- Ta nhớ, ta nhớ, các ngươi hai tên bắt nạt một con mèo còn mặt mũi nào sao?
Con mèo quay ngoắt đầu, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
- Ha ha ha, ta là nhắc nhở ngươi thôi!
Miêu Na mỉm cười, nói xong nàng liền quay đầu về phía xa hơn ba mươi người Lập Khương mà nói:
- Chư vị, không cần nói nhiều. Thanh trọng kích này Tam Đường Thánh Đạo chúng ta muốn. Sắp tới chúng ta cần đưa cho người trên, chư vị nên về thôi!
Bá đạo, một câu chúng ta muốn liền đuổi người, đây cũng chỉ có Tam Đường Thánh Đạo mới dám nói những lời này.
- Các ngươi đừng khinh người quá đáng, lần này đấu giá chính là Thượng Phẩm thần khí, nghĩ muốn cướp là cướp sao?
Rất nhanh có người nghe không vừa tại liền phản ứng lại.
- Hừ, ngươi là cái thứ gì?
Miêu Na hừ lạnh, bên người nàng bất ngờ xuất hiện một đầu tử quang xà. Nó như nhận được lệnh, hai bên mang phồng lớn. Cái đuôi bất ngờ rung rung. Tên tứ tinh ám vũ thượng vị thần kia vậy mà lập tức thân thể cứng ngắc ngã gục xuống mặt đất.
- Tinh thần công kích?
Lập Khương ánh mắt loé lên tinh mang kinh hãi. Công kích bằng tinh thần thuộc hàng cực hiếm. Người có khả năng tấn công bằng lực lượng tinh thần ít đến thương cảm. Yêu thú cũng là như vậy, không nghĩ hôm nay lại có thể gặp được loại này. Toàn trường sợ hãi, im phăng phắc.
- Hắn không chết đâu, chỉ là một thời gian tĩnh dưỡng mà thôi! Các ngươi cũng đừng trưng cái vẻ mặt đó ra, thật chán ghét mà!
Miêu Na vũ mị cười một tiếng, lúc này nàng mới xoay lưng quay lại nhìn về phía sàn đấu giá. Hoa Như Ngọc hoảng sợ, nàng lùi lại mấy bước, không biết lúc này nên xử lí như thế nào. Nàng thực lực tuy là trung vị thần, thế nhưng lại là luyện hoá thần cách mà thành, cũng không có bao nhiêu chiến lực cả.
- Lập Thành Chủ, ngươi thấy thế nào?
Vũ Văn Hoá Cập nhẹ giọng hỏi.
Lập Khương nhíu mày một chút, ánh mắt hướng về năm thân ảnh trong đám khói kia một hồi lắc đầu thở dài:
- Quả thực thật khó. Bọn hắn tu vu không ra gì, nhưng hai con yêu thú kia quả thực là trong lời đồn biến dị yêu thú. Còn chưa đạt tới thần cấp đã biến thái như vậy, không có cách nào. Ta lại cũng không có phòng ngự thần khí loại tinh thần.
Bạch Mẫu Đơn cũng gật đầu, đắng chát mà nói:
- Còn chưa tính loại khói kia, đến thượng vị thần còn chống cự không được liền ngã gục. Một khi ngã gục ở trong đó, tuy không chết ngay nhưng lại chính là sinh tử không trong lòng bàn tay của mình nữa rồi.
Những người khác nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Tam Đường Thánh Đạo quả thực làm cho người ta bất khả tư nghị cùng hết cách. Tu vi của bọn hắn rõ ràng mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt là các vị Thành chủ ở đây, ai không phải là bát tinh ám vũ đâu. Ấy vậy mà Tam Đường Thánh Đạo lại như một quả bóng hơi, không có cách nào cường hãn đánh tới được. Điều này làm tâm lý ai cũng có chút buồn bực, càng là ghen tỵ bởi hai người bọn hắn có được biến dị yêu thú biến thái không giống ai. Chỉ có thể nói, tiên giới duy nhất ba kẻ không theo lẽ thường.
- Ây, mĩ nữ, thanh trọng kích này ta xin nhận rồi, thay ta cảm ơn Nhan Lâu chủ tử trước nhé!
Cung Chí Hồ cười tà mà tiến đến, bước chân hắn còn cách không xa.
- Muốn lấy đồ, hỏi qua chúng ta chưa?
Chính là vào lúc này, một tiếng quát lớn vang lên. Bảy bóng người lập tức xuất hiện ngăn chặn phía trước của Cung Chí Hồ. Tám người này xuất hiện dàn thành một hàng ngang, toàn trường lại một lần kinh hồ.
- Ta kháo, tám hạ vị thần từ đâu đi ra vậy, hình như là người của Nhan Lâu!
- Đúng thế, vừa rồi ta thấy rõ ràng là từ khu nhà của Nhan Lâu phóng ra tới đây!
- Nhưng mà các ngươi xem, bọn hắn cũng quá trẻ đi!
Tiếng bàn tán lại ồn ào hẳn lên, hiển nhiên lần lượt xuất hiện người tới càng làm cho đám người quan sát ngóng trông.
- Hừ, một đám tiểu hài tử, mau tránh ra trước khi ta nổi giận!
Cung Chí Hồ thấy trước mặt chỉ là một đám thanh thiếu niên, mặc dù đã là hạ vị thần nhưng hắn cũng không coi vào đâu. Một trung vị thần như hắn vốn dĩ đã có thể đánh hạ mười tên hạ vị thần rồi.
- Uy hiếp ta, các ngươi cũng xứng. Dám đánh chủ ý tới Nhan Lâu, ngày hôm nay có đến cũng đừng rời đi!
Hoàng Kiếm lớn tiếng hừ lạnh mà nói. Phía sau lưng hắn chính là Hoàng Lôi, Hoàng Hoả, Hoàng Mộc, Hoàng Thuỷ, Hoàng Ám, Hoàng Dạ cùng Hoàng Ngô.
- Lão đại đã không tại, bản lão nhị chính là lớn nhất, dám tới ta nướng chín các ngươi!
Hoàng Lôi cười hăng hắc, nhún nhảy cười đùa. Thân thể mập mạp đáng yêu của hắn khiến không ít người có thiện cảm. Một tiên tiểu hài tử nhìn trông mới có mười tuổi mà đã là hạ vị thần. Ngoài chấn kinh thì cũng chỉ có chấn kinh mà thôi.
- Meow, bản mèo đã muốn thanh trọng kích kia, đám tiểu tử một là tránh hai là nằm xuống!
Con mèo chống nạnh một mạch buông lời mà quát. Theo lời của nó vừa mới nói xong, trên đầu yêu thú trông như tảng đá có nhiều mặt kia liền phun ra một đoàn khói trắng hướng tám thiếu niên mà phóng.