Hoàng Minh nghe lời vị sư huynh này nói, có chút cảm động. Vị sư huynh này thân hình hơi gầy, mặt mũi hiền lành. Hoàng Minh vội vàng nói lời cảm tạ. Dặn dò Hoàng Minh một hồi, vị sư huynh này mới lo lắng rời đi. Hoàng Minh nhìn bóng hắn đi khuất, hắn chậm rãi đi tới phía cây cầu. Nơi đó có tấm lưới bao trùm. Bên trong là một đàn cá lớn. Con nào con ấy to như con ngựa. Thân hình một màu đen, vô cùng khỏe mạnh bơi qua bơi lại. Ít nhất phải có tới bảy tám trăm con. Hoàng Minh ước lượng như vậy. Đàn Mã Ngư này phát hiện có người tới, con nào con đấy như phát điên. Liên tục bay lên trên không, sau đó san tô vài vòng rồi rơi xuống. Lắm con còn bay qua đầu Hoàng Minh, bay qua cây cầu mà sang bên kia mặt nước. Trông bọn chúng không khác gì cad heo đang làm xiếc cả. Nhờ bay lên mặt nước, Hoàng Minh mới có thể nhìn rõ hình dáng chúng. Thân hình màu đen xạm, nhiều còn thì màu đen nhạt hơn. Đầu như đầu ngựa, không hề khác chút nào. Có khác thì chính là bọn chúng có đuôi của cá mà thôi. Bộ vây sắc bén tỏa ánh sáng rực rỡ mỗi khi ánh nắng mặt trời chiếu vào. Hoàng Minh dường như bị bọn nó công kích, lần lượt né tránh đám cá như đang nổi điên bay lên này. Hoàng Minh vừa né vừa quan sát. Bỗng hắn nhìn thấy một điều kì lạ. Đó chính là giữa một đàn Mã ngư đen sì này, không ngờ có một con Mã Ngư toàn thân trắng toát. Không hề có một chút màu đen nào. Thế nhưng nó ở rất sâu, nếu không phải Hoàng Minh là kim thần cảnh giới cùng thần thức nhạy bén thì đúng là không có cách nào nhận ra cả.
Liên tục né tránh rất nhiều lượt tấn công, Hoàng Minh phải lui ra tận bờ. Hắn không thể đánh chết bọn chúng được, nhưng cũng không thể đứng yên cho bọn chúng công kích hắn được. Cuối cùng hắn đành phải chạy lên bờ. Đàn cá thấy hắn lên bờ thì không công kích nữa. Hoàng Minh ở trên bờ không có cách nào, cứ ngồi đờ ra không biết làm thế nào. Bỗng nhiên hắn phát hiện một vài con Mã Ngư rõ ràng là trên người vị thương. Một số tia máu bắn ra trên người chúng. Hoàng Minh ồ lên một tiếng, bọn chúng là bị làm sao vậy? Hoàng Minh không rõ tình hình, hắn đột nhiên nghĩ ra một chuyện. Hắn lấy từ ba lô ra mấu lọ đan dược Hồi thể đan. Ngay lập tức đổ cả ra tay ném xuống nước. Mùi đan dược tỏa ra làm đàn cá rung động lao tới ăn lấy ăn để. Thậm chí là tranh nhau. Hoàng Minh không nghĩ là đám cá này lại có hứng thú với đan dược như vậy. Hắn làm sao biết đan dược quý giá đến cỡ nào. Chỉ có tên khốn hắn chế ra đan dược ăn không hết mà thôi. Đây vốn là đan dược hồi phục cấp 2 mà hắn chế tạo khi trước thôi. Loại đan dược này ăn vào bổ sung máu, chậm rãi chữa trị thân thể bị thương. Hoàng Minh thấy đàn cá ở đây bị thương khá nhiều, hắn chợt nghĩ ra ý tưởng này, thế nên ném một đám đan dược xuống. Ai dè có công hiệu thật. Hoàng Minh lập tức lấy ra từ ba lo một đống chai lọ. Đây là đống đan dược mà hắn luyện chế khi trước. Hắn không hề dùng đến, để đấy chỉ tổ chật ba lô. Lần này ném đi cho lũ cá này ăn chơi chơi vậy!
Nếu để Hàng Vô Ưu nhìn thấy cảnh này. Hoàng Minh ném một đống đan dược cấp hau cấp ba xuống cho đàn Mã Ngư này ăn thì hắn chắc một chưởng đập chết Hoàng Minh mất. Bao nhiêu đan dược này là thế nào trân quý. Lưu Vân Tông đan sư không nhiều, số lượng đan dược vô cùng trân quý. Luôn phân phát chia chác có đệ tử có công hay có tiềm chất. Dù là cấp hai cấp ba đi nữa cũng không thể ném đi như ném rác như Hoàng Minh được.
Ở bên này Hoàng Minh cứ như đang chơi trò ném bi trúng cá. Hắn cứ ném hết đám này đến đám khác. Đám chai lọ đựng đan dược đã tụ thành đống rồi. Bây giờ ở bên bờ, đàn Mã Ngư đã tụ tập cả đàn lại, con nào con nấy đều nhếch cái đầu trên mặt nước, miệng há to như đợi vật gì đó bay vào miệng vậy. Hoàng Minh nhìn cũng vui vẻ. Hắn có cảm giác như cho đàn trẻ con chơi vồ lẻ vậy.
Bỗng nhiên đàn Mã Ngư kêu loạn lên, ngay lập tức tách ra làm hai bên. Hoàng Minh hiếu kì. Chỉ thấy ở giữa đám Mã Ngư ấy tách ra, một con Mã Ngư màu trắng như tuyết xuất hiện. Hai mắt nó màu xanh biếc. Nó cũng ngẩng cao đầu lên chậm rãi bơi về phía Hoàng Minh. Đám Mã Ngư kia đều cúi đầu như bày tỏ lòng thuần phục.
- Không phải chứ, Mã Ngư Vương sao?
Hoàng Minh ngay lập tức đoán ra thân phận của con Mã Ngư màu trắng duy nhất này. Con Mã Ngư màu trắng kia cách bờ còn hơn ba mét thì dừng lại. Cái miệng nó há ra rồi ngậm vào như đang muốn nói gì đó. Hoàng Minh chả hiểu nó nói gì. Cứ ngẩn ra ngồi nhìn nó. Một hồi vất vả nói mà tên nhân loại kia cứ đần độn không hiểu gì, Mã Ngư Vương hết sức ủy khuất. Nó kêu lên hai tiếng y y nha nha. Sau đó hất hất cái đầu về phía Hoàng Minh.