Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 442

Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, hắn vừa liếc nhìn liền nhận ra Thánh Chủ cũng đang rất nhanh tới đây.

Đến lúc đó hắn chắc chắn không rảnh phân tâm đi đối phó đám người này, bị bọn hắn vây công càng thêm không ổn.

Dù sao một mình Thánh Chủ cũng đã đủ để cho hắn toàn lực đi đối phó rồi.

Mà đối phương nếu đến nơi này, hắn muốn để cho đối phương nếm trải cảm giác mất đi truyền nhân là không thể nào. 

Đừng xem thường Thánh Chủ, đối phương cũng giống như hắn chính là đỉnh phong viên mãn cảnh giới, cùng hắn đánh ngang sức ngang tài đã rất nhiều năm, muốn ở trước mặt hắn giết chết cái này Thánh Tử là không thể nào.

Trong mắt Hiền Tụ Nghĩa lóe lên một cái băng lãnh sát ý, trong nháy mắt hắn quyết định thật nhanh, trên thân mình nội công bị đẩy lên đến cực hạn lập tức sử xuất ra Vấn Kiếm tông trấn tông bí kiếm: Bí kiếm - Lục Dực Tinh!

Hiền Tụ Nghĩa trên người áo quần không gió tự bay, cả người hắn tỏa ra một luồng cao thâm mạt trắc khí thế, kiếm cương ngưng tụ sắc bén như có thể cắt chém hết thảy mọi thứ trên đời, phong mang mạnh mẽ vô cùng.

Thánh Tử ánh mắt cương lên, cả người cũng không nhịn được run lên bần bật, đối phương đây là muốn giết hắn? Tên Hiền Tụ Nghĩa bị điên sao? Hắn Vấn Kiếm tông muốn cùng Hắc Nhật Tông toàn diện khai chiến sao? 

Hắn biết hành động của hắn sẽ khiến Thánh Chủ tức giận đến mức nào không? hậu quả đáng sợ đến mức nào không? Hắn muốn bốc lên chính tà đại chiến sao?

Thánh Tử tuy trong lòng sợ hãi nhưng động tác không chậm, trên người khí tức cũng trong nháy mắt đó thẳng tắp kéo lên, nhanh chóng đạt tới đỉnh cao.

Trên người hắn quần áo cũng bị nội lực thoát ra ngoài mà thổi bay phần phật, Thánh Tử tóc điên cuồng bay múa, hai cái đại luân ở xung quanh người hắn đang bay lượn bỗng nhiên hợp lại làm một bị hắn nắm vào trong tay.

Hắn biết, một đòn này, nếu hắn có thể chặn lại được Hiền Tụ Nghĩa thế công, vậy thì sư phụ của hắn Thánh Chủ liền tới, hắn cũng có thể giữ được một mạng.

Nhưng nếu hắn không chặn được, vậy thì Thánh Chủ ở xa như vậy, cũng không thể cứu nổi hắn.

Hắn đã có chút hối hận, sao lúc trước lại lỗ mãng tới đây như vậy

Nhưng nếu hắn không tới, Hoàng trưởng lão bị Hiền Tụ Nghĩa giết chết, hắn cũng không có mặt mũi ở trước mặt các trưởng lão khác trình bày a.

Lúc này đã không lo được nhiều như vậy vấn đề, Thánh Tử ánh mắt lóe lên một đạo lạnh lùng quang mang, mang theo tuyệt sát nhất kích, tay phải cầm lấy đại luân hướng về Hiền Tụ Nghĩa dùng toàn lực ném ra, đồng thời rống to một tiếng:

“ muốn giết ta? không phải dễ dàng như vậy!”

Đại luân trên thân cương khí điên cuồng sáng lên, hai cái đại luân điên cuồng xoay tròn, hiện ra răng cưa vô cùng sắc bén.

Trên thân đại luân lại còn được Thánh Tử truyền vào của mình cương khí, càng làm cho nó trở nên cứng rắn sắc bén hơn rất nhiều, vừa bị ném ra liền đạt tới một cái tốc độ cực kì kinh người hướng Hiền Tụ Nghĩa phương hướng xông tới.

Một kích này nếu thành công, hắn liền có thể nhân cơ hội thở ra một hơi chờ sư phụ hắn cứu viện, nếu không thành công, vậy thì...

Thánh Tử cũng không dám nghĩ tiếp, bởi vì hắn nhận ra, đối phương sử dụng chính là bí kiếm của Vấn Kiếm tông.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Hiền Tụ Nghĩa nhanh như chớp đâm ra ba kiếm, ba kiếm giống như hư mà lại thức, ở giữa hư không vẽ thành một cái sáu cánh ngôi sao, tuy chỉ là một điểm nhỏ như vậy, nhưng trên mình nó mang theo cực kì lớn nội lực rung động, khiến người ta chỉ cần nhìn vào liền cảm giác được một cỗ sắc bén phong mang, thế không địch nổi.

Chiêu đầu tiên bí kiếm của Vấn Kiếm tông lợi hại ở chỗ, nó mang theo cực cường lực xuyên thấu, bất kì võ công hay phòng ngự gì đứng trước mặt nó đều như yếu ớt tờ giấy dễ dàng bị nó xuyên thủng.

Nhất kiếm Khinh Nhược Hàn cũng là nhờ vào một chiêu này ở trên giang hồ thành danh.

Nhưng chiêu thức này ở trong tay Hiền Tụ Nghĩa thi triển ra, nó lại như là mang một cái ý cảnh khác.

Chỉ thấy Lục dực tinh này lóe lên mờ ảo quang mang, trên người nó truyền tới một luồng thần bí chi ý cùng khiến lòng người rét lạnh cảm giác.

Không hề nghi ngờ gì, cái này lục dực tinh bị đối phương xem như chiếu mệnh tai tinh, là điềm báo tử tinh.

Một cái mang theo điềm báo tử tinh, hướng về đối phương xông tới, trên thân của nó còn không ngừng lóe lên sắc bén chi quang, thế không thể đỡ, hướng Thánh Tử song luân phương hướng nhanh như chớp xông tới.

Ầm!

Một tiếng nổ tung to lớn vang lên, Thánh Tử sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.

Nhưng càng làm cho hắn sợ hãi hơn là cái kia mang theo điềm tử Tử tinh đang hướng về phương hướng của hắn lao nhanh mà tới.

Hắn khí cơ đã bị khóa chặt, cho dù muốn chạy chỉ sợ cũng không thể chạy thoát.

Thánh Tử trong ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng đến cực hạn.

Nếu là Khinh Nhược Hàn cùng cảnh giới với hắn đánh ra một chiêu này, cùng lắm hai người cũng là một bên chiếm tiểu thượng phong, một bên trọng thương mà thôi.

Mà Hiền Tụ Nghĩa đánh ra một chiêu này, hoàn toàn là mang theo sức mạnh nghiền ép xông tới, khiến hắn không có chút nào sức chống trả, tuyệt vọng đến cực hạn.

Cái kia mang theo báo tử điềm báo Lục Dực Tinh hướng Thánh Tử xông tới, Thánh Tử điên cuốn sáng lên cương khí hộ thân, nỗ lực trong vô vọng.

A a a a a!

Một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế vang lên, trên người hấn cương khí như một cái tờ giấy mỏng nhẹ nhàng bị xé nát, tiếp theo chính là cơ thể hắn.

Thánh Tử cảm giác được, sinh cơ đang không ngừng trôi đi.

Hắn ánh mắt mờ mịt, rốt cuộc đối phương là vì sao lại tới đây? Vì sao muốn giết hắn? Vì sao sát ý lại nặng như vậy?

Chờ một chút, không phải tên đệ tử kia hồi báo, đối phương phái người kiểm tra qua một vòng, không hề phát hiên viện binh, lúc đó hắn cũng nói, đã báo cáo Thánh Chủ sao? Tại sao Thánh chủ lại đến chậm như vậy?

Lúc này hắn mới tỉnh ngộ ra, thì ra tất cả chỉ là một hồi âm mưu a! mà hắn, lại là một con cờ ở bên trong đó.

Đường đường Hắc Nhật Tông Thánh Tử, không ngờ cũng có lúc bị người khác xem như là con cờ đến sử dụng, mà hắn lại không hay biết gì.

Đến tận lúc chết, hắn mới nhận ra bản thân mình có bao nhiêu buồn cười cùng đáng thương.

Nếu Hiền Tụ Nghĩa đột kích, Hoàng trưởng lão lập tức ứng chiến, bọn hắn vội vàng trở lại báo động, làm gì có cái gì thời gian đi điều tra xung quanh.

Hiển nhiên, cái này tin tức vốn là để lừa dối hắn chủ quan xông ra.

Thánh Chủ đến muộn, hiển nhiên cũng chính là của bọn hắn bên trong âm mưu thao tác, cố tình làm ra như vậy.

Bọn hắn muốn Thánh Chủ chính mắt nhìn thấy, đệ tử của hắn bị Hiền Tụ Nghĩa một kiếm đâm chết.

Bởi vậy Thánh Chủ sẽ đối với Hiền Tụ Nghĩa điên cuồng khởi xướng tấn công, mở ra chính tà đại chiến, khiến cho tất cả mọi người bị cuốn vào tràng đại chiến kinh khủng này.

Mà người bố trí tất cả, không nghi ngờ gì được, nếu không phải là cái kia Hoàng trưởng lão, cũng là có liên quan tới hắn.

Thánh Tử ánh mắt dần dần tan rã, hắn cố ngoảnh đầu nhìn về bên kia.

Hoàng trưởng lão cũng đang nằm trên mặt đất nhìn lấy hắn, một tay đối phương ôm ngực dường như bị trọng thương, nhưng ánh mắt cùng trên miệng hắn thì kéo ra một cái âm lãnh nụ cười, như là kế hoạch của hắn đã thành công như vậy.

Thánh Tử rất muốn hỏi một câu, ngươi rốt cuộc là ai? vì sao lại muốn bốc lên chính là chi tranh? Như thế đối với ngươi có lợi ích gì?

Nhưng lúc này, hắn sinh mệnh đã cấp tốc trôi đi, cho dù là đỉnh phong sơ kì cao thủ, bị Hiền Tụ Nghĩa đánh trúng một chiêu bí kiếm, cũng không thể sống nổi.

“ Thánh Tử!”

Tê tâm liệt phế âm thanh lần thứ hai vang lên, không ai khác chính là đang lao nhanh mà tới Thánh Chủ.

Đến lúc hắn tới nơi, đỡ lên Thánh Tử, Thánh Tử đã là một cái xác lạnh tanh.

Thánh Chủ khí tức trên người vô cùng không ổn định, lúc sáng lúc tối, như là tâm trạng điên cuồng của hắn lúc này vậy.

“ không không không, ngươi sao có thể chết như vậy! Đây không phải sự thật, Thánh Tử, mau tỉnh lại đi!”

Thánh chủ có chút thất thố âm thanh vang lên, hắn giống như muốn khóc nhưng lại không thể khóc được, vô cùng thương tâm, nhưng lại không biết biểu lộ ra như thế nào cho đúng.

Tay của hắn run run vuốt lên mí mắt của Thánh Tử để cho Thánh tử chết được nhắm mắt, trên mặt của hắn không tự chủ nhỏ xuống mọt giọt nước mắt.

Tu luyện đến cảnh giới của Thánh chủ, để cho nội tâm của hắn xuất hiện to lớn như vậy rung động quả thật không phải chuyện dễ dàng gì.

Thánh Tử là đệ tử thân truyền của hắn, một tay hắn nuôi dạy thành tài.

Không ngờ hôm nay liền bị người giết chết, mà người đó lại là đối thủ lớn nhất cả đời này của hắn.

Thánh chủ để Thánh Tử xuống đất, hắn từ từ đứng lên.

Xung quanh hắn mấy mét phạm vi, đất bay đá chạy, trên người hắn áo quần bị nội lực phát tán ra thổi đến phần phật rung động, vô cùng dọa người.

Trong mắt hắn bắn ra lạnh lẽo đến cực hạn quang mang, hiện lên khát máu quang mang.

Lúc này Thánh Chủ, đã hoàn toàn mất đi lí trí, hắn bây giờ, chỉ muốn giết chết cái này ở trước mặt hắn một kiếm đánh giết chết hắn yêu quý nhất đệ tử.

Hiền Tụ Nghĩa lạnh nhạt lên tiếng:

“ ngươi cũng cảm nhận được mất đồ chi bi a, thế sao lúc đầu còn làm vậy?”

Thánh Chủ bây giờ đã rất điên cuồng, hắn nghe được Hiền Tụ Nghĩa lời nói liền nhận ra trong đó có chút không đúng, nhưng giết đồ chi thù, cho dù có là chuyện gì đều có thể bị hắn gác lại phía sau.

Đối với hắn lúc này, trả thù mới là đại sự quan trọng nhất.

“ làm cái con mẹ ngươi, hôm nay ta cùng ngươi liều mạng!”

Ầm!

Điên cuồng nôi lực va chạm xung kích nổ tung, Hắc Diệp thành cổng tây lập tức truyền tới một cuộc kinh thiên đại chiến, người tham gia bên trong chính là chính tà hai ngọn cờ đầu, Hiền Tụ Nghĩa cùng Thánh Chủ.

Bên trong sự việc này, hiển nhiên có hiểu nhầm, cũng là âm mưu.

Nhưng cả hai người ở dưới mất đồ chi bi, đã không còn cái gì tỉnh táo muốn nói chuyện.

Bọn hắn lúc này ý nghĩ duy nhất, chính là diết chết cái này truyền kiếp của mình đối thủ, vì đồ đệ cùa mình báo thù rửa hận!
Bình Luận (0)
Comment