Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 283

Thiếu niên hét lớn, âm thanh vang vọng không gian. Ngay sau đó không ngờ một tiếng kêu thanh thúy cũng cất lên. Âm thanh trong trẻo vô cùng. Tiếng kêu có thể khiến người ta kính ngưỡng.

Một bóng hình bay lên từ dưới dòng dung nham đỏ rực. Hỏa diễm bùng cháy, thân hình rực lửa, lấp lánh vô cùng. Thân hình rực cháy, đôi cánh dang rộng hướng lên trên miệng núi lửa. Không ngừng kêu vang. Thiếu niên cười lớn ba tiếng, cất giọng:

- Ha ha ha, Tiểu Hỏa, cùng ta xông pha thiên địa đi thôi!

Nói xong câu đó, thiếu niên thân hình nhảy lộn một vòng cực đẹp, thân hình ngay lập tức hạ trên người Phượng Hoàng. Một tiếng kêu lại cất lên, mang theo sự hưng phấn. Bóng dáng Phượng Hoàng vụt lên trên trời, mang theo thiếu niên rời đi. Đến một không gian kì lạ. Phượng Hoàng đáp xuống, Triệu Vân lấy ra pokeball, thu Phượng Hoàng vào trong. Hắn lấy ra một bộ y phục màu tím nhanh chóng mặc vào. Y phục màu tín khoác lên người khiến hắn trở lên vô cùng anh tuấn, màu tóc đen của hắn không rõ đã chuyển sang màu đỏ rực từ khi nào. Cả người toát lên khí thế vô cùng. Sau khi ổn định, hắn chậm rãi đi vào không gian kia. Bên ngoài cấm địa Tinh Thú Môn. Một toán đệ tự nội môn đang đứng chờ đợi, ánh mắt đều tập trung vào không gian trước mặt. Ai ai cũng vô cùng nóng lòng.

Vừa lúc ấy, một bóng dáng từ bên trong bước ra, toàn bộ đệ tử nội môn đồng loạt đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn về thân ảnh kia. Hai mắt phát ra vẻ kính trọng vô cùng.

- Triệu sư huynh!

- Triệu Sư Huynh!

- Triệu Vân Sư huynh!

Người xuất hiện chính là Triệu Vân. Hai mắt như điện nhìn toàn bộ một lượt, khí thế phát ra làm ai cũng thấy sợ hãi. Nhưng một lát sau, khí thế biu thu lại. Hơn chục đệ tử nội môn thở ra một hơi. Một thanh niên đệ tử nơm nớp lo sợ nói:

- Triệu sư huynh, Tông chủ căn dặn, nếu huynh trở ra, nhất định phải đến gặp người. Tranh đoạt bí cảnh sắp mở ra rồi.

Triệu Vân nhíu mày, lên tiếng hỏi:

- Còn bao lâu nữa?

- Năm ngày!

Thanh niên kia lập tức trả lời.

Triệu Vân hai mắt lóe lên tinh quang. Khuôn mặt có chút dãn ra, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Một nụ cười hiền hòa xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Hơn mười vị đệ tử kia kinh hãi, giật mình không thôi. Má ơi, Triệu Sư huynh vậy mà mỉm cười, thiên địa ơi, ta đang trong mộng sao?

- Ngươi đấm ta một cái đi! Ta đang nằm mơ à?

Một vị đệ tử hai mắt mơ màng, quay sang nói với nữ đệ tử bên cạnh. Ngay lập tức hông hắn nhận được một cứ vặn cực kì đau nhói khiến hắn phải kêu lên ai ái.

Triệu Vân Lập tức phi thân biến mất. Ba vị nữ đệ tử khác vẫn còn đàn ngơ ngác. Một người cất tiếng:

- Thật không ngờ, Triệu Sư Huynh khi cười lại đẹp trai như vậy! Đúng là nam thần của ta mà!

- Ba tháng Triệu Sư huynh tới đây, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn cười. Thật là... Ôi trái tim nhỏ bé của ta!

Một nữ đệ tử khác lại cất giọng. Nữ đệ tử còn lại chỉ mơ màng, ngay sau đó lẩm bẩm:

- Triệu Sư huynh nói câu cuối không biết là có ý gì?

Thanh niên khi nãy ngạc nhiên, cất giọng hỏi:

- Triệu Sư huynh nói gì?

Mọi người đều giật mình quay sang chờ đợi. Khi nãy Triệu Vân nói rất nhỏ, ấy vậy mà nữ đệ tử này lại có thể nghe được. Nếu hắn mà biết chắc phải kinh ngạc lắm.

Nữ đệ tử kia hai má đỏ rực, cũng không giấu giếm mà nói:

- Huynh ấy nói, " Có thể gặp lại một số người rồi!

Cùng lúc ấy, một khu rừng vô cùng âm u, ánh nắng mặt trời khó có thể chiếu xuống phía dưới khu rừng. Khí độc bức lên cao, những cây cối ở đây màu sắc vô cùng sặc sỡ. Một đàn bướm màu đen bay trên không trung. Không ngờ đến một đoạn lại nhanh chóng hợp lại làm một. Vô cùng kì quái. Con bướm màu đen này vô cùng thuần, không hề có một màu sắc nào pha tạp vào. Nó cất cánh bay trong không trung. Chậm rãi luồn qua các cành cây, cuối cùng đậu vào vai một thiếu niên. Thiếu niên này đang ngồi dựa vào một thân cây lớn. Cả người mặc một bộ y phục màu tím sẫm. Khuôn mặt vô cùng tà mị. Trên trán lại đeo một dây vải màu đen buộc ra phía sau. Hai mắt nhắm lại như đang ngủ. Khi con bướm đậu lên vai hắn. Thiếu niên bỗng nhiên cất tiếng nói trầm ấm:

- Khá nhanh đấy, hôm nay ngươi đã giết bao nhiêu?

Con bướm vỗ vỗ cánh mấy lần, sau đó bay một vòng quanh người hắn, lần này lại đậu bên bờ vai còn lại. Thiếu niên bật cười, lắc đầu hai lần nói:

- Ngươi thật là, lần sau thì để bọn chúng thống khoái một chút, cứ hành hạ người ta như thế cũng không có tốt đâu.

Con bướm đen lại vỗ vỗ đôi canh hai cái. Thiếu niên lấy ra một quả cầu, thu con bướm đen vào trong. Tiếp tục nhắm mắt lại, thế nhưng miệng lại cất tiếng nói:

- Ra đi, có chuyện gì?

Một thân ảnh xuất hiện, là một thiếu nữ thân khoác áo màu lam bước ra. Nàng cười rộ lên hai tiếng. Tiếng cười trong trẻo vô cùng mê người. Chỉ cần nghe cũng biết đó là một tuyệt đại mĩ nữ. Mĩ nữ này bước ra, từng bước từng bước tiến lại gần nơi thiếu niên kia đang ngồi. Đôi chân ngọc không ngờ lộ ra bắp chân, làn da trắng như ngọc vô cùng hấp dẫn. Tiếng nói của nàng như tiếng chim ca trong gió:

- Hừ, chỉ giỏi trốn ta thôi!

Thiếu niên mỉm cười, hai mắt mở ra, nhìn về thiếu nữ mà nói:

- Yến Yến à, ta đây là đi rèn luyện chút mà thôi, tìm ta có việc gì sao?

Mĩ nữ tên là Yến Yến trừng mắt nhìn hắn, cái miệng không ngờ dẩu lên, vô cùng đáng yêu.

- Phụ thân kêu ta kêu huynh về, sáng mai là phải tiến đến bí cảnh rồi!

Thiếu niên ồ lên một tiếng, một cái quạt xuất hiện nơi tay, miệng lại nở một nụ cười, đoạn nói:

- Cũng lên đi gặp vài bằng hữu rồi!
Bình Luận (0)
Comment