Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Hoàng Minh ngừng quan sát hệ thống lên tiếng nói:
- Vào đi!
Cửa phòng được mở ra, Yến Thanh nhanh chóng đi vào. Trên tay nàng lúc này bưng một cái khay. Trên cái khay để gọn một chiếc nhẫn trữ vật nhỏ. Yến Thanh quỳ một chân mà nói:
- Thiếu gia, đây chính là thần cách đấu giá Phương Thiên Hoạ Kích. Tất cả là chín trăm hai mươi năm trung vị thần thần cách, năm viên thượng vị thần thần cách!
Hoàng Minh kinh ngạc, rốt cuộc hắn vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của Thượng phẩm thần khí. Không nghĩ tới một thanh trọng kích vậy mà có thể đấu giá tới chín trăm ba mươi viên thần cách.
- Ai là người đấu giá thành công?
Hoàng Minh hỏi thăm.
- Chính là Bạch Mẫu Đơn tiểu thư! Nàng ấy chính là cùng Vũ Văn Hoá Cập thành chủ hai bên giao chiến. Mượn chính là thần cách của không ít người, cuối cùng đấu đến hơn chín trăm trung vị thần thần cách thì dừng.
Yến Thanh lên tiếng trả lời.
- Bạch Mẫu Đơn, tốt! Sáng mai giúp ta gửi thiệp tới thành chủ Lập Khương an bài cơm trưa!
- Vâng!
Yến Thanh gật đầu dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hoàng Minh bắt đầu quan sát một hồi nhẫn trữ vật bên trong. Ánh mắt hắn sáng lên một tia hưng phấn:
- Cũng là vừa vặn đủ, chỉ thiếu Hoàng Ám cùng Hoàng Ngô mà thôi! Trước khi đi để bọn hắn tăng cường một lần. Nói đến đây Hoàng Minh chợt biến mất tại phòng..
Mễ Nhĩ thành ngày hôm sau không yên ổn. Vân Nhai tháp biên mất làm Mễ Nhĩ Thành mất đi một kì quan lớn. Lập Khương quả thực không thể làm gì khác hơn. Hắn lúc này còn đang đứng quan sát một hồi hồ Ba Bể đâu.
- Đại nhân, một chút đầu mối cũng không có, cứ như vậy Vân Nhai Tháp khổng lồ tiêu thất. Đây quả thực là....!
Một tên tướng sĩ đi lên khó khăn mà nói.
- Hải Độn Thuỷ Ngư thì sao, có thấy không?
- Đều biến mất!
Tên tướng sĩ kia cũng một mặt phiền muộn đáp.
- Vân Nhai tháp, Tình tháp, không ngờ đến đời của ta thì liền biến mất!
Lập Khương thở dài một hơi xoay người rời đi hồ Ba Bể. Hắn không có cách nào ở đây nữa, một chút đầu mối cũng không có, làm sao có thể điều tra. Hơn nữa, có người manh đi Vân Nhai Tháp hay Vân Nhai tháp tự biến mất. Cả hai ý tưởng đều là nằm ngoài tầm tay của hắn. Coi như vậy, Mễ Nhĩ Thành mất đi Vân Nhai Tháp cầu mong không phải là vận số đi.
Lập Khương tự an ủi bản thân như vậy.
- Thành chủ, trưa nay mười hai điểm tại Ngân An tửu lâu, Hoàng công tử mời!
Đi phía sau Lập Khương là một tên văn nhân thư sinh nhẹ nhàng nhắc nhở. Lập Khương gật đầu, hiện tại đã hơn mười một điểm, đi tới vừa kịp.
Ngân An quán rượu là tửu lâu tầm trung, tuy không phải cao cấp tửu lâu nhưng cũng là có tên tuổi nhất định phù hợp với không ít lữ khách đi qua. Lập Khương mặc quần áo bình thường giống như một vị đại nhân mang theo hai thị vệ đi vào Ngân An tửu lâu. Tiểu nhị như đã được dặn trước liền nhanh chóng dẫn đường đưa Lập Khương cùng hai hộ vệ đi lên tầng ba. Mở cửa phòng, Hoàng Minh đã chờ ở đây. Thấy Lập Khương tới hắn liền đứng dậy thi lễ.
- Thành chủ đại nhân!
Lập Khương phất tay cười mà nói:
- Chỉ là ăn một bữa cơm bình thường, coi như ta là bằng hữu đi!
Thái độ của Lập Khương làm Hoàng Minh rất thưởng thức:
- Vậy tốt, mời đại nhân vào, tiểu nhị mang thức ăn lên cho ta!
Tiểu nhị ra ngoài, hai tên thị vệ của Lập Khương cũng là khoanh tay đứng ngoài cửa chờ đợi. Hoàng Minh cùng Lập Khương trò chuyện một hồi thì thức ăn cũng mang lên. Lập Khương lần đầu tiên thấy được dung mạo của Hoàng Minh liền gật đầu. Chính là có một cỗ đường đường chính chính tu sĩ giả. Nhìn qua không phải là người xấu, còn cần quan sát thêm.
- Khống dối gạt gì thành chủ, tại hạ có chút rượu tự mình ủ, rất muốn cùng thành chủ đại nhân thưởng thức!
Hoàng Minh vừa nói xong, hai vò rượu táo mèo được hắn mang ra. Hắn mở bình, mùi thơm lập tức ngập cả gain phòng.
- Rượu ngon!
Tiếp nhận rượu của Hoàng Minh, Lập Khương không một chút nghi ngờ liền uống. Thấy như vậy Hoàng Minh càng là bội phục lá gan của Lập Khương. Liền rượu của một người lạ mới quen mà không hề nghi ngờ nói uống liền uống.
Hai người rượu qua ba tuần, rốt cuộc Hoàng Minh cũng đi vào vấn đề chính:
- Thành chủ đại nhân, tại hạ không dám dối gạt. Lần này tới Mễ Nhĩ Thành là muốn tham gia khảo hạch trở thành ám vũ. Thế nhưng chờ đợi gần một năm rốt cuộc khảo hạch sắp bắt đầu nhưng tại sao lại không tiếp nhận trung hạ vị thần tham gia?
Lập Khương nghe tới đây liền hiểu rõ lí do của buổi gặp mặt này. Nói chuyện hồi lầu hoá ra là vì khảo hạch Ám Vũ mà tới.
- Hoàng công tử, vốn dĩ lần này thay đổi như vậy cũng chính là do độ khó của lần này quá cao. Thật sự là cửu tử nhất sinh. Ta nghi Hoàng Công tử nên chờ thêm hai năm nữa, lại một lần đổi mới nhiệm vụ rồi hãy tham gia.
Chờ thêm hai năm, Hoàng Minh hắn có thời gian để chờ sao?
- Thành chủ đại nhân, có thể bật mí một chút sao?