Cuộc sống hằng ngày của nguyên chủ đều quay quanh từ nhà tới quán bar, rồi lại từ quán bar đến khách sạn. Hôm nào hưng trí thì ôm eo một tay đua nào đó chơi đua xe mạo hiểm hóng gió. Đêm nay, Mạc Tố Quyên cũng không ngoại lệ trang điểm xinh đẹp cùng cô bạn thân ngồi xe tới quán bar tìm niềm vui.
Vừa bước chân vào cửa, Mạc Tố Quyên đã nhìn thấy đám hồ bằng cẩu hữu đang quay quần chơi trò thả xúc xắc phạt rượu. Vân Ly đang đi bên cạnh cô thấy mọi người đều rất hưng phấn cũng vội bước chân tới, ngồi xuống tay ghế của một người đàn ông nổi bật trong đám, nhướn mày nói:
"Thật là. Mọi người biết Trịnh Hòa không giỏi nhất trò này sao còn bày ra chứ? Không nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của người ta đã đỏ bừng hết rồi sao. Tiểu thư Quyên Quyên của chúng ta sẽ đau lòng đó."
Một cô gái trẻ nghe vậy lập tức phối hợp đồng đội:
"Ai nha, làm sao mọi người lại không biết Trịnh Hòa là người đàn ông mới nhất của Quyên Quyên chứ?! Nhưng cũng chính vì vậy, nên mọi người mới giúp nữ vương Quyên Quyên chuốc say người để dễ bề hành động không phải sao?"
Người này nói một câu, người kia nói một câu, Mạc Tố Quyên tuy đã kế thừa kí ức của nguyên chủ cũng khó lòng chống đỡ, ném túi xách lên ghế rồi ngồi xuống, cô vừa đưa tay vén mái tóc thì trước mặt đã xuất hiện một ly cocktail. Lười biếng nhận lấy, Mạc Tố Quyên lơ đãng nói:
"Tối nay đua xe?"
Trịnh Hòa quay đầu nhìn cô một cái rồi lắc đầu, âm thanh trầm thấp vang lên:
"Tối nay cảnh sát giới nghiêm. Không tiện."
"Ồ. Vậy đi khách sạn sao?" Nhấp một ngụm cocktail yêu thích, Mạc Tố Quyên không hưng trí lắm.
Lần này, Trịnh Hòa mới chú ý vẻ mặt của Mạc Tố Quyên hơn, ánh đèn trong quán bar không sáng lắm nhưng hắn vẫn có thể phát hiện quần thâm dưới mi mắt của cô. Im lặng một chút, hắn lại lắc đầu nói:
"Không có hứng thú lắm. Tối nay tôi đưa em về nhà."
Nghe vậy, Mạc Tố Quyên khẽ nhếch đôi chân mày, ngưỡng cao cằm, giọng nói đầy sự khinh bỉ:
"Sao? Không có hứng thú?! Tôi còn chưa chê công phu trên giường của anh quá kém, anh lại dám thấy chán tôi?"
Lâu lắm hắn mới săn sóc với một cô gái trong vòng hỗn loạn này, không ngờ lại bị chế giễu. Trịnh Hòa nhếch môi cười lạnh một tiếng. Đúng là pháo hữu thì chỉ là pháo hữu mà thôi. Mặc quần áo lên thì không cần quan tâm nhiều làm gì.
"Mọi người tùy tiện. Hôm nay tôi có việc, bữa nay tôi khao."
Dứt lời, Trịnh Hòa đứng dậy đi thẳng.
Vân Ly ngồi sát bên nên nghe rõ ràng mọi chuyện, cô gái cắn môi nói:
"Cậu..."
Mạc Tố Quyên không sao cả nở nụ cười:
"Biết cậu thích Trịnh Hòa. Tớ và hắn chỉ là tình vài đêm, không có chút tình cảm, cậu không cần đắn đo." Dừng một chút, Chu Tố Quyên cũng xách túi đứng lên:
"Hơi mệt, mọi người cứ chơi tự nhiên."
Vân Ly cũng xách túi đi theo:
"Tớ đưa cậu về."
Mạc Tố Quyên nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Trên đường trở về, Mạc Tố Quyên cứ cảm thấy trong người không khỏe, xem lại kí ức của nguyên chủ mấy lần, sắc mặt tái nhợt của cô càng thêm xanh.
"Ghé tiệm thuốc."
Bác tài xế đột nhiên nghe cô nói cũng không phản ứng kịp, một lúc sau mới vội vàng đánh tay lái vòng tới tiệm thuốc bán lẻ bên kia đường.
"Cậu bị bệnh? Vậy phải tới bệnh viện khám..."
"Tớ nghĩ mình có thai rồi." Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng uy lực của nó lại khiến Vân Ly và bác tài xế riêng của Mạc gia trợn to mắt.
Không để ý hai người, Mạc Tố Quyên đã mở cửa xe bước xuống, bình tĩnh đi vào quầy thuốc mua một hộp que thử thai rồi đi ra.
Nhìn hộp que thử thai trên tay Mạc Tố Quyên, vẻ mặt Vân Ly lúc xanh lúc trắng, nếu cô đoán không lầm, cái thai này chính là của...
--- ---