Lãnh địa chiến hôm nay sẽ diễn ra trong vòng nửa ngày.
Nó sẽ quyết định Thành Chủ.Nếu người đó có phu, thê người còn lại cũng được hưởng lợi tức.
Vậy nên, sự kiện lần này sẽ rất đông người tham gia, không thiếu phần của 2 người bọn hắn được.
Người cướp, giữ được Ngọc tỷ trong thời gian lâu nhất sẽ giành chiến thắng.
Ngọc Tỷ vừa vào tay Tuyết Nhi thì cả bang liền hình thành thế thủ.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Lao vào liền chết.
Sau một hồi lại không thấy bất kì một người nào...
Ngửi thấy mùi đánh hội đồng, Tiêu Dao cảnh báo cho mọi người.
Cũng vừa lúc phải đến cả nghìn người lao tới.
Chết đếm không xuể, cứ chết lại hồi sinh.
Tuyết Nhi chuyển qua hỗ trợ cho bang phái, lượng máu vừa tụt lại đầy.
Những thành viên khác di chuyển xung quanh hai người, như một bánh xe xay thịt, luân phiên nhau đi chết.
Trận đánh kéo dài tới 6 tiếng đồng hồ rồi.
Cảm thấy hi vọng tắt nên cũng nhiều người bỏ cuộc.
Chỉ cần giữ lâu nhất là thắng,
-Thông báo- PKSV độc bá sever, chiếm lĩnh Hoàng Thành, lên ngôi Thành Chủ.
Sự kiện kết thúc thì rất nhiều ồn ào, nghị luận trên kênh sever.
Vui buồn lẫn lộn đầy đủ mọi thứ.
Ra bên ngoài cũng vào chiều.
Ánh mặt trời cuối ngày le lói trên mặt biển.
Khoảng thời gian này, rất đẹp a.
Trên bãi biển cũng có rất nhiều người ngắm chiều muộn khác.
Tắm biển, lướt sóng, bơi thuyền, cano,diều sáo, bóng chuyền...
Hay đơn giản chỉ là nằm trên bãi cát.
Trên bầu trời chiều, xuất hiện đốm lửa đỏ rực rơi xuống, vô cùng nhanh.
Không, không chỉ là đốm lửa, mà là chiến giáp.
Theo sau nó là 10 con chiến giáp khác với hình địa cầu trước ngực.
Tuy bị đuổi theo rất sát, nhưng hắn vẫn quay lại, diệt sát được tới 9 người, còn 1 người tránh thoát.
Hoảng loạn là tình cảnh chung lúc này.
Nhìn con chiến giáp với hình ảnh đôi cánh trước ngực kia, cũng dễ nhận ra, nó là thứ gì.
Nó lao vào, bắt đầu oanh tạc bờ biển.
Tiếng la hét, nỗi kinh hoàng được reo rắc.
Như cảm nhận được gì đó, nó lại hướng về phía của Tịnh Tuyết.
Tiếp tục reo rắc nỗi kinh hoàng cho những kẻ khác.Chỉ là Tịnh Tuyết thì không hề bị liên lụy một chút nào.
- Thiên sứ kia, sao ngươi lại ở đây....
Âm thanh nhàn nhạt như bề trên nhìn xuống.
-Ngươi là ai?
Tịnh Tuyết hỏi lại.
- Ta hỏi lại, tại sao ngươi lại ở đây....
-Đây...đây là nhà ta...
Nhìn sang Yasuo, nàng dứt khoát trả lời.
-Vì tên nhân loại hèn yếu này???
Nó chỉ vào Yasuo.
-Yasuo không hèn yếu!!!
Tịnh Tuyết hét lên.
Con chiến giáp khổng lồ đi tới, nhấc chân, như muốn dẫm nát hắn.
- DỪNG LẠI!!!
Tịnh Tuyết hét lên nhưng nó không vì đó mà dừng lại,một cước đạp xuống.
Lực phản chấn khiến Tịnh Tuyết là người gánh chịu, nàng bị chấn văng ra khá xa, nhưng không hề bị thương, dù chỉ là trầy xước.
Tịnh Tuyết thẫn thờ, nàng như hi vọng, mong chờ vào một điều gì đó không tưởng.
Nhưng vẫn không có gì.
-YASUO!!!
Hét lên 1 tiếng thật to, thật lớn như mong nhận được câu trả lời.
Mang theo nó là những giọt nước mắt...
Nếu như....
Tịnh Tuyết đổ gục, ngã ngồi trên mặt đất.
-Ngươi làm vợ ta khóc rồi đó....
Âm thanh văng vẳng vang lên.
Những cơn gió xoáy thổi tan đi lớp khói bụi cũng như đất đá bao phủ, để lộ ra 1 chiếc miệng hố vô cùng rộng.
Yasuo thì đang 1 tay chống đối với bàn chân kim loại to lớn kia.
Đôi mắt đỏ ma mị cùng mái tóc chuyển sang màu vàng dựng lên.
Cả người bá khí tuôn ra
Nhìn hắn rất là nhàn nhã, không có gì là quá khó khăn cả, không nhiễm một chút bụi bám trên quần áo.
Tịnh Tuyết bất ngờ, thực sự bất ngờ.
Nàng biết hắn tu luyện, nhưng không biết hắn mạnh cỡ nào a.
Nàng lo lắng, thực sự sợ, nếu như không còn hắn...
Nhưng bây giờ, hắn không làm sao rồi.
-Làm sao? Làm sao có thể, từ khi nào, nhân loại mạnh mẽ như vậy.
Hắn điều khiển chiến giáp cử động, nhưng bất thành.
Từng bộ phận của con chiến giáp như hiện lên rất nhiều vết chém, càng ngày càng nhiều.
Yasuo thả tay ra.
Cả con chiến giáp như trời trồng.
Từng bộ phận bị cắt đứt, từ tay, chân, đầu.
Phần thân may mắn không có bị chẻ ra.
Cả con chiến giáp đổ sập xuống.
Cũng vừa lúc có thêm 1 đám phi thuyền khác cùng nguyên đội 40 người xuất hiện.
Đều là người Trái Đất.
Bọn họ không được chứng kiến hết, nhưng phần kết là chỉ có 1 mình hắn đập nát con chiến giáp kia.
Ngoài ra, khu vực xung quanh cũng chỉ còn lại 1 nữ khác, cách đó không xa nhưng an toàn.
Tất cả đáp xuống, những người lái chiến giáp đều bước ra, ít nhất phải chứng tỏ rằng họ là an toàn, lỡ gây hấn với người này, không tốt.
Yasuo cũng trở lại bình thường, phủi sạch quần áo đi tới đỡ lấy Tịnh Tuyết.
- Tôi là Trung úy Lí Thiên Vương, trước hết, cảm ơn cậu đã ngăn chặn lại nó.
Người này đi đến cách 2 người một chút, cúi người chào thể hiện sự tôn trọng.
Những người khác cũng làm tư thế cúi người chào.
Hắn cũng làm tư thế chào của quân đội Việt Nam.
-Cậu là người Việt?
-Phải, cũng đã từng.
Tuy không hiểu lắm nhưng hắn không muốn nói nhiều nên người trung úy cũng không hỏi nhiều.
- Cậu có thể cho tôi địa chỉ được chứ?
Yasuo gật đầu, ghi địa chỉ nhà ra cho người kia.
2 người rời đi để lại ánh mắt thán phục của rất nhiều người.
Cả hai đều rất hơn người ah, nữ xinh đẹp tuyệt trần, nam phong trần, mạnh mẽ.
Đẹp đôi.
Không thể không tán thưởng, nhưng quay lại với nhiệm vụ, tất cả cẩn thận dò xét.
Những vết cắt vô cùng sắc ngọt, còn nữa, khoang lái vẫn khá nguyên vẹn, chưa có dấu hiệu phi công thoát ra.
-Bắt sống!!!
- RÕ.