Hai Thiếu nữ này vô cùng giống nhau, thật sự là một cặp đôi xinh đẹp, đáng yêu. Hai nàng mặc trên người hai bộ y phục cũng giống nhau, chỉ khác là hai màu. Một màu hồng, một màu trắng.
- Tỉ tỉ, ta thật sự không muốn một chút nào, ta không muốn a!
Thiếu nữ y phục màu hồng hai mắt đỏ hoe từ lúc nào. Đôi môi mọng đỏ cắn chặt vào nhau.
- Tiểu Mễ, đừng như vậy, phải ráng lên! Phụ mẫu cũng chỉ có chúng ta mà thôi!
Thiếu nữ áo trắng kia hai mắt cũng đỏ, lại còn có chút sưng lên. Chứng tỏ nàng cũng khóc khá nhiều rồi. Thế nhưng đứng trước muội muội mình, nàng vẫn phải cố gắng ăn ủi.
Gia đình hai nàng vốn là một tiểu điếm khá giả, thế nhưng một thời gian gần đây, tiểu điếm làm ăn thua lỗ, bị người ta ép giá đến mức phá sản. Phụ thân nàng phải ôm số nợ to lớn.
- Tỉ tỉ, muội tin chắc chính lão ta là người chèn ép gia đình mình!
Tiểu Mễ lên tiếng, giọng tức giận.
Thiếu nữ kia gật đầu, nàng sao lại không biết chứ, lão ta là kẻ háo sắc. Chỉ trách lúc đó, hai nàng để lão đi qua nhìn thấy. Lão là Bách Vương, một lão già thương gia nổi nhất vùng này, thậm chí là Hung Ly vương quốc. Thê thiếp hàng đàn, vô cùng háo sắc.
- Chỉ trách muội không có khả năng lấy ra số tiền kia. Muội chỉ muốn lấy cái găng tay này tát vào mặt lão già ấy. Tiểu Mễ hung ác nói. An An mỉm cười, muội muội mình vẫn ngây thơ trong sáng, tính cách trẻ con. Còn nàng thì lại khác, nàng nói lạnh lùng, sống nội tâm nhiều hơn. Đang định ôm lấy muội muội mà an ủi nàng thì một giọng nói vang lên làm cả hai đều giật mình.
- Ta sẽ giúp nàng tát!
An An kinh ngạc nhìn qua, bên kia mái nhà đối diện, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đang đứng đấy. Thân hình hắn đứng thẳng trên mép mái ngói. Khuôn mặt khôi ngô, tóc hắn buộc lại gọn gàng phía sau. Bộ y phục màu trắng bị gió thổi lay động dưới ánh trăng lại vô cùng huyền ảo.
- Tỉ tỉ, hắn là ai?
Tiểu Mễ vô cùng rung động, miệng nàng thì thào nhỏ xíu. An An cũng không rõ người đến là ai, nàng cũng vô cùng rung động. Đây không khác gì một vị anh hùng xuất hiện như trong mọi câu chuyện sao. Bỗng nhiên bất thình lình, An An thấy bóng hình người đó thấp thoáng lóe lên, nàng đã nhận ra thân thể mình đã được ai đó nhấc lên khỏi mặt đất. Tiểu Mễ cũng thế, nàng vô cùng sợ hãi. Lúc kịp nhận ra thì đã thấy hai nàng đang bay cao hơn cả các mái nhà. Thiếu niên kia vậy mà hai tay ôm eo hai nàng, nhảy cao trên không trung, liên tục dùng các nóc nhà làm điểm chạm, bay những bước cao.
- Ngươi, ngươi là ai?
Tiểu Mễ tuy có sợ hãi, nhưng cảm giác cái ôm này thật sự quá kì lạ. Nàng không hề có ý phản kháng.
- Ta sao? Ha ha ha
Tiếng cười sảng khoái của thiếu niên vang lên, ngay sau đó hắn lại buông lời:
- Ta là phu quân của hai nàng!
Câu nói bá đạo của hắn vang kên trong tai hai nàng. An An nhíu mày, thân thể nàng bị hắn ôm chặt cứng, không thể giãy giụa được. Nàng lúc này mới để ý, hắn ta còn rất trẻ, đúng vậy, tuổi chắc cũng chỉ ngang bằng hai tỉ muội nàng thôi.
- Ngươi là ai, đừng buông lời xàm ngôn, mau thả chúng ta ra!
Thiếu niên kia nghe xong, chẳng những không tức giận lại còn cười vui vẻ, hắn càng ôm nàng chặt hơn, đáp lời:
- Đừng có sợ, ta đưa hai nàng đi đánh người!
Câu nói của hắn lại vang lên, An An mới để ý, hiện tại hai nàng đang đứng trên nóc nhà to lớn nhất kinh thành. Nhà của Bách Vương. Tiểu Mễ kinh ngạc, người này vậy mà bế hai nàng một mạch bay nhảy một chút thời gian đã tới nơi đây.
Thiếu niên kia vui vẻ mỉm cười. Hắn nói:
- Đến rồi thì xuống thôi, đánh hắn đến cha mẹ hắn không nhận ra thì thôi!
Nói dứt,chỉ thấy thiếu niên đạp một cước, mái nhà vỡ nát một khoảng lớn.
Bách Vương đang mây mưa với một tiểu thiếp trong phòng. Trong đầu lão đang hưng phấn vô cùng. Ngày mai lão sẽ rước hai tỉ muội sinh đôi kia về làm tiểu thiếp thứ mười tám mười chín của lão. Nghĩ đến cảnh được ôm hai thân thể giống nhau y đúc mà rong ruổi, thân thể lão lại rạo rực, càng đẩy nhanh hơn. Khỏi phải nói, lão tuy đã hơn sáu mươi nhưng thân thể vẫn dẻo dai vô cùng. Từng đợt cao trào làm tiểu thiếp của lão kêu lên những tiếng mê mẩn trong không gian. Không khí vô cùng mị hoặc. Bỗng nhiên, rầm một tiếng. Mái nhà vỡ tan một mảng lớn. Ba thân hình từ trên nhảy xuống làm hai người đang hành sự trên giường giật nảy mình sợ hãi. Bụi mù tán đi, Bách Vương nhận ra hai người vừa có mặt trong phòng.
- Tiểu An, Tiểu Mễ!
Nghe giọng lão nói, Tiểu Mễ trợn trừng đôi mắt xinh đẹp của mình, nàng hét lớn:
- Tiểu Mễ không phải để cho ngươi gọi!
Nàng vừa dứt lời thì bạt!.
Một tiếng kêu vang lên trong phòng. Mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy trên mặt Bách Vương một vết bàn tay đỏ rần in trên mặt. Lão còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra trên mặt mình, một cơn đau rát đã làm lão bừng tỉnh, ở phía kia còn một người nữa.