sáng một chỗ nơi cô ngồi.

Đối diện cô là một cô gái với mái tóc đen dài, một bộ váy màu đen nhìn sơ có thể làm bằng lông loài chim nào đấy và một đôi mắt màu hồng nhạt ẩn hiện trong màng đêm.

Một đen một trắng vậy mà ngồi đối diện với nhau, cùng nhau uống trà.

[Ngươi vừa gặp chủ nhân sao?]


{Ừ, sao thế ngươi không vui à?}

[Không phải, ta và ngươi là đồng bạn không so đo với ngươi.]

{Chỉ là ta nhớ ngài ấy quá thôi... Nhưng hiện tại ngài vẫn không thể nghe ta nói gì.}

[Ta qua thật ghen tị với ngươi.]

{Tại sao? Ta mới là người ghen tị với ngươi mới đúng, ngày ngày được nói chuyện với ngài ấy.}

[Không... Lúc ấy, ngài để ngươi bên cạnh cùng chiến đấu với ngài... Ta lại bị đuổi đi.]

{Hi hi, không ngờ ngươi lại có mặt này nhưng chả phải tất cả đều được ngài ấy tính toán sao.}

[Nhưng ta không cam lòng, tại sao ngươi thì được ta lại phải...]

{Đừng buồn nữa, có lẽ lần sao ngươi ta và ngài ấy sẽ cùng nhau...}

[Ngươi nói phải, bọn chúng cứ đợi mệnh đi.]

{Tất nhiên, chủ nhân đời nào bỏ qua cho chúng.}

[Nhưng mà ngươi có nghĩ, ngài ấy hơi phong lưu không.]

Nói xong cô gái tóc đen quay sang nhìn khung cảnh gần nhưng mà xa kế bên, nó gần như được cách bằng một bức màng vô hình.

Nơi cô gái nhìn là một nơi cảnh quanh cực tĩnh lặng và đẹp lạ lùng, với bên trái là rừng trúc lâu lâu lại có tiếng gió, bên phải lại là rừng hoa anh đào với những cánh hoa lâu lại rơi xuống nền đất rồi tan biến, ở giữa là một ngôi nhà đơn sơ, phía sao ngôi nhà là ngọn núi với thác nước chảy rì rào.

Một khung cảnh nên thơ, với những thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang bàn chuyện.

Mục Thanh Phượng, Mục Thanh Hạ, Ninh Tâm Nhi, Mia, Yue và cả Linh Sang chỉ vắng mỗi Mị Cốt đang tu luyện sao núi.

Mia và Yue là hai kẻ đang đọc truyện nếu có Vương Minh ở đây hắn sẽ nhận ra là những mẫu truyện hắn từng đọc.

Còn ba người còn lại đang tám chuyện chủ đề chắc là tên nào đó... Tên Vương Minh.

Trở lại với màng đen cô gái tóc cầu vòng đưa tay lên che miệng cười duyên.

{Hì hì, ngươi đó thiệt tình. Ngài ấy lúc trước chả phải tỳ nữ đầy đấy sao.}

[Tức quá đi à! Tại sao bọn chúng lại được ngài ấy sủng ái ta thì không chứ... Bực bội à, kẻ từ lúc ấy đến giờ ta còn chưa được ôm ngài ấy nữa...]

{Không phải ngài ấy vẫn hay nói chuyện với ngươi đó sao? Coi bộ ngài rất thích ngươi đó.}

[Gì chứ...? Ngài ấy toàn chê ta thôi.]

{Hì hì, ngươi với ngài ấy lúc nào chả vậy... Chả phải lúc trước cứ mỗi lần ngươi khóc ngài ấy phải mất một khoảng thời gian để vỗ ngươi đấy sao.}

[Hay... Nhưng ta muốn gặp ngài ấy quá.]

{Ta cũng vậy.}

........

.....

...

..

.

Bên ngoài sao khi chờ đợi một thời gian cô em gái của Mạc Phong cuối cùng cũng tỉnh.

Ngay khi cô mở đôi mắt thì một đôi mắt khác đang nhìn cô, hai người nhìn nhau một lúc bầu không khí tĩnh lặng.

"Chào buổi sáng anh hai."


"Chào."

"Nè đừng có kiệm lời với em chứ!"

"Ừ."

"Nè! Đừng có kiệm lời mà."

"Được rồi rửa mặt đi, chủng bị đi ra ngoài."

"Vângggg."

Tố Tố năng động chạy ra khỏi.

[Điểm Tiêu Cực: 6880.]

Lại phải tốn điểm mua vũ khí cho nhỏ... Mà giấc mơ đó là sao thế nhỉ? Thôi kệ, dù sao ngủ rất ngon.

[-4500 Điểm Tiêu Cực.]

[Nhận Nguyệt Đao.]

Mạc Phong cũng bật khỏi chiếc giường vệ sinh xong hắn dẫn Tố Tố ra đầu một con phố.

Từ túi hệ thống hắn lấy ra một thanh đao màu đen, hình dạng như một cây dao phai lớn và không trui, cắn đao quấn vải trắng quanh.



(Cứ tưởng là đao của anh Tử Thần nào đấy ^_^.)

===================================

"Anh hai đây là..."

Tố Tố hiếu kì khi thấy Mạc Phong từ hư không lôi ra thanh đao to tướng hỏi.

"Một số khả năng của người đột biến."

Mạc Phong tất nhiên là chém gió chả có người đột biến nào có khả năng như hắn cả.

Tất nhiên Hệ Thống thì đến từ Tiểu Nguyệt mà cô ta nói cô ta đến từ Dị Thứ Nguyên, Mạc Phong con lâu mới tin con mắm đó Dị Thư Nguyên là thứ hắn từng đọc qua ở một bộ truyện tranh Tiểu Nguyệt chắc chắn là lấy từ đó mà nói.

Bỏ qua vấn đề đó hắn trong lúc không chú ý Tố Tố đã nhấc thanh đao đang cấm trên đường lên quơ quơ.

Ha... Giờ thì nhỏ thành siêu nhân rồi, cây đao đó nặng cũng phải 50 kg.

"Anh hai giờ em phải làm gì?"

Tố Tố trong đợi ánh nhìn Mạc Phong.

"Đó."

Mạc Phong tay chỉ về hướng đám Zombie đang đùng đùng kéo tới, tất nhiên hắn đã kiểm tra không có loài biến dị để đảm bảo Tố Tố không gặp vấn đề gì nguy hiểm.

"Anh hai... Em phải giết chúng hả?"

"Ừ."

Mạc Phong nở nụ cười trong chờ, không biết cô em gái này của hắn sẽ ra sao đây, hắn tất nhiên sẽ không giúp 1 2 vết cắn với cô bây giờ không đáng ngại, miễn nhiễm với Virus của cô bây giờ khá cao.

"Anh có mấy cái bánh pudding trong khá ngon nha, chạm là hết đấy."

Tất nhiên Mạc Phong cũng không quên cho cô chút động lực.

Dù hắn biết tiểu thư đây được chăm khá kĩ việc giết gà trộm chó chưa bao giờ động tay, nhỏ sẽ ra sao đây Mạc Phong rất trong chờ.


"Hả? Hả? anh lấy đâu ra vậy...? Đừng mà... Pudding... Anh hai anh nhẫn tâm vậy sao?"

Tố Tố bộ mặt đáng thương cầu xin giúp đỡ.

"Được rồi 1 con thôi."

Mạc Phong đưa khẩu súng bắn nát hai chân của con Zombie đã tiếng gần tới Tố Tố trong khi cô cầu xin Mạc Phong.

Bị bắn lìa hai chi con Zombie vẫn khát máu dùng hai tay mà bò trên đất tới chỗ Tố Tố.

Tố Tố tay cầm thanh đao run rẩy, cô không sợ bị nó cắn cái cô sợ là giết chóc.

Hít một hơi thật sâu khuôn mặt kiên định.

Phải mạnh mẽ! Phải mạnh mẽ!

Phập!!!

Máu bắn tung té văng dính cả mặt cô.

Cô vậy mà một đao bổ đôi đầu của con Zombie.

Không tồi, cũng không phải đại tiểu thư yêu kiều gia tộc nào đó... Rất có năng khiếu.

Mạc Phong đôi mắt hài lòng đánh giá, nếu cho đại tiểu thư nào đó chắc đã khóc thét gì sợ, mà nếu làm được chắc cũng phải ối mửa tùm lum nhưng Tố Tố thì không, khuôn mặt chỉ chút sợ hãi ngoài ra không gì đáng lo.

Rồi sẽ quen thôi.

Mạc Phong rồi trên mui xe quan sát, hắn cũng tiện tay bắn hạ mấy con có tốc độ khác thường lao tới tấn công cô, dù rằng đã nói không giúp.

Tố Tố vậy mà thích ứng rất nhanh dù tay đã đỏ ửng gì cô chưa bao giờ làm việc gì quá nặng, nhưng vẫn kiên trì chém giết không than thở.

Mạc Phong rất hài lòng ở khoảng này của cô, bầy Zombie 20 con vậy mà bị cô giết sạch bộ váy trắng cũng nhộm máu xanh mất rồi.

"...Anh hai?"

Tố Tố sao khi giải quyết xong đám Zombie cô tiến đến chỗ Mạc Phong, khuôn mặt úp úng.

"Em làm tốt chứ?"

Cô vậy mà lại như con mèo đôi mắt có chút trong chờ được Mạc Phong ngợi, cô ngay từ đầu không gì cái bánh mà Mạc Phong dụ vỗ cái cô cần là được việc với Mạc Phong.

Mạc Phong có chút bất ngờ gì cô gái này rất kiên cường, mà thứ cô muốn chỉ là cái khen của Cậu.

Mạc Phong thở dài thứ rằng buộc nhất chính là tình thân, tình cảm hắn vốn không nên có quá nhiều tình cảm với cô biết đâu tương lai hắn lại không bảo vệ được cô.

Nhưng hắn thay đổi ý kiến rồi, cô gái này hắn sẽ bảo vệ.

Nhảy xuống xoa đầu Tố Tố.

"Em làm rất tốt."






Bình Luận (0)
Comment