Lập Phi lắc đầu, hai mắt đã nhoè đi làm Hoàng Minh đau lòng. Nàng mỉm cười xinh đẹp mà nói:
- Ta không sao, chỉ cần được ở bên chàng là tốt rồi!
- Nha đầu ngốc!
Hoàng Minh mỉm cười không nhịn được mà xoa xoa đầu Lập Phi. Ngay sau đó hắn nhanh chóng lấy ra một bộ y phục mới mặc vào. Hai năm bị nhốt tại hàn băng quả thực làm lỡ bao nhiêu thời gian của hắn. Không nghĩ một chiêu cuối cùng của Yêu Băng Phong Huyết Mẫu lại khủng bố như thế. Rõ ràng là trong khoảnh khắc ấy lại áp chế toàn bộ thân thể hắn làm hắn không thể hoạt động. Chính là kĩ năng thanh tẩy lúc ấy còn chưa có quay vòng xong. Mọi việc diễn ra quá nhanh, Hoàng Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân hắn bị hai bên vực thẳm ép tới. Cũng may mắn cho hắn khi ấy chính là đang có cấp độ siêu xayda cấp tám. Cường độ thân thể cùng khả năng phòng ngự kinh người của hắn giúp bản thân hắn giữ lại một mạng. Lúc ban đầu hắn thật sự bị chấn đến mê man. Sau một hồi tỉnh lại thì không có cách nào trốn thoát được. Trên ngừoi hắn vẫn có một cỗ áp lực kì quái, kĩ năng toàn bộ không thể sử dụng. Hệ thống không thể câu thông, tam tháp cũng không có cách nào câu thông. Hoàng Minh có cảm giác bất lực không thôi. Chẳng lẽ bản thân hắn sẽ bị nhốt ở đây cả đời sao!
Thế nhưng không nghĩ tới qua mấy ngày liền phát hiện ra Lập Phi. Hắn rõ ràng thấy được từng cử chỉ, từng hành động của nàng trong hai năm qua. Nhìn nàng ngày ngày khó nhọc đào thông đạo, quả thực khiến trái tim hắn bị tan chảy. Vốn không muốn chấp nhận thêm một nữ nhân nào nữa, bởi vì nữ nhân của hắn đã quá nhiều rồi. Nhưng Lập Phi vì hắn như vậy, đối với hắn như thế, hắn có thể từ chối sao?
- Hoàng Minh, cây cầu nối cấm vực với lục địa bị chấn nát rồi, chúng ta làm thế nào để quay về đây!
Lúc này Lập Phi mới nhớ ra chuyện quan trọng, nàng nhỏ giọng nói với Hoàng Minh.
- Ồ, bị chấn nát sao? Là ai làm đây!
Hoàng Minh có chút kinh ngạc, hắn đoán có lẽ chính là do Yêu Băng Phong Huyết Mẫu làm. Nhưng mặc kệ a, cho dù bị chấn nát lúc này hắn cũng có thể mang Lập Phi rời đi.
- Không có vấn đề gì, ta mang nàng rời đi!
Lập Phi gật đầu, hai người tiến lên khỏi thông đạo.
- Chi chi!
Con yêu thú nhỏ trên vai Lập Phi kêu lên mấy tiếng chi chi vô cùng vui vẻ. Hoàng Minh lúc này mới để ý bên vai Lập Phi có con yêu thú này. Trông nó không khác con mèo là mấy. Chỉ có vài đặc điểm khác chính là cái tai nhọn dài hơn, trên lưng lại có hai đôi cánh nho nhỏ lớn bằng bàn tay nhân loại.
- Nó là?
Hoàng Minh ánh mắt rơi vào con yêu thú này, có chút hiếu kì nhìn Lập Phi dò hỏi. Hắn nhớ là lúc tới nơi này Lập Phi không có nuôi yêu thú nha.
Lập Phi mỉm cười nói:
- Đây là Chi Chi, ta gặp nó ở bên trong một khu phế điện cách nơi này không xa! Hai năm qua nó chính là làm bạn với ta a!
Hoàng Minh gật đầu, hai năm qua hắn cũng có nhìn thấy con yêu thú này, thế nhưng không có để tâm lắm. Lúc này nhìn gần ngay cạnh làm hắn cũng có chút yêu thích.
- Đúng rồi, chàng có muốn đi qua bên đó nhìn thử không, ta thấy nơi đó rất thần bí, không rõ từ niên đại nào!
Hoàng Minh cũng bị Lập Phi khơi lên tính tò mò, gật đầu mà đáp:
- Đi a!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Trên đường Hoàng Minh cũng liên hệ một chút với A Trang cùng Kurama. Hai năm trôi qua, rốt cuộc ba người cũng có thể nói chuyện, cảm giác lo lắng cũng giảm bớt đi nhiều. Một hồi đi tới đại điện, Hoàng Minh cũng phất tay một cái. Hai bóng người đồng loạt xuất hiện, một thanh niên mặc trường bào trắng, một hoà thượng dáng dấp thanh tú. Hai người này chính là Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Hư Trúc.
- Đây là, ngoại giới?
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi giật mình, ánh mắt kinh ngạc xuất thần. Ngay cả Hư Trúc cũng thất thố. Ánh mắt hai người bọn hắn rơi vào trên người Hoàng Minh cùng Lập Phi.
- Hoàng Minh, Lập Phi, các ngươi!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi hai mắt tràn ngập kinh sợ. Hắn không kinh sợ sao? Hắn cùng Hư Trúc lần trước được Hoàng Minh thu vào một thế giới xa lạ. Nơi đó khí tức năng lượng nguyên tố nồng đậm không thôi. Thế nhưng bọn hắn đi một hồi cũng không biết nơi đây là địa phương nào, rốt cuộc yên tĩnh chờ đợi. Thế nhưng thời gian trôi qua thật quá lâu a, lâu đến chính bọn hắn cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
- Hoàng Minh, Lập Phi các ngươi không sao là tốt rồi, chỉ là ngươi đã đưa chúng ta đi tới nơi nào a?
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi một hồi thất thố liền liên tục hỏi thăm.
Hoàng Minh cười cười, ánh mắt quét về hai người Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi một lát liền nói:
- Hai trăm năm liền đạt tới Thượng Vị Thần đại viên mãn, cũng là thiên tài a!
Một lời này của Hoàng Minh khiến cả ba người Thư Đồ Sư Lĩnh Chu, Hư Trúc cùng Lập Phi đều kinh thán sợ hãi. Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Hư Trúc kinh hãi chính là Hoàng Minh nhận ra tu vi của bọn hắn, càng sợ hãi hơn chính là hắn nói hai trăm năm. Chẳng lẽ bọn hắn tu luyện đã qua hai trăm năm rồi sao?
Lập Phi bên này cũng chấn động không thôi, ý tứ của Hoàng Minh khiến nàng cũng không rõ ràng a.