Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 48


Tác giả: Kiều Lam
Mấy ngày gần đây, Nguyễn Kiều phát hiện Tần Vân Huyên hơi là lạ.
Lạ ở chỗ rõ ràng đã hợp tác xong rồi mà y không đi, chẳng những ở lại Trì Thành, còn luôn đi theo bên cạnh nàng, một bộ muốn nói lại thôi.
Nguyễn Kiều cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi: "Gần đây ngươi luôn ở lại Trì Thành, không sợ bên Biên Thành xảy ra nhiễu loạn gì sao?"
Tần Vân Huyên lắc đầu, "Không sao, trước khi đi ta đã an bài hết rồi, không quay về cũng không sao."
"Không có việc gì, ngươi cũng không cần phải đi sau ta mãi thế chứ?" Nguyễn Kiều hơi hoang mang, "Ta thấy ngươi cứ muốn nói lại thôi, ngươi muốn nói gì với ta?"
Tần Vân Huyên im lặng, vuốt ve chén trà trong tay, hơi cúi đầu, giọng nói rầu rĩ, "Nàng còn đang giận ta sao?"
Nguyễn Kiều bị y hỏi, sửng sốt, "Cái gì?"
"Vì lúc trước ta ngăn cản nàng......!Sau đó xin Hoàng thượng tứ hôn, cho nên nàng vẫn luôn chán ghét ta sao?" Tần Vân Huyên nắm chén trà, nhẹ nhàng vuốt mép chén, mắt cũng không nhìn chén chăm chú, không nhìn Nguyễn Kiều, "Lúc trước ta xin lỗi nàng, mặc nàng trừng phạt, nàng vẫn luôn không trừng phạt ta, nếu trừng phạt, nàng có nguôi giận không?"
Nguyễn Kiều cảm thấy trên đầu mình lúc này chắc chắn đang có một dấu hỏi chấm to đùng, "Ngươi mấy ngày nay vẫn luôn nghẹn vì chuyện này?"
"Không phải." Tần Vân Huyên ngẩng đầu, "Ta hơi lo cho nàng, nhưng ta biết nàng sẽ không tin tưởng ta, ta nói ra, có thể nàng sẽ nghĩ là ta châm ngòi, nên ta không nói."
Nguyễn Kiều: "Sao ngươi biết là ta có tin hay không?"
"Nàng chắc chắn sẽ không tin." Tần Vân Huyên lại rũ mắt, "Giống như trong lòng nàng muốn thay đổi triều đại, tình nguyện tin tưởng người xa lạ, cũng chưa từng nói cho ta nửa câu."
Nguyễn Kiều hận không thể trợn trắng mắt trừng y, "Không phải ngươi nói không sao à? Hơn nữa, ngươi cũng muốn tạo phản, cũng đâu có nói cho ta?"
Tần Vân Huyên im lặng một lát, "Vậy bây giờ, hai chúng ta không giấu giếm gì nhau, một trừ một, triệt tiêu.

Vì sao nàng còn chán ghét ta?"
"Ta không có chán ghét ngươi."

"Nàng có." Tần Vân Huyên tạm dừng một lát, "Nếu không phải ta chủ động mở miệng, nàng sẽ không nói chuyện với ta, hơn nữa còn tin tưởng họ nhiều hơn ta, vừa nãy còn đuổi ta đi."
Nguyễn Kiều nghe giọng y có mấy phần ủy khuất, tức khắc: "......!Có phải ngươi đã quên giữa hai chúng ta có huyết hải thâm thù rồi không? Ta là con gái kẻ thù đã hại chết phụ thân ngươi!"
Biểu cảm trên khuôn mặt Tần Vân Huyên dần trầm xuống.
"Ngươi xem, ngươi cũng biết rõ điều đó." Nguyễn Kiều cười nhạt, "Ta không biết vì sao ngươi lại có hảo cảm và tin tưởng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ một ngày nào đso sẽ giống phụ thân ngươi, bị ta hạ độc thủ à?"
"Nàng sẽ không." Tần Vân Huyên tuy có hơi thất thần, nhưng giọng nói lại rất chắc chắn, "Ta cũng không biết vì sao ta lại tin tưởng nàng như vậy, nhưng ta rất chắc chắn nàng sẽ không làm vậy với ta."
"Thật ra lúc tiễn nàng đi, ta đã nghĩ đến việc hoàn toàn từ bỏ, nhưng ta không ngờ ông trời lại cho chúng ta gặp lại.

Mấy ngày nay ta nghỉ ngơi không tốt, vẫn luôn suy nghĩ, sau đó ta nghĩ thông suốt." Tần Vân Huyên đột nhiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều tựa như có móc, lại lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần, "Nàng và mối thù của ta không có xung đột."
Nguyễn Kiều: "Sao ngươi biết giữa chúng ta không có xung đột?"
Tần Vân Huyên: "Ta giết Lâm Hiến."
Nguyễn Kiều đối mặt với ánh mắt bằng phẳng của y, hơi ngốc, mãi sau mới nhận ra ý của Tần Vân Huyên, Nguyễn Kiều: "......"
Xin lỗi, nàng quên rồi!
Đều do lúc xuyên qua nàng đã gả cho Tần Vân Huyên, nàng chưa từng gặp người nào của Lâm gia, càng không có ấn tượng, nên lúc trước nghe Tần Vân Huyên giết Lâm Hiến, nàng căn bản không để tâm, thậm chí còn chưa từng liên hệ đến mình.
Giờ bị Tần Vân Huyên chỉ ra, Nguyễn Kiều lập tức xấu hổ.
Ánh mắt Tần Vân Huyên sáng quắc nhìn Nguyễn Kiều, thấy nàng không trả lời, cũng không có ý định truy hỏi, ngược lại còn săn sóc bỏ qua vấn đề này.
"Trong tay nàng có một lượng tài sản lớn, giờ các thủ hạ của nàng đều tụ lại đây vì nó, nhưng chỉ vậy không đủ, chỉ cần là nam nhân có dã tâm sẽ không nguyện ý ở dưới nàng, nàng không khống chế được họ, một khi đại sự đã thành, nàng sẽ là người đầu tiên mà bọn họ muốn bỏ qua."
Nguyễn Kiều ngước mắt nhìn y, "Trong đó bao gồm cả ngươi sao?"
Tần Vân Huyên cười, nụ cười dịu dàng trước giờ chưa từng xuất hiện, "Ta cũng có dã tâm, nhưng mà ta không giống họ, ta không ngại làm quân cờ trong tay nàng, vì nàng mở mang lãnh thổ, dâng thiên hạ lên cho nàng.


Bởi vì điều ta muốn......" Là nàng.
Hai chữ cuối cùng, Tần Vân Huyên chưa kịp nói ra đã bị tiếng la hét ầm ĩ của Trần Thiết ở bên ngoài đánh gãy, "Phu nhân! Bên doanh trại vũ khí đã hoàn thành được vũ khí sắc bén trước đó ngài nói, còn dùng tốt hơn cả vũ khí trước đó, còn cái này......"
Trần Thiết đĩnh đạc đẩy cửa vào, nhìn thấy Tần Vân Huyên bên cạnh Nguyễn Kiều thì tức khắc ầm ĩ lên, "Ngươi sao thế hả? Sao ngươi cứ thích chạy bên cạnh phu nhân của bọn yêm thế? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?"
Tần Vân Huyên: "......"
Tần Vân Huyên tức khắc nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi thực sự mơ ước phu nhân của bọn yêm đấy à? Yêm cảnh cáo ngươi, đừng có đánh chủ ý lên phu nhân, tuy rằng ngươi quy phục, nhưng đừng tưởng có vẻ ngoài bảnh bao là có thể dùng chiêu câu dẫn phu nhân của bọn yêm, chiếm được ba thành mà không mất một binh một tốt! Từng có rất nhiều nam nhân vội vàng lên, phu nhân của bọn yêm đều không dao động, ngươi nghĩ ngươi sẽ là trường hợp đặc biệt sao?"
Gân xanh trên trán Tần Vân Huyên nhảy nhảy, cái chén trong tay đột nhiên bị bóp nát, vẻ mặt y có chút khó tin còn lẫn cả chút ủy khuất nhìn Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều: "......"
Trần Thiết cẩu thả, căn bản không chú ý đến hai người mắt đi mày lại, ngoài miệng vẫn còn thao thao bất tuyệt, "Dù phu nhân có thật sự muốn xuống tay với cấp dưới, Trì Thành bọn yêm còn xếp hàng dài như vậy, đâu đến lượt một tên mới quy phục như ngươi."
Nguyễn Kiều tát một cái lên đầu Trần Thiết, "Ngươi còn không mau câm miệng cho ta, nói linh tinh gì lắm thế!"
Trần Thiết gãi gãi chỗ bị Nguyễn Kiều đập, "Yêm còn không phải...!Lo cho phu nhân sao?"
"Ta còn cần ngươi lo à?" Nguyễn Kiều nhướng mày nhìn hắn một cái.
Trần Thiết lập tức nghĩ đến sức lực khổng lồ không hề tương xứng với bề ngoài của Nguyễn Kiều, chân đột nhiên lảo đảo một cái, bỗng cảm thấy cả người đều đau.
"Còn không phải bề ngoài quá lừa gạt của phu nhân sao?" Trần Thiết nhỏ giọng thì thầm.
Nguyễn Kiều mặc kệ hắn, trừng hắn một cái, quay đầu nhìn Tần Vân Huyên, "Đi thôi, dẫn ngươi đi xem vũ khí kiểu mới, chưa biết chừng sẽ dùng tới nhanh thôi."
Tần Vân Huyên mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Nguyễn Kiều, nhìn một lúc lâu, không biết thông suốt điều gì, đột nhiên cong môi, "Được."
Bề ngoài của y tuy không phải loại ôn nhuận, nhưng lại rất giống thư sinh, hôm nay không mặc áo giáp, chỉ mặc một bộ thường phục, lúc cong môi với Nguyễn Kiều, đôi mắt sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao.
Quả là...!Rất đẹp trai!

Trần Thiết ở sau Nguyễn Kiều nhìn thấy nụ cười kia, lập tức nổi hết da gà, nam nhân này cười tựa đóa hoa như thế làm gì? Đánh giặc bằng sức mạnh chứ đâu phải mặt!
Vũ khí mới càng mạnh hơn, Tần gia quân sử dụng loại vũ khí mới này, quả thực như hổ thêm cánh, Tần Vân Huyên giữ đúng lời mình đã nói, chỉ cần Nguyễn Kiều muốn, đều là của nàng.
Chỉ là Nguyễn Kiều không nói, Tần Vân Huyên cũng không công khai nói ra quan hệ của hai người.
Chỉ cần Nguyễn Kiều không bài xích y, y sẽ dùng cách nước ấm nấu ếch xanh, lặng lẽ đánh dấu của mình lên Nguyễn Kiều.
Chỉ tiếc, phương pháp này không có tác dụng lắm thì phải.
Đặc biệt là khi thấy Nguyễn Kiều triển lãm giá trị vũ lực của mình trước kẻ khiêu khích nàng, người vây quanh nàng càng nhiều hơn!
Tần Vân Huyên vừa đuổi ruồi bọ, vừa đánh thiên hạ cho Nguyễn Kiều, y có rất ít thời gian ở bên cạnh nàng, phần lớn thời gian đều đánh giặc bên ngoài, y muốn sớm đánh xong sau đó có thể tập trung ở bên nàng, lại không ngờ một đánh đã đánh hơn ba năm.
Hoàng đế Đại Sở hao tốn tài của nhiều năm, không quan tâm chính sự, triều đình đã sớm bị sâu mọt đục rỗng.
Từ sau khi Tần Vân Huyên quy phục Trì Thành, Nguyễn Kiều để hệ thống đi chú ý nam chính Sở Tiêu.
Nam chính Sở Tiêu và nữ chính đã sớm gặp nhau, nhưng vì Nguyễn Kiều tạo phản quá sớm, Tần Vân Huyên cũng tạo phản trước hai năm so với cốt truyện gốc, Sở Tiêu căn bản không có thời gian ăn no rửng mỡ đi đùa giỡn nữ chính, cốt truyện cứu mạng lúc nguy nan, đêm thăm hương khuê, còn cả chuyện nữ chính vì Sở Tiêu mà bị Nhị hoàng tử biến thái bắt cóc,...!Vì hai người không thân, nên tất cả đều bị con bướm đập rớt hết.
Đại Sở rối loạn, mấy huynh đệ của Sở Tiêu cũng không an phận, không muốn nhất trí đối ngoại, lại bắt đầu nội đấu trước.
Sở Tiêu bất đắc dĩ đẩy kế hoạch đoạt vị lên trước, mỗi ngày đều bận đến mức hận không thể bẻ một thành hai ra dùng, vất vả lắm mới chơi sụp mấy ca ca, cường thế khống chế phụ hoàng không đáng tin cậy của mình rồi mới có thể chuyên tâm bình định, kết quả vừa nhìn lại, Trì Thành từ ba thành ban đầu triều đình không coi ra gì đã như tằm ăn hết một nửa giang sơn Đại Sở.
Sở Tiêu đau đầu không thôi.
Phản quân binh cường mã tráng, mà Đại Sở đã hiện dấu hiệu suy tàn.
Giờ muốn tiêu diệt toàn bộ phản tặc chẳng khác nào người si nói mộng.

Truyện Đô Thị
Nghĩ đến bốn đại tướng của bên phản tặc, hai trong số đó đều là đào từ triều đình qua, Sở Tiêu lại càng đau đầu hơn.
Đặc biệt là Tần Vân Huyên.
Hắn và Tần Vân Huyên là bằng hữu thân thiết nhiều năm, hắn cũng không phải cố ý không nói cho Tần Vân Huyên, chỉ là lúc hắn nhận được tin thì Tần lão tướng quân và Tần thiếu tướng quân đều đã chết.
Tần Vân Huyên mười sáu tuổi xúc động dễ giận, lại còn nhỏ yếu.
Lúc ấy, nếu Tần Vân Huyên lựa chọn đấu với phụ hoàng thì quả không phải lựa chọn gì sáng suốt, hắn cũng vì bảo vệ y nên mới không nói cho y.

Dù sao người chết đã chết, bảo vệ bản thân mới là quan trọng nhất.
Hắn còn định chờ sau khi mình đăng cơ rồi thì giúp y.
Nào ngờ Tần Vân Huyên lại nhận được tin tức trước, còn bị phụ hoàng hắn ép tạo phản.
Sở Tiêu không muốn Đại Sở diệt vong, cũng không muốn chia giang sơn mà trị cùng với phản tặc.
Hắn không muốn mình mưu tính nửa đời người, cuối cùng lại lấy được một thiên hạ không hoàn chỉnh, vì vậy, sau khi khống chế được triều đình, Sở Tiêu theo quân thân chinh.
Bằng hữu hai người nhiều năm không gặp, gặp lại lại ở trước trận hai quân, Sở Tiêu âm thầm thổn thức.
"Trĩ An." Sở Tiêu gọi tên tự của Tần Vân Huyên, giương giọng nói, "Ta biết ngươi ủy khuất vì cái chết của phụ huynh ngươi, ta điều tra rõ người mưu hại phụ huynh ngươi năm đó là Lâm gia, đã bắt lấy chúng đòi lại công đạo cho ngươi."
"Ngươi còn nhớ rõ năm đó chúng ta thắp nến tâm sự suốt đêm không? Khi đó chúng ta đều có nguyện vọng thiên hạ này thái bình.

Giờ Đại Sở vết thương chồng chất, sao ngươi có thể nhẫn tâm nhìn các bá tánh chịu khổ chiến loạn? Dừng lại đi, Trĩ An.

Ta tin, đây không phải điều ngươi muốn."
"Dù là cha ngươi, huynh trưởng của ngươi, ngươi, hay là các tướng sĩ dưới trướng ngươi đều là anh hùng của Đại Sở ta.

Bao nhiêu năm qua, các ngươi vẫn luôn bảo hộ Đại Sở, thiết kỵ và lợi kiếm trong tay các ngươi không nên dùng để chỉ vào người một nhà."
"Năm đó lúc các ngươi bị ép đến mức phải tạo phản, ta bất lực, nhưng giờ ta đã có năng lực bảo vệ các ngươi, nếu các ngươi trở về, không những chuyện cũ cho qua, ta còn sẽ trả lại cho các ngươi một công đạo, Trĩ......"
Sở Tiêu còn chưa nói xong, một mũi tên từ đối diện đã bay vụt tới, xuyên qua búi tóc hắn, khiến hắn ngã khỏi ngựa.
Mũi tên kia có lực rất mạnh, Sở Tiêu chật vật ngã trên đất, nửa ngày cũng chưa bò dậy được, hắn nghe được tiếng vó ngựa, sau đó một giọng nói thanh thúy êm tai còn có chút mềm mại quen thuộc vang lên, "Muốn không mất một binh một tốt mà khiến chúng ta trả lại giang sơn đã đánh hơn ba năm mới được cho ngươi, ngươi mơ đẹp đấy! Nói dễ nghe như thế, không bằng ngươi nói cho ta nghe thử coi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Vân Huyên (Ủy khuất): Nàng muốn nghe cái gì, ta đều nói được, đừng nghe hắn..

Bình Luận (0)
Comment