Tiểu Ngư Nhi lúc này hơi nhíu mày, bất chợt nói:
- Sao đệ lại có cảm giác bất an thế nhỉ?
Kiều Phong nghe Tiểu Ngư Nhi nói, trầm ngâm một hồi cũng không nghĩ ra được gì. Trương Vô Kỵ lắc đầu mà nói:
- Lần này Thiên Thượng Nhân Gian mang đến tình báo vô cùng chuẩn xác, nơi này thật sự có Kỳ Lân. Chúng ta mặc dù tìn kiếm thần thú, thế nhưng phải bảo đảm an toàn lên hàng đầu. Nếu đấu không lại, nhất định phải chạy!
- Rõ rồi Ngũ ca!
Đoàn đội năm người tiếp tục cẩn thận tiến vào bên trong. Bọn hắn không hề hay biết cách xa bọn hắn một trăm mét, bốn bóng mờ mờ ảo ảo đang di chuyển theo phía sau, khoảng cách duy trì vô cùng chuẩn. Một trong bốn bóng đen mờ ảo nhẹ giọng nói:
- Gia cát thiếu gia liệu sự như thần, thật sự đáng sợ!
- Lại còn phải cần ngươi nói, ngươi nghĩ Ma tộc chúng ta ai có thể qua được mưu kế của Gia Cát thiếu gia. Hừ, năm tên kia lần này xác định là ba ba trong rọ!
Một cái bóng mờ khác nhẹ giọng nói. Âm thanh của bọn chúng khàn đặc lại nhè nhàng vô cùng quỷ dị, di chuyển không hề phát ra âm thanh nào.
Đội ngũ năm người tiến sâu hơn vào bên trong, lúc này cũng đã gần tới tâm vào trong miệng núi lửa.
- Thật khó có thể tin lại có một thông đạo như thế này!
Kiều Phong vừa đi vừa lẩm bẩm. Bọn hắn lúc đầu tìm thấy thông đạo này không nghĩ là nó có thể kéo dài xuống tận gần trung tâm, hiện tại thấy có chút không được bình thường.
Ầm ầm ầm. Những tiếng nổ mang theo đất đá rơi ầm ầm. Không gian rung động kịch liệt.
- Có phát sinh chiến đấu rồi!
Trương Vô Kỵ lên tiếng nói, cả năm người ổn định lại thân hình, nhanh chóng tăng nhanh cước bộ. Rất nhanh bọn hắn đi thêm hai trăm mét đã nhìn thấy một chiến trường. Nơi này là một không gian rộng lớn bên cạnh bờ nham tương. Tìm một nơi ẩn nấp, cả năm người đều yên lặng quan sát nơi phát sinh chiến đấu ở phía trước.
- Quả thật là Kỳ Lân!
Triệu Vân lẩm bẩm mà nói. Trước mặt bọn hắn có mười tên nhân loại đang chiến đấu cùng một đầu yêu thú to lớn. Mà không, phải gọi là thần thú mới đúng. Chỉ thấy một thân ảnh to lớn khủng bố thân dài mấy chục mét ngang nhiên đứng giữa khoảng không gian, tỏa ra một cỗ khí thế ngạo nghễ thiên hạ khiến cho người ta phải sợ hãi. Một cỗ áp lực lớn lao đè xuống như biển lớn dâng trào.
Kỳ Lân Thần Thú, thân hươu, đuôi trâu, móng ngựa, da vảy cá, cặp sừng trên đầu ánh lên kim quang rực rỡ. Nó bộ dạng rất bình tĩnh đứng giữa vòng vây của mười nhân loại, liệt hỏa bao vây thân mình khiến cả không gian đỏ rực lên. Khí tức thần thánh bất khả xâm phạm không ngừng tỏa ra. Từ ánh sáng chói lọi của cỗ thần hỏa ngút trời khiến toàn bộ người nhìn thấy đều cảm nhận được chính là một cường giả.
Mười nhân loại kia thần sắc đã có chút khó coi rồi. Nhiệm vụ của bọn hắn chính là tiến vào nơi này tìm Kỳ Lân, thế nhưng không phải là chiến đấu hay thu phục nó.
- Mau chạy!
Một tên hán tử tóc dài hô lên, lập tức mười người phi thân đằng không mà tháo chạy. Mười tên Nguyên anh tu sĩ rất nhanh phân ra mà hướng về phía trên mà bay. Nơi này chính là bên trong của lòng núi nửa, chỉ càn bay lên, ra khỏi miệng núi lửa này là có hy vọng sống. Bọn hắn chỉ có một sứ mạng duy nhất như vậy. Kếu bọn hắn chiến đấu cùng Kỳ Lân sao, đây khác gì là lấy trứng chọi đá.
Kỳ Lân thấy đám nhân loại này tiến vào đánh động nó đã hết sức tức giận. Hiện tại bọn chúng lại còn có ý định chạy trốn, tất nhiên là nó làm sao có thể bỏ qua. Chỉ nghe vụt một tiếng, thân ảnh nó như một tia chớp phóng lên trên đuổi theo, rất nhanh những âm thanh kêu gào vang lên rồi tắt lịm. Hiển nhiên đã có người bị giết rồi.
- Một đám phế vật, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả!
Lệnh Hồ Xung rất khinh thường mà nói. Mười tên nguyên anh tu sĩ, vậy mà không một tên nào dám đánh ra một chiêu.
- Không trách được bọn hắn, Kỳ Lân kia tu vi Hóa Thần, lại là Thần Thú, hơn nữa còn có thiên phú Thần thông, chúng ta muốn bắt nó cũng phải mất nhiều sức lực đấy!
Triệu Vân nhẹ nhàng nói.
- Tốt rồi, theo đúng kế hoạch định sẵn mà làm. Lão Thất, Lão Bát, Lão Cửu lần này nhờ ba ngươi là chính!
Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung cùng Tiểu Ngư nhi gật đầu, rất nhanh năm người phi thân lên trên đuổi theo. Một hồi bay ra khỏi miệng núi lửa, bọn hắn đã thấy thân ảnh đỏ rực kia đang phi hành trở về.
- Tốt rồi, đánh!
Trương Vô Kỵ hô lên, lập tức Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung cùng Tiểu Ngư nhi lấy ra quả cầu pokeball mà ném ra trước mặt. Thần Thú Kỳ Lân bất giác giật mình. Nó kinh sợ nhận ra khí tức nguy hiểm đang lan tràn ra không gia, một cảm giác không tốt. Rất nhanh nó đã thấy được ba thân ảnh khổng lồ đang chậm rãi xuất hiện. Một thân ảnh màu lửa rực sáng, hai cánh giang rộng sải dài, âm thanh thánh thót vang lên giữa không gian, chính là Chu tước Hỏa Phượng Hoàng. Bên trái nó xuất hiện một thân ảnh to lớn không kém, toàn thân một màu đen tuyền, đáng sợ nhất là nó có đến ba cái đầu dữ tợn. Thân ảnh còn lại cũng mang theo một cỗ uy áp trầm trọng. Nhiệt độ trong không gian như bị hạ xuống mấy lần. Thân ảnh này toàn bộ màu trắng, thêm những đường vằn màu đen, xung quanh bao trùm một luồng sát khí năng lượng màu tím đáng sợ. Nó gầm lên một tiếng chấn động, cái uy của một vương giả, Thần thú Bạch Hổ.