Lệnh Hồ Xung đi tới, hắn không hề ngại ngùng ôm lấy Hoàng Minh. Hoàng Minh vui vẻ vô vỗ sau lưng hắn, nói:
- Lão bát, đệ không sao là ta mừng rồi!
Lệnh Hồ Xung hai mắt đẫm lệ. Hắn buông Hoàng Minh ra, rồi lại quỳ phục xuống.
- Lão đại, đệ có chuyện này muốn thỉnh cầu!
Lệnh Hồ Xung làm toàn bộ mọi người giật mình. Hoàng Minh kinh ngạc định kéo hắn lên, dù sao chuyện gì cũng có thể nói, sao phải làm hành động này.
- Mau đứng dậy, đệ định làm ta tổn thọ à!
Hoàng Minh kéo Lệnh Hồ Xung đứng dậy, thế nhưng tiểu tử này nhất quyết không chịu. Thậm chí còn dùng linh mực bám hai đầu gối xuống đất.
- Lão đại, đệ và tiểu Lan muốn xin huynh tác thành cho bọn đệ!
Lệnh Hồ Xung vừa nói xong, Quân Nhược Lan ở bên kia nhanh chóng chạy tới, nàng cũng theo Lệnh Hồ Xung mà quỳ xuống. Mọi người đều yên lặng. Mọi người đều biết, trước kia Quân Nhược Lan không khác chính là cùng Hoàng Minh có một đoạn nhân duyên đấy. Hoàng Minh không nói gì, hắn chậm rãi nhắm mắt. Hắn yên lặng cũng không ai nói gì. Trần Mẫu có chút nhíu mày. Nhưng cũng không lên tiếng.
- Vô Kỵ ở đâu?
Hoàng Minh mất một phút, sau đó mở mắt hô lớn.
Trương Vô Kỵ đang yên lặng theo dõi bỗng nghe gọi tên thì ngay lập tức đáp:
- Có!
Hoàng Minh nghiêm mặt nói:
- Ngay bây giờ, lập tức chọn cho ta một cây cổ thụ lớn nhất ở đảo. Sau đó lập rào. Tại đây chuẩn bị chuông cùng dây đỏ.
Trương Vô Kỵ mặc dù không hiểu nhưng cũng ngay lập tức dạ một tiếng ngay sau đó cho người đi tìm.
Mọi người đều kinh ngạc không hiểu chuyện gì. Hoàng Minh đã quay lại nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.
Hắn chậm rãi đi lại, nâng cả hai đứng dậy. Lệnh Hồ Xung giật mình. Hắn đã dùng tới tám phần lực mà bị lão đại đơn giản nhấc lên như thế sao.
Còn đang kinh ngạc đã nghe Hoàng Minh hỏi.
- Đệ thật lòng thương yêu Nhược Lan?
Lệnh Hồ Xung gật đầu không chút do dự. Bao ngày tháng ở bên nhau, tình cảm hai người dành cho nhau thật sự là vô cùng to lớn.
Hoàng Minh lại quay sang hỏi Quân Nhược Lan:
- Muội cũng thật lòng yêu thương Xung đệ?
Quân Nhược Lan tránh ánh mắt của hắn những vẫn bối rối gật đầu. Hoàng Minh mỉm cười, nói rất nhẹ nhàng.
- Ta rất hạnh phúc khi thấy cả hai người đều lành lặn trở về. Chuyến đi vừa rồi nhất định thập tử nhất sinh.
Nói đến đây, hắn vôi quay xuống hơn mấy ngàn tính mạng bên dưới, nói:
- Hiện tại, ta tác thành cho Thiếu Úy Lệnh Hồ Xung cùng Tiểu thư Quân Nhược Lan thành một cặp, có ai có ý kiến gì không?
Tiếng nói hắn vang lên văng vẳng.
- Không có!
Đáp lại hắn là một tiếng đáp rầm rộ. Toàn bộ phía dưới đều vui mừng nói. Lệnh hồ Xung cùng Quân Nhược Lan hạnh phúc ôm lấy nhau. Hoàng Minh mỉm cười, ngay sau đó hắn lại tiếp tục nói.
- Không chỉ hai người họ, ta ở đây cũng tuyên bố, sẽ xây dựng một thiên thụ tình yêu. Tất cả những đôi thiếu nam thiếu nữ nào có tình cảm với nhau, có thể đến đây để kết đôi. Tuyên bố với toàn đảo tình yêu của mình. Ta sẽ là người chứng giám cho mối tình ấy!
Hắn vừa dứt lời, tiếng hô vang lên ầm ĩ.
- Thiếu gia anh minh!
- Thiếu gia vạn tuế!!
Bên dưới thiên sát đại đội vô cùng vui vẻ. Tại đảo thiếu niên thanh niên nam nữ đều đang tuổi trưởng thành, chuyện yêu đương là không thể tránh khỏi, dù thế nào đi nữa. Thường thường đều là lén lút gặp nhau, không dám công khai chỉ sợ vi phạm quân chế. Hiện tại thì tốt rồi, thiếu gia cho phép đường đường chính chính bày tỏ tình cảm. Lại còn được mọi người cùng thiếu gia chứng giám. Đây dường như là một niềm hạnh phúc to lớn. Vô số đôi nam nữ đang đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng cháy.
Tối hôm đó, Hoàng Minh cùng cao tầng vô cùng vui vẻ ăn tối. Hắn uống cùng Ngân Nguyệt một bát lớn, Ngân Nguyệt đã hóa hình thành công. Hắn hóa hình thành nhân loại, thế nhưng vẫn giữ sắc thái của yêu thú. Điển hình là bộ lông mày cùng mái tóc đỏ rực kia. Còn Hùng Phương thì vẫn là khuôn mặt khi trước mà thôi.
- Uống uống nào, tiểu huynh đệ, ta phải nói thật là rượu của ngươi quả là tiên rượu, quả là đệ nhất thiên hạ!
Ngân Nguyệt mê rượu uống như uống nước lã. Hoàng Minh thầm nói trong lòng. Mịa, đây mớ chỉ là rượu trắng mà thôi. Đợi ta có thời gian rảnh, để ta cho ngươi biết thế nào mới là rượu ngon nhất thiên hạ.
Hắn quay nhìn một vòng. Đợi đến cuối bữa ăn, Hoàng Minh gật đầu với Chu Du một cái. Chu du hiểu ý, hắn đứng dậy đi trước về phòng lấy vật gì đó. Tàn bữa tối, mọi người đều đi về nghỉ ngơi. Chỉ còn lại chín người ở lại.
Hoàng Minh, Đoàn Dự, Chu Du, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ, Vũ Văn Thành Đô, Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi.
- Thật lâu rồi huynh đệ chúng ta chưa được bên nhau yên tĩnh như lúc này.!
Trương Vô Kỵ nói. Ai lấy đều gật đầu đồng ý.
- Lão bát, đệ kể ta nghe một chút xem. Mấy tháng qua đệ đã đi đến đâu?
Hoàng Minh vẫn chưa biết cuộc hành trình của Lệnh Hồ Xung, hắn cất tiếng hỏi.
Lệnh Hồ Xung cũng chậm rãi trả lời.