Hiện trường không nghĩ là lập tức ồn ào. Danh tính trung niên vừa rồi lập tức có người nhận ra.
- Phùng Việt, trời ạ, ta vậy mà có ngày gặp được thần tượng a!
Rất nhanh có người ở bên ngoài phấn khích hô lên. Không chỉ hắn, cũng rất nhiều người lập tức nhận ra được Phùng Việt. Thế nhưng cũng nhiều người là không nhận ra hắn đây.
- Phùng Việt là ai a, vị đại ca này nói ta nghe với!
Ngay bên cạnh một tên nhị tinh ám vũ lên tiếng hỏi thăm.
- Ngươi không biết?
Tên nhị tinh ám vũ kia kinh ngạc quay sang hỏi, một bộ ngây ngốc khó tin. Tên nhị tinh ám vũ kia cười ngượng mà đáp:
- A ha, ta tại địa phương nhỏ bé tu luyện, chính là ít nghe chính sự a!
- Đáng tiếc a, đáng tiếc, để ta kể cho ngươi nghe. Phùng Việt chính là hai trăm năm về trước thành danh. Vì hồng nhan đại khai sát giới đồ một toà thành thị. Chính là Phú Lam Thành, ngươi đã nghe qua Phú Lam Thành lịch sử chưa?
- Phú Lam Thành, không lẽ là phía Đông Nam Phú Lam thành?
Tên Nhị tinh ám vũ kia hai mắt trừng lớn, Phú Lam Thành chính là thành thị đầu tiên tại tiên giới bị phá huỷ. Hắn có nghe người ta đồn qua là Phú Lam Thành đắc tội một tên biến thái cuồng nhân nhưng không rõ lắm tình huống. Hiện tại lại tại đây chính là đã rõ ràng, kẻ biến thái cuồng nhân đồ thành vì hồng nhan kia chính là Phùng Việt.
- Ta mẹ nó, Đồ một thành thị a, tên Phùng Việt này rốt cuộc tu vi bực nào? Không lẽ là thượng vị thần đại viên mãn?
- Không có đâu, nghe nói hắn chỉ là Thượng Vị thần thôi!
Tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài cửa cũng không làm cho bên trong những người này chú tâm. Không thể không thừa nhận. Áo choàng của Ám vũ rất đặc biệt. Nếu ngươi trùm kín hoàn toàn có thể che kín cả mặt mũi đầu tóc, chỉ lộ ra hai con mắt mà thôi. Thế nên ở nơi này hiện tại vẫn là còn rất nhiều người ẩn giấu bản thân. Phùng Việt chính là lúc này đứng ra, hắn là muốn thanh Trọng Kích này. Không thể để kẻ khác có ý đồ, chính hắn cũng là không có nhiều như vậy Thần cách trung vị thần.
- Chư vị, Phùng mỗ thật sự yêu kích như con, nhìn thấy Phương Thiên Hoạ Kích một lòng muốn nó, xin chư vị cho Phùng Mỗ một cái mặt mũi có thể sao?
Phùng Mỗ đứng dậy chắp tay hướng mọi người lên tiếng thi lễ.
Những kẻ ngồi ở đây có kẻ nào là tầm thường ư, Phùng Việt uy danh cũng không làm bọn hắn từ bỏ được. Hơn nữa, Phùng Việt hiện vẫn là tán tu, không có thế lực lớn chống đỡ, Xích Liệt Đại nhân vẫn là còn đem hắn lên treo thưởng từ hai trăm năm về trước kia.
- Ha ha ha, Phùng Việt, chỉ ba trăm đã muốn có nó không khỏi đánh giá bản thân mình quá cao đấy chứ. Người khác sợ ngươi, thế nhưng lão tử là không sợ. Ba trăm hai mươi trung vị thần thần cách!
Rốt cuộc cũng có người lên tiếng tiếp tục trả giá, Hoa Như Ngọc rốt cuộc thở ra một hơi. Nàng sợ nhất là có đại nhân vật ép giá, vừa rồi một màn Phùng Việt làm nàng lo chết. Cũng may vẫn là có người dám tới tiếp tục đấu. Nàng rất nhanh cười mà nói:
- Ây za, đã tới ba trăm hai mươi trung vị thần thần cách rồi, còn ai ra giá cao hơn hay không?
Hoa Như Ngọc vừa dứt lời liền có người tiếp tục giơ tay hô:
- Bốn trăm!
Toàn trường vỡ oà, không khí rơi vào trạng thái cực nhiệt. Bốn trăm trung vị thần thần cách a, không phải là bốn trăm tử tinh thạch đâu. Mỗi một viên thần cách đại diện cho một tên trung vị thần xuất hiện a. Kẻ nào lại ra đại thủ bút như thế?
- Các ngươi!
Phùng Việt gian nan cắn chặt hàm răng rít lên:
- Bốn trăm năm mươi!
Đây đã là cực hạn của Phùng Việt, hắn đi vay mượn cùng nhờ vả không ít người mới có thể góp đến từng này, nhưng đã đủ sao?
Không ngoài dự đoán, lại có người giơ tay lên trả giá:
- Bốn trăm tám mươi!
- Ta thiên, Lập Khương Thành chủ rốt cuộc ra giá sao?
Phùng Việt sắc mặt tím lại, chỉ có thể ngồi xuống ghế không thể nói thêm điều gì. Hắn biết rõ, ngày hôm nay đấu giá nhất định không ít các thế lực lớn sẽ tham gia. Hắn vốn chỉ là đi thử vận may, không nghĩ tới là gặp phải Phương Thiên Hoạ Kích.
- Ta ra giá Năm trăm năm mươi!
Một tiếng nói nhỏ nhẹ trong vắt vang lên làm người ta chú ý. Chỉ cần nghe âm thanh cũng biết khẳng định là mĩ nữ. Một loạt ánh mắt sáng lên.
- Ha ha ha, không nghĩ là Bạch Mẫu Đơn cũng là đến tham gia đấu gia, ta đã nghi ngờ từ đầu rồi!
Tiếng cười nói vang lên, người cất tiếng chính là người khi nãy không cho Phùng Việt mặt mũi.
- Bạch Mâuc Đơn, là Bạch mẫu đơn tiên tử sao?
Rất nhanh có người nhận ra danh tự này, hai mắt hoàn toàn điên cuồng. Vừa rồi số người đối với Phùng Việt là hâm mộ không ít, thế nhưng lúc này thì Bạch Mẫu Đơn chính là khiến người ta điên cuồng rồi.
- Bạch Mẫu đơn tiên tử a, có thật là Bạch Mẫu Đơn tiên tử không?
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng chờ đợi. Ben trong người kia chỉ hơi phất tay, tiếng nói yêu kiều vang lên:
- Vũ Văn Hoá Cập đại nhân, không nghĩ lại phát hiện ta tiểu nữ a!
Lời vừa nói xong, áo choàng cũng được tháo xuống lộ ra một khuôn mặt cực kì xinh đẹp. Chỉ có thể dùng những thứ đẹp nhất thế gian để so sánh về nàng mà thôi.