- Hoàng Minh, chàng ở đâu?
- Hoàng Minh...!
Từng tiếng gọi khàn khàn vang lên trong màn đêm tuyết rơi. Một thân ảnh mỏng manh chậm chạp đi về phía trước. Thân ảnh này lung lay giống như sắp ngã nhào xuống mặt băng tuyết lạnh lẽo vậy. Mỗi bước chân chậm chạp tiến tới. Thiếu nữ quần áo không chỉnh tề, nhiều nơi đã rách lộ ra mảng da thịt đã đỏ lên. Có lẽ nàng đã rất lạnh, thân thể run rẩy dựa vào trường kiếm chống xuống mà kiên cường bước đi.
- Hoàng Minh, Hoàng Minh!
Thiếu nữ không biết đã gọi cái tên này bao nhiêu lần, gọi đến khàn cả giọng. Thân thể vốn đã trọng thương, thế nhưng nàng không hề quan tâm. Trong đầu nàng lúc này chỉ có một mớ hình ảnh. Người thanh niên đó gặp nạn, vậy mà nàng vẫn chưa thể tìm thấy hắn.
Tốc độ hồi phục của Trung vị thần cũng không chậm, nàng lần theo dấu vết đánh nhau từ từ tiến sâu vào bên trong cấm vực.
Mề Nhĩ Thành vẫn ồn ào náo nhiệt cho dù là ngày hay đêm. Trong Mễ Nhĩ Thành thành chủ phủ. Một mĩ phụ trung niên ngồi ngẩn người nhìn về phía xa xa bầu trời, khuôn mặt tràn đầy bi thương. Chỉ một lát, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má.
- Phu nhân,nàng đừng bi thương quá. Phi Nhi còn chưa có xảy ra chuyện gì cả. Sinh mệnh thạch của con bé vẫn còn, chắc chắn nó sẽ quay trở lại thôi!
Một bàn tay đặt nên vai của Lã Liên Phu nhân mà nói. Giọng nói mạnh mẽ, trầm ấm đầy tình cảm này chính là của thành chủ Lập Khương của Mễ Nhĩ Thành.
Lã Liên Phu Nhân mải suy nghĩ cũng không hề hay biết trượng phu tiến vào lúc nào. Nghe được trượng phu một câu nói ra tâm sự của nàng, chỉ biết ôm lấy trượng phu mà nấc lên.
- Phu quân, chàng nói xem, hai năm rồi, hai năm rồi tại sao Phi Nhi còn chưa về?
Lập Khương ôm lấy nương tử, chỉ thở dài một hơi nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân, nàng yên tâm đi. Phi Nhi nhất định không có chuyện gì. Sinh mệnh thạch của nó vẫn còn. Hơn nữa nàng quên rồi sao, trên cổ của Phi Nhi còn có một vật mà mẫu thân tặng cho nó mà!
Nghe Lập Khương nói đến đây, Lã Liên phu nhân mới yên tâm hơn một chút gật đầu mà nói:
- Đúng vậy, Phi nhi nhất định là không có việc gì!
- Đúng vậy, nàng đừng lo lắng quá nhiều nữa!
Lập Khương vỗ về Lã Liên nhẹ nhàng ân cần.
Mạt Vụ sâm lâm nằm ở phía Tây của tiên giới. Sâm lâm này trải dài mấy trăm vạn dặm. Kì hoa dị thảo, yêu thú, linh thú nhiều không kể siết. Nơi này thích hợp cho những dong binh đoàn thám hiểm cùng lịch lãm. Lúc này trong một khu rừng xuất hiện một thanh niên thân hình cao gầy. Mái tóc đen ngắn, khuôn mặt hết sức bình thường, chi có ánh mắt đầy tinh quang nổi bật. Thanh niên này chậm rãi đi về phía trước, trên lưng đeo một thanh kiém dài không rõ làm từ chất liệu gì.
Cả người hắn không phát ra một chút khí tức nào, giống như một người bình thường không có gì đặc biệt. Chỉ là lúc này bất ngờ từ phía trên cao một bóng ảnh lao xuống tốc độ cực nhanh. Thân ảnh này xuất hiện chính là một con lam xà cực lớn. Hai chiếc răng nanh sắc bén mang theo xu thế khủng khiếp, cái miệng lớn như chậu máu, ánh mắt hung hãn táp tới. Trong gang tấc tình cảnh của thanh niên này rơi vào hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
- Hừ, nghiệt súc!
Bất giác một tiếng hừ lạnh vang lên, bóng kiếm lướt nhanh đến chói mắt. Máu tươi bắn tung toé, đầu lâu của Lam Xà rơi xuống mặt đất, cả thân hình của nó cũng từ trên thân cây nặng lề rơi xuống. Đến cả khi chết đầu Lam Xà này cũng không biết được bản thân nó chết như thế nào. Thanh niên chỉ nhìn một chút thân thể Lam xà rồi cất bước rời đi. Kiếm của hắn vốn bị máu tươi của Lam Xà nhuộm đỏ lúc này lại tự động hút lấy toàn bộ máu huyết trở lại bình thường đầy quỷ dị. Nhẹ nhàng tra kiếm lại phía sau lưng, thanh niên kia tiếp tục đi về phía trước.
- Rốt cuộc cũng thấy có đường đi, nhìn một chút xem có nhân loại hay không!
Thanh niên lầm bẩm, bước chân dọc theo con đường mà đi tới.
Trên đường một cỗ xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Chiếc xe ngựa này một màu đỏ, hoa văn hoạ tiết khá đẹp. Đi xung quanh xe ngựa còn có bảy đại hán cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh. Phía trước nhất còn có một đại hán đang cưỡi một đầu Huyết Ảnh Lang thực lực đạt tới ngũ cấp. Đại hán này thực lực không tệ, đã là Đại Thừa kì đỉnh phong. Mà phía sau hắn bảy người khác đều là hợp thể kì. Người cao nhất cũng là hợp thể kì đại viên mãn.
Phía trong xe ngựa lại có hai thiếu nữ. Một người chừng mười tám mười chín tuổi, tóc buộc hai bím xinh đẹp khả ái. Trên người nàng mặc một bộ y phục giống như một nha hoàn. Người ngồi cạnh nàng lúc này càng là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Mái tóc đen nháy thả về phía sau. Ngũ quan cán đối, mày liễu mắt sáng long lanh. Dáng người cực kì nóng bỏng, trên người lại mặc một bộ y phục thanh nhã nhẹ nhàng bao gọn càng làm nổi bật thân thể linh lung của nàng. Trên người nàng còn phát ra một loại khí chất ưu nhã khiến người khác khó lòng mà dời mắt đi được.