Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 249

Triệu Vô Cực ở bên ngoài phòng im lặng lắng nghe bên trong tình huống.

Trong trí nhớ của hắn Từ Tiểu Bạch cũng không phải là kiểu người một lời không hợp liền mở miệng mắng chửi người, hắn có vẻ cáu gắt, hẳn là đang gặp chuyện gì bực tức lại gặp đám người này đâm đi lên nên mới hành động như vậy.

Lưu Ngạo trên khuôn mặt nụ cười lập tức trở nên lạnh đi hắn có chút căm tức hỏi: 

“ ngươi có biết ta là ai không”?

Từ Tiểu Bạch không mặn không nhạt đáp:

“ ngươi là Tiềm long bảng nhân vật thứ hai Lưu Ngạo, bên cạnh ngươi hẳn là hai cái hồ bằng cẩu hữu của ngươi Lý Uẩn cùng Cụ Anh ở biện kinh thành đúng không”? 

Lưu Ngạo còn chưa kịp trả lời, hai người bên cạnh hắn đã lập tức giận giữ nói:

“ ngươi nói ai là hồ bằng cẩu hữu, chán sống rồi đúng không ”?

Lưu Ngạo cũng không quan tâm thái độ của hai người này đầu ngẩng lên cao vênh váo nói:

“ đã biết thân phận ta còn không mau nhường chỗ, người đắc tội Lưu gia chúng ta trước giờ hậu quả đều rất thê thảm”!

Từ Tiểu Bạch có chút không nhịn được cười phá lên:

“ ha ha, Lưu gia của các ngươi đúng thật là rất ghê gớm, các ngươi ở biện kinh thanh thế cũng không nhỏ. Nhưng ngươi nên nhìn kĩ ở đây là Thiên Vân Thành mà không phải biện kinh cũng không phải Lưu gia các ngươi. Muốn ở chỗ này vênh váo các ngươi cũng phải có vênh váo thực lực, nếu không chẳng mấy chốc sẽ bị đánh thành một cái đầu heo a”!

Lúc này vang lên một cái mềm mại yêu ớt giọng nói:

“ Ca, ta ăn xong rồi. Chúng ta đi thôi không cần cùng bọn hắn tranh chấp”!

Từ Tiểu Bạch không đồng ý:

“ làm sao có thể dễ dàng đi như thế? Nếu ta đi như thế sau này người ta còn xem Từ gia chúng ta ra cái gì”?

Lưu Ngạo liếc mắt nhìn Từ Tiểu Bạch một cái có chút nghi ngờ hỏi:

“ Từ Tiểu Bạch”?

“ chính là tại hạ!”

Đạt được Từ Tiểu Bạch khẳng định Lưu Ngạo lập tức hiểu rõ. Đối phương ở đây cùng hắn lời qua tiếng lại quả nhiên là có bản lĩnh trong người, gia cảnh cũng đầy đủ cứng rắn không sợ Lưu gia của hắn.

Đối phương lại là Tiềm Long bảng thiếu niên anh tài trong lòng có kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều đối phương thái độ quá ương ngạnh vừa mở miệng ra liền không xem Lưu gia của hắn để ở trong mắt khiến Lưu Ngạo tức giận tăng mấy phần.

Cho dù gia tộc hắn là ở biện kinh, nhưng bọn hắn kinh doanh nhiều mặt hàng lại rất rộng rãi ở Thiên Vân Thành cũng có một cái chi nhánh muốn dựa vào cái này chi nhánh này đi đối phó Từ gia làm một cái địa đầu xà ở Thiên Vân Thành phát triển nhiều năm chính là người si nói mộng.

Hắn nếu động thủ ở chỗ này sợ rằng cũng không có cái gì quả ngon để ăn. 

Lại nói Từ gia, tên này không ngờ lại là thiếu chủ từ gia, hắn hoàn toàn có sức lực cùng Lưu Ngạo hò hét một phen.

Lưu Ngạo ánh mắt híp lại hỏi:

“ ngươi tin tức có chút chậm, Tiềm long bảng đệ nhất nhân Tàng Vân Phong ở mấy ngày trước đã đột phá nhất lưu cảnh, bây giờ ta chính là Tiềm Long bảng đệ nhất nhân. không biết thực lực ở trong miệng các hạ là gì”?

Hắn lời này vừa ra khiêu khích ý vị mười phần, Từ Tiểu Bạch cười lạnh nói:

“ ta chính là đang muốn tìm người luyện tay một chút, ngươi chỉ cần đánh thắng ta, ta liền nhường căn phòng này cho ngươi”!

Từ Tiểu Bạch lời nói đanh thép hữu lực, hắn cũng không hề đem Lưu Ngạo nói ra tin tức vạch trần hắn thông tin chậm lụt mà tức giận, một bộ không hề quan tâm giáng vẻ.

Đối với Từ Tiểu Bạch lúc này mà nói, hắn đúng thật là không quan tâm thứ này, hắn chỉ đang hậm hực trong lòng nên muốn tìm người đánh một trận mà thôi.

Tên này Lưu Ngạo lập tức đưa đầu đi lên, không cùng hắn đánh một trận còn có ai xứng đáng hơn nữa.

Từ Tiểu Bạch cũng là Tiềm long bảng thứ tư nhân vật chỉ ở sau Triệu Vô Cực, nay hắn cũng đã thuận tiện đi lên vị trí thứ ba rồi, hắn không hề sợ Lưu Ngạo một chút nào.

Lưu Ngạo ánh mắt híp lại thanh niên tài tuấn chính là không nhìn quen mắt nhau, không tỉ võ phân rõ thắng bại trước đó mọi người đều sẽ không nhìn nhau ra gì, chỉ có tỉ võ phía sau nhiệt huyết mới rút đi mà thay vào đó là tỉnh táo nhận rõ hiện thực.

Bên cạnh hắn hai người cũng đã ánh mắt tức giận nhìn về phía Từ Tiểu Bạch, hai tên này vốn cũng là Biện kinh hai cái gia tộc người.

Tuy không được như Lưu Ngạo gia cảnh mạnh mẽ, nhưng bọn hắn cũng được xem là có truyền thừa gia tộc, nội tình thâm sâu.

Quan trọng hơn hết chính là bọn hắn tính cách ăn chơi rất hợp với nhau nên ở Biện kinh mới bắt đầu đi chung vào một chỗ, thường xuyên làm loạn không xem ai ra gì.

Dù sao đều là con em gia tộc ở phía sau có người chống lưng cũng không cần phải sợ hãi. Bọn hắn cũng không gây ra cái gì đại họa, bởi vậy tới lúc này đèu đang khỏe mạnh ở chỗ này vui chơi nhảy nhót a!

Nhìn hai người bên cạnh hắn ánh mắt tức giận trừng Từ Tiểu Bạch, tên này thiếu niên cũng quá không xem bọn hắn ra gì, đối với trước giờ luôn cao ngạo bọn hắn mà nói đúng là một cái sỉ nhục.

Hắn lúc này mở miệng nói:

“ hai vị a, vị này công tử đã muốn lĩnh giáo bổn sự của chúng ta, hai người nói xem nên làm thế nào a”!

Lý Uẩn lên tiếng cười gằn nói:

“ đánh thôi, lúc đó liền biết ai mạnh ai yếu, ai có tư cách ngồi căn phòng này”!

Cụ Anh cũng lên tiếng:

“ ta cũng muốn lĩnh giáo Từ công tử cao chiêu, xem Từ công tử vị trí trên Tiềm Long bảng có bao nhiêu lợi hại a”!

Hai người nói xong Lưu Ngạo lập tức đổi thái độ nói:

“ hai vị bằng hữu của ta cũng muốn cùng Từ công tử giao thủ một phen, Từ công tử nếu không ngại có thể cùng bọn hắn đánh một cái, bên nào thua lập tức rời khỏi Vọng Tinh lâu, công tử thấy thế nào”?

Từ Tiểu Bạch cười lạnh:

“ hai người cùng lên sao”?

Lưu Ngạo mặt không đổi sắc nói:

“ hai người bằng hữu của ta cũng không phải cái gì cao thủ trên giang hồ, cũng không có tên trên Tiềm long bảng. Nếu có cũng khoảng ở mười một mười hai hạng ở đó, thiếu một chút a.

Bởi vậy bọn hắn nếu một người lên thì quá xem thường công tử, hai người mới có thể để Từ công tử thế hiện ra võ công tinh diệu của mình, công tử nói đúng không”? 

Lưu Ngạo lời nói ôn nhã lễ độ không hề có một chút nào giống như là đang tức giận hay thiếu lễ nghi, nhưng hắn nội tâm thì hoàn toàn không phải thế.

Trong lòng hắn sớm đã vì Từ Tiểu Bạch không biết điều nhường ra vị trí cho hắn mà chửi qua mười tám đời tổ tông Từ Tiểu Bạch, lại vì Từ Tiểu Bạch vừa rồi một câu “Lăn” làm hắn cảm giác được lớn lao nhục nhã.

Hắn trong lòng âm thầm ghi nhớ lên Từ Tiểu Bạch, chờ đối phương đi qua biện kinh địa bàn của hắn hoặc hắn có cơ hội ra tay nhất định sẽ để Từ Tiểu Bạch phải trả giá thật đắt.

Từ Tiểu Bạch suy nghĩ một chút lập tức gật đầu nói:

“ vậy được, hai người này khí tức không tệ, ta cũng đang muốn thư giãn gân cốt một chút, chúng ta đánh một trận đi, ai thua người đó lập tức rời khỏi Vọng tinh lâu”!

Đạt được Từ Tiểu Bạch đồng ý, Lưu Ngạo trong lòng cũng nổi lên một tia cười lạnh.

Hai tên này hắn cũng là biết rõ đã lâu. Bọn hắn tài nghệ tuy không lên được Tiềm Long bàng nhưng lấy gia tộc nội tình lại thêm là hai đánh một, bọn hắn có thể áp chế được Từ Tiểu Bạch cái này mới nổi thiên tài.

Nếu thật sự không ép được, chẳng phải còn hắn đây sao?

Lưu Ngạo không tự thân ra trận bởi vì hắn biết, trận này bọn hắn thắng chắc, không cần hạ thấp bản thân đi đánh với người xếp hạng ở bên dưới mình làm gì.

Giọng nữ lần nữa vang lên nhẹ nhàng nói:

“ Ca, ngươi cẩn thận một chút”!

Từ Tiểu Bạch gật đầu:

“ biết rồi, bọn hắn không làm gì được ta đâu”!

Nói xong hắn rút kiếm ra chỉ về phía ba người, Từ Tiểu Bạch khí tức trên người kéo lên lạnh lùng mở miệng:

“ không cần đi đâu xa, ở ngay chỗ này đánh đi. Đánh hỏng cái gì thì tự bồi thường”!

ở trong căn phòng nhỏ như vậy động thủ vô cùng khảo nghiệm thân pháp của bọn hắn có tốt hay không.

Từ Tiểu Bạch đối với bản thân thân pháp cũng là vô cùng tự tin, hắn dám khẳng đinh hai người này thân pháp không thể nào so với hắn tốt, vì vậy hắn không muốn đổi ra vị trí khác để hai tên này được lợi thuận lợi vây công hắn, ngược lại Vọng tinh lâu một căn phòng này vừa vặn để hắn có chỗ đại triển thân thủ.

Hai người kia giống như không hề quan tâm việc này, Cụ Anh rút ra đao của mình, Lý Uẩn thì là tùy thân bội kiếm, hai người nhị lưu cảnh giới khí tức cũng nhanh chóng kéo lên cao, trong phút chốc căn phòng cảnh tượng dương cung bạt kiếm, vô cùng áp bức.

Lưu Ngạo thì lùi lại một bước lấy vị trí rộng rãi cho bọn hắn giao thủ, hắn cũng thuận tiện quan sát trận đấu, nếu hai cái đồng bạn của hắn có thể đánh thắng không thể tốt hơn, nếu đánh không thắng hắn cũng có thể tùy thời can thiệp một chút.

Đối với vô sỉ Lưu Ngạo mà nói, đánh lén đối với hắn không có cái gì trở ngại tâm lí, hắn cần chính là kết quả mà không phải quá trình!

P/s:đang ốm, trời lạnh quá, mọi người mặc ấm vào nha. Hôm nay đau đầu không viết được nhiều, tạm lên 1 chương dữ gốc vậy!
Bình Luận (0)
Comment