Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 16


Thi hội bắt đầu vào tháng ba, mà đường vào kinh cũng tốn khoảng ba tháng, nếu năm sau họ mới đi thì không kịp.

Đặc biệt là khi đông đến, càng đến gần kinh thành thì càng lạnh.

Nên ba người bàn bạc rồi quyết định khởi hành ngay, đến kinh thành trước khi năm mới tới.

Trước khi Bùi Chỉ Hành lên tỉnh thành thi hương, lão sư của y từng viết cho y một bức thư tiến cử, để Bùi Chỉ Hành tới kinh thành rồi thì cầm thư đến tìm bạn cùng trường của ông đang làm quan ở kinh thành.

Rương vàng đào được đã sớm tiêu một phần lúc đi đường, một phần đổi thành ngân phiếu mang trên người, một phần thì thuê tiểu viện ở gần trường thi hương, ba người trả phòng, vì trời quá nóng nên cả ba không muốn đi đường bộ, nên tính ngồi thuyền một đoạn rồi chuyển sang xe ngựa.

Bùi Chỉ Hành đã sắp xếp xong lộ trình cả rồi, nào ngờ Nguyễn Kiều lại bị say thuyền.

May mà trên người Bùi Chỉ Hành có mùi trúc nhàn nhạt, Nguyễn Kiều dựa vào bên người y mới thấy tốt hơn chút.

Đây là lần đầu tiên Bùi Chỉ Hành có cơ hội chăm sóc Nguyễn Kiều, nhưng mà y lại chẳng vui nổi.

Sau khi lên thuyền thì ít phải mất bảy ngày mới đến bến thứ nhất, mấy ngày này, sắc mặt Bùi Chỉ Hành nhìn còn khó coi hơn cả Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều cứ cảm thấy, nếu không lên bờ nhanh thì Bùi Chỉ Hành sẽ muốn phá thuyền luôn vậy.


Nhận thấy Nguyễn Kiều đang nhìn mình, Bùi Chỉ Hành buông sách, rất tự nhiên ôm nàng vào lòng, sau đó cầm viên mơ chua trong mâm nhét vào miệng nàng, cau mày vén tóc trên mặt nàng qua, "Lại khó chịu? Nhịn một lát, chúng ta sẽ rời thuyền sớm thôi."
May mà trước khi xuất phát, Bùi mẫu lo bị cảm nắng nên đã chuẩn bị mơ chua, Nguyễn Kiều mới có thể miễn cưỡng nhờ ăn mơ mà giữ được mạng mình lại.

Cũng vì say thuyền, Nguyễn Kiều đã được trải nghiệm cảm giác được người ta nâng trong lòng bàn tay.

Lúc còn sống ở mạt thế, nàng sống rất cẩn thận, không thể tin tưởng bất kỳ ai, cũng chưa từng thân cận với ai như vậy, cũng không có ai đối xử tốt với nàng như vậy.

Trong trí nhớ, người nhà đã sớm bị vùi lấp trong những ngày tháng lang bạt kỳ hồ và zombie đầy trời, chút hình ảnh nàng còn giữ lại được là lúc mạt thế vừa bắt đầu, mẹ nàng mặt đầy máu ôm lấy cha đã bị lây nhiễm, kiệt lực kêu gào bảo nàng chạy mau.

Nguyễn Kiều nhắm mắt lại, dùng sức nhai nhai mơ chua trong miệng.

Bỗng chốc, nàng đột nhiên mở mắt, "Bùi Chỉ Hành, chàng hôn ta đi."
Bùi Chỉ Hành sửng sốt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm trong trẻo của nàng, cổ bắt đầu hồng lên, "Sao...!Sao đột nhiên..."
Nguyễn Kiều không kiên nhẫn ngắt ngang, "Chàng không muốn?"
Bùi Chỉ Hành nhì mắt nàng, chú ý tới yếu ớt khó phát hiện trên mặt nàng, không nói gì nữa, cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi mềm mại, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mang ý trấn an dừng ở đuôi mày nàng, chóp mũi, cuối cùng mang theo chút thở dài im lên môi nàng......!Sợi tóc đen nhánh chảy từ trên vai Bùi Chỉ Hành xuống và mái tóc đen xoã trên giường của Nguyễn Kiều hoà với nhau, đan đan chéo chéo, thân mật khó phân.


Trái tim bất an của Nguyễn Kiều dường như cũng được trấn an lại.

Sáu ngày sau, thuyền khách dừng ở một bến ở trấn nhỏ, sau khi rời thuyền, Nguyễn Kiều đi trên đất rồi vẫn còn cảm thấy không chân thật, hai chân nhũn ra.

Bùi Chỉ Hành tìm khách sạn lớn nhất ở đây rồi dẫn theo Nguyễn Kiều và Bùi mẫu vào ở, sửa sang lại hết xong, không màng Nguyễn Kiều phản đối, Bùi Chỉ Hành ra ngoài mời đại phu về khám cho nàng.

Không ngờ, Bùi Chỉ Hành về rất nhanh, không dẫn theo đại phu, mà dẫn theo một nam nhân trung niên về.

Nguyễn Kiều có ấn tượng với người này, lúc ấy Hạ Văn Trạch cố tình không cho họ thuê tiệm, nàng thấy người này trong số những người vây xem.

Chỉ là so với khi đó, giờ ông quá chật vật, cả người không có một văn tiền, thậm chí còn có một vết thương dữ tợn đang sưng, thương thế rất nặng, người đã không đứng vững nhưng vẫn còn cố giữ tỉnh táo.

Nguyễn Kiều không nói gì, chỉ nhìn về phía Bùi Chỉ Hành.

Bùi Chỉ Hành không giải thích ngay mà nói, "Để hắn ở phòng của chúng ta, nàng uỷ khuất ở cùng nương nhé, ta đi mời đại phu tới khám cho hai người, về ta lại nói cho nàng."
Nguyễn Kiều đương nhiên sẽ không cãi lại y trước mặt người khác, thuận theo đồng ý, "Được, chàng đi đi, nơi này có ta."
Bùi Chỉ Hành về rất nhanh, vết thương trên người nam nhân trung niên đã nứt toác, đại phu cắt từng miếng thịt thối ra, băng bó lại rồi khai đơn thuốc, sau đó mới bắt mạch cho Nguyễn Kiều.


Nguyễn Kiều vốn chỉ say thuyền thôi, xuống thuyền là đã dần tốt lên rồi.

Vì một tuần trước luôn không ăn uống hẳn hoi, đại phu dặn dò nàng thời gian tới phải ăn thanh đạm rồi mới dẫn theo dược đồng đeo hòm rời đi.

Đại phu vừa đi, nam nhân trung niên liên tục ho khan, một lúc lâu sau mới suy yếu nói, "La mỗ ít nhiều được hai tiểu bằng hữu cứu giúp, nếu không dù ta có thoát được ám toán thì chỉ sợ cũng chết ở đây.

Đợi trở lại kinh thành rồi, La mỗ tất sẽ thâm tạ."
Biểu cảm của Bùi Chỉ Hành rất nhạt, "Không cần thâm tạ, vốn chỉ là thuận tay, ta tin tưởng dù là ai cũng sẽ không thấy chết mà không cứu."
Ánh mắt nam nhân trung niên dừng trên người Bùi Chỉ Hành một hồi lâu, như nhớ đến gì đó, ông nhăn mày, "Nếu không phải ta biết An Quốc Công chỉ có một nhi tử, cũng đã gặp Bùi thế tử thì chỉ sợ nhìn thấy ngươi sẽ nhận sai người, thật sự là quá giống."
"Cha ta đã chết năm ta hai tuổi, sau này tiên sinh chớ nói vậy, tránh để nương ta nghe thấy." Bùi Chỉ Hành mặt không cảm xúc.

Nam nhân trung niên biết mình vô tình mạo phạm Bùi mẫu thì ngượng ngùng, vội bổ cứu, nói rằng từ giờ đến khi vào kinh, mình có thể làm phu tử tạm thời cho Bùi Chỉ Hành.

Học vấn của nam nhân trung niên đáng tin hơn diện mạo cuồng dã của ông nhiều, không những giúp Bùi Chỉ Hành bổ khuyết chỗ còn thiếu sót, thậm chí còn giúp Bùi Chỉ Hành biết một số thứ y không thể biết đến.

Đặc biệt là khi nam nhân trung niên phát hiện Bùi Chỉ Hành không những thông tuệ mà gần như đã thấy là không quên, ông dạy Bùi Chỉ Hành tất cả những gì mình biết, ngay cả vết thương của mình cũng không quan tâm, ngày nào cũng túm Bùi Chỉ Hành đi đọc sách.

Mỗi ngày Bùi Chỉ Hành rút thời gian làm bạn với Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều đều có thể cảm giác được ánh mắt căm giận như có thể nhìn xuyên thấu qua lưng mình của nam nhân trung niên kia.

Nguyễn Kiều: "......"
Biết là ông sốt ruột cho người tài, không biết thì còn tưởng nàng đoạt nam nhân với ổng đấy.


Để tránh đêm dài lắm mộng, sau khi vết thương của nam nhân trung niên không còn chảy máu nữa, họ thu thập lên đường.

Vì tránh bị người khác nhận ra, nam nhân trung niên còn cạo cả hàm râu mình tỉ mỉ nuôi dưỡng nhiều năm đi.

Ngày cạo râu, vẻ mặt ông còn đau đớn hơn cả cha mẹ chết, khiến Nguyễn Kiều nhìn mà cạn lời.

Họ đi đường bộ, đi đi dừng dừng, có lẽ là xe ngựa của họ quá nát, hai con ngựa già chẳng có tác dụng gì mấy, người kéo xe cũng bình thường không thể bình thường hơn, nên dù gặp cướp hay là bị quan phủ kiểm tra, thấy cái biển Trên đường vào kinh thi hội rồi thì cũng mặc kệ họ.

Còn lại nếu gặp đám không biết tốt xấu, cái xe ngựa nát như vậy rồi vẫn muốn cướp thì sẽ bị Nguyễn Kiều một chân đá bay.

Nam nhân trung niên lúc đầu còn hơi hối hận, sợ những người đuổi giết mình sẽ đuổi theo, liên luỵ đến cả nhà Bùi Chỉ Hành.

Nhân tài như Bùi Chỉ Hành, nếu không có biến cố gì thì nhất định sẽ là một vị quan tốt trung quân vì bá tánh, ông không nên đề nghị Bùi Chỉ Hành mang mình theo!
Nhưng mà, không lâu sau, ông không còn nghĩ vậy nữa.

Ông cảm thấy quyết định lúc trước của mình quả là một trong số những quyết định chính xác nhất trong cuộc đời này!
Chẳng những cảm thấy thành tựu vì mình có một học sinh thông minh, còn có thể được ăn món ăn không thua kém gì tửu lầu cao cấp bên ngoài của Bùi mẫu, càng quan trọng hơn, tiểu tức phụ nũng nịu của học sinh nhà ông lại là người có thể một quyền xử một người, cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn nữa cơ!
Ngày đến kinh thành, nam nhân trung niên nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Chỉ Hành, cực kỳ không tha, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mãi chẳng chịu rời đi.

Học tập cùng nam nhân trung niên gần ba tháng, hai người vừa là thầy vừa là bạn, Bùi Chỉ Hành cũng không lãnh đạm với ông như trước, thấy thế thì nghi hoặc hỏi, "Tiên sinh còn dặn dò gì không?"
"Khụ." Nam nhân trung niên sờ mũi, "Nương của trò có định tái giá không?".

Bình Luận (0)
Comment