- Pô vê bôn là gì vậy đại ca, ngươi nói ta nghe với!
Tên kia không ngại xấu mặt, hỏi.
- Nể tình ngươi không ngại xấu hổ, ta nói cho ngươi nghe.
Tên chiến sĩ kia hào hứng kể.
- Pô vê bôn xuất hiện vào 3 năm trước, được đấu giá tại Phiên Ảnh hội đấu giá, mang tới tiếng tăm lẫy lừng. Đây là pháp bảo thu phục và chăm sóc yêu thú cực kì tinh xảo. Không thể phục chế hay chế tạo. Không ngờ gần 3 năm trước Hoa Anh đào thương hội xuất hiện, tung ra pô vê bôn với giá 1 triệu một trái. Mỗi thế lực không được mua quá 10 trái.
- Đắt như vậy sao?
Tên kia sợ hãi cắt ngang. Trời ạ, một triệu là to thế nào rồi.
- Ngươi thì biết cái gì, ngay sau đó 3 giờ, hơn 500 trái pô vê bôn đều không còn. Hoa Anh đào bắt đầu quật khởi từ đó. Thế lực nào cũng đoán sau lưng Hoa Anh Đào thương hội có tổ chức thần bí, không ai dám làm liều đánh tới.
- Ồ thì ra là vậy!
Tên kia ồ lên một tiếng, đoạn hiểu ra.
Dưới sàn pô vê bôn đã khởi động, một yêu thú sần sùi như một cái cây di động. Cực kì lạ mắt, hai cánh tay toàn là rễ cây, mập mạp hiếu kì vô cùng.
Hoàng Minh dưới sân gật đầu. Pô vê bôn bán ra, các thế gia cũng đã mua được, vậy thì việc bọn hắn có pokeball sẽ không còn là hiếm lạ nữa.
- Chơi yêu thú sao? Ca cũng có!
Mập mạp cười mỉm.
Trên đài đám Chu Du Kiều Phong cũng mỉm cười, mập mạp nếu đưa ra thất tinh công chúa, đến Đoàn Dự còn bó tay chịu thua thì, Mạc Hinh lại đỡ bằng gì.
- Ồ, ngươi nhìn xem, tiểu tử mập kia cũng có!
Mọi người chỉ thấy mập mạp lấy ra một quả cầu, quả cầu này không khác quả cầu của Mạc Hinh là bao. Thế nhưng nếu được nhìn kĩ mới phát hiện ra điểm khác.
- Tiểu Nhã, đến lúc tỏa sáng huy hoàng rồi!
Mập mạp nói lớn, tay ném quả cầu xuống đất.
Roẹt, quả cầu từ từ hình thành một bóng dáng bé nhỏ. Cả khán đài nhìn mãi một lúc mới thấy thất tinh công chúa hình thành.
- Quái lạ, yêu thú gì bé như vậy?.
- Yêu thú hình người sao?
Khán giả hiếu kì ngạc nhiên. Trên đài cao các gia chủ gia tộc đều kinh ngạc vô cùng, bọn hắn đều đang ngờ ngợ, yêu thú này thật sự đã xem qua ở đâu rồi.
- Phụ thân, đây là Tinh linh bảo bảo!!!
Càn Thiên Huấn nhị hoàng tử ở một bên luồn ngờ nhớ ra ngay lập tức, hắn có sở thích đọc những lạ lẫm, vừa nhìn thấy Tiểu Nhã là hắn đã nhận ngay ra. Các gia tộc nghe được lời nói này, đều nhớ ra được, tinh linh bảo bảo. Thật sự thấy được tinh linh tộc sao??
- Hay lắm, tiểu tử này vậy mà còn có con bài tẩy như vậy!
Vũ Chiến Hùng cười to.
Dưới sân Mạc Hinh không rõ yêu thú này là thế nào, nhưng nàng vẫn tự tin, có Phong Sương ma thụ, khả năng tấn công của nàng càng cao.
- Phong Sương, trảo ma thụ!
Mạc Hinh ngay lập tức hô lớn, tay phải đã cầm tới một trường thương. Đúng vậy, nàng dùng thương làm vũ khí.
Ma thụ nghe được lệnh, hai bàn tay không ngờ cắm xuống nền đá được ngay lập tức tỏa dài dưới đất lao tới mập mạp.
- Tiểu nhã, Hoàng Vũ hoành tảo.
Một lớp khiên bao phủ không gian 3 mét xung quanh mập mạp ngay lập tức xuất hiện.
Keng keng keng,dưới nền đất cánh tay rễ của ma thụ không ngờ bị chặn lại, không cách nào tiến tới được. Mạc Hinh nhíu mày, nàng cần là ma thụ quấy nhiễu được đối phương, sau đó nàng bên trên này đánh tới, vẫn phải lao vào thôi.
Mạc Hinh trường thương đánh tới, một thương mạnh mẽ đâm thẳng.
Keng, thương đâm vào, màn sáng nứt nẻ ra, nhưng vẫn chưa vỡ.
- Lớp phòng thủ của mập mạp đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Chu Du cất tiếng nói.
- Đúng vậy, trước kia một đòn là vỡ rồi giờ phải mấy đòn thì mới được.
Trương Vô Kỵ gật đầu nói theo.
Trong sân đấu, Mạc Hinh đang nhíu mày, đoạn xoay người, một ngương xoáy ngang, vô cùng hiển hóc.
- Bất biến ngưng tọa!
Mạc Hinh kinh hãi, nàng bị đông cứng, vẫn nguyên động tác đang chuẩn bị đâm tới, khán đài kinh hãi, sao tự nhiên nữ hài kia lại đứng yên rồi.
Bốp, một cước vũ mập mạp đá vào mông nàng, Mạc Hinh bay ra xa 5 mét, ngã cái rầm. Không gian tĩnh lặng. Bọn hắn vừa được nhìn một siêu phẩm. Một cước đá vào mông bay một hình tròn. Mạc Hinh một cước tuy không đau lắm nhưng nàng vô cùng xấu hổ. Tên mập mạo chết bầm, dám đá vào mông của bổn cô nương. Mạc Hinh hai mắt tóe lửa. Vô cùng tức giận. Cầm lại thương, bất chấp.
- Phong Sương, Biến đổi!
Phong Sương ma thụ hai mắt lóe lên, không gian quanh sàn đấu bỗng lạnh lẽo vô cùng. Mập mạp giật mình, đậu xanh, đây là chuyện gì. Hắn phát hiện mình là động tác có hơi cứng nhắc rồi..
Mạc Hinh chính là muốn hiệu quả này, nàng nhanh chóng lộn một vòng tiếp cận.
- Giao Long ra biển!!!
Một thương xé rách khồn khí, nghe rõ được tiếng rít lên như rồng kêu.
Trên đài Triệu Vân cũng phải gật đầu nể phục. Một Chiêu này hắn cũng làm được, nhưng cánh tay cần phải mạnh, tốc độ phải cong cùng nhanh, không ngờ một nữ hài cũng học được chiêu này.
Vũ mập mạp cứng nhắc thân thể, tưởng chừng không di chuyển nổi. Mạc Hinh một thương đã gần tới rồi.
- Tiểu nhã, chấn Vang hành khúc!