Edit: Min
Cảnh Dương tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, mặc một cái áo thun đứng sấy tóc ở trong phòng ngủ. Tóc của hắn còn chưa khô thì Thương Việt đã đẩy cửa bước vào.
Cảnh Dương nhìn y một cái, không để ý đến y mà tiếp tục sấy tóc. Hắn tới quân khu cũng được một thời gian rồi, chỉ cần Thương Việt không có nhiệm vụ và công tác là sẽ tìm mọi lý do viện cớ tới phòng của hắn. Hoặc là tặng đồ cho hắn, hoặc là nói đông nói tây với hắn. Tóm lại, lần nào tới đều nghĩ mọi cách để không rời đi.
Sao Cảnh Dương có thể không biết mục đích y đến phòng của mình được. Dục vọng trong mắt y đã rất rõ ràng rồi được chưa? Chẳng qua Cảnh Dương chính là cố ý treo y, xem y có thể nhịn tới khi nào.
Thương Việt vừa vào cửa thì thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi chân dài thẳng tắp lộ ra ngoài của Cảnh Dương. Trong lòng y nóng lên, kiềm chế xúc động muốn đẩy người xuống. Y đi qua cầm lấy máy sấy trên tay Cảnh Dương, để hắn nghiêng người ngồi trên giường rồi giúp hắn sấy tóc.
Ngón tay Thương Việt xen vào giữa tóc của Cảnh Dương, cũng nhẹ nhàng giúp hắn mát xa da đầu. Gió nóng cộng thêm mát xa làm Cảnh Dương mới ngủ dậy lại có chút mơ màng buồn ngủ. Cảnh Dương dứt khoát thả lỏng cơ thể dựa vào người Thương Việt, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Mãi đến khi tóc của Cảnh Dương đã khô đến mức không còn hơi ẩm, Thương Việt mới tắt máy sấy, sờ đầu của Cảnh Dương nói “Xong rồi.”
Cảnh Dương mở mắt ra rồi giơ tay sờ tóc của mình. Sau đó đứng lên đi đến bàn bên cạnh rót một ly nước, ngồi trên sô pha uống.
Thương Việt ngồi xuống ở mép giường, làm thế nào cũng không thể dời mắt khỏi hai chân của Cảnh Dương. Nhất là sau khi hắn ngồi xuống, đùi chỉ có thể che một chút, mà phần giữa lại càng như ẩn như hiện.
Thương Việt nhìn một hồi cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Thế là cũng đứng lên rót cho mình một ly nước, sau đó cầm ly nước ngồi xuống bên cạnh Cảnh Dương.
Cảnh Dương uống nước xong, đặt cái ly lên bàn trà rồi nói “Gần đây bên ngoài thế nào rồi? Tôi nghe nói quân khu đã bắt đầu xây dựng thêm, có phải là có quá nhiều người muốn tới không?”
Thương Việt uống cạn ly nước rồi nói “Tập trung lực lượng lại sẽ có lợi với chúng ta hơn. Chẳng những có rất nhiều binh lính của căn cứ khác muốn đến đây, mà khoảng thời gian này chúng ta còn cứu được rất nhiều người thường. Không xây thêm là sẽ không chứa nỗi.”
“Cho nên định lấy quân khu làm trung tâm rồi hướng ra phía ngoài xây thêm khu sống mới sao?” Cảnh Dương nói.
“Đúng thế.” Thương Việt vừa cúi đầu nhìn chằm chằm chân của Cảnh Dương vừa nói “Trước mắt chuẩn bị xây ba tầng tường cao, chia làm ba khu vực sinh hoạt. Trung tâm chủ yếu là nghiên cứu khoa học và chỉ huy quân sự, tầng thứ hai cho dân thường sống, tầng ngoài cùng chủ yếu là binh lính phòng thủ. Phân chia khu vực sinh sống sẽ tiện quản lý hơn là để tất cả mọi người ở chung với nhau, sau này vẫn sẽ tiếp tục xây dựng thêm. Mặc dù đang ở hoàn cảnh zombie chạy loạn khắp nơi. Nhưng với sự nỗ lực của chúng ta, phạm vi con người có thể sinh hoạt bình thường sẽ càng ngày càng lớn hơn.”
“Để tôi nói cho anh nghe một bí mật.” Cảnh Dương nghiêng người dựa vào sô pha rồi để chân lên đùi Thương Việt, tới gần bên tai y nói “Không lâu nữa sẽ có rất nhiều người kích phát sức mạnh siêu nhiên. Đến lúc đó, chỉ cần là người còn sống và không biến thành zombie chắc chắn đều sẽ có sức mạnh siêu nhiên. Chỉ là năng lực và năng lượng sẽ khác nhau. Hơn nữa, việc hấp thu năng lượng trong lõi tinh thể của zombie thông minh sẽ có thể tăng năng lượng của sức mạnh siêu nhiên. Cho nên bây giờ quân khu của các người nên bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng đi. Nếu không thì chờ đến lúc đó sẽ lộn xộn cả lên.”
“Làm sao cậu biết những việc này?” Thương Việt nghi hoặc nhìn Cảnh Dương hỏi.
“Nếu tôi nói là do tôi sống lại nên mới biết rất nhiều chuyện hiện tại còn chưa xảy ra, anh tin không?” Cảnh Dương chớp chớp đôi mắt nói.
Thương Việt đương nhiên sẽ tin, và còn tin gần như không hề do dự. Hơn nữa, điều đầu tiên y nghĩ đến chính là phải làm sao để bảo đảm an toàn cho Cảnh Dương. Sau đó mới là phải làm thế nào để lợi dụng trải nghiệm đặc thù này của Cảnh Dương, y hỏi “Cậu có nói chuyện này cho người khác biết không?”
“Tôi nói với Lý Thắng, Võ Trung và ba vệ sĩ khác rằng mình có năng lực biết trước tương lai. Lúc ấy tôi cần sự giúp đỡ, nếu không nói như vậy thì tôi sẽ không thể giữ được bọn họ.” Cảnh Dương nói.
“Đây là một cái cớ rất tốt. Năng lực biết trước tương có sức thuyết phục hơn việc sống lại.” Thương Việt giơ tay sờ mặt Cảnh Dương nói “Chuyện này về sau đừng nói cho ai biết nữa. Tôi sẽ nói với lãnh đạo là cậu có năng lực biết trước tương lai, và cũng sẽ liệt chuyện này và tuyệt mật.”
Lãnh đạo cao nhất ở quân khu là ông nội của Thương Việt. Ba và các chú bác của y cũng đều là người trong ban lãnh đạo. Cả gia đình bọn họ đều là quân nhân. Cho nên Cảnh Dương không lo lắng bởi vì mình quá mạnh sẽ liên lụy Thương Việt bị lãnh đạo kiêng kị.
Cảnh Dương không trả lời Thương Việt mà nghiêng đầu nhìn y. Hai mắt lấp lánh, cố ý dụ dỗ y.
Thương Việt đặt tay lên đầu gối của Cảnh Dương, sau đó chậm rãi sờ soạng. Khi sờ tới bộ phận nhạy cảm của Cảnh Dương, Cảnh Dương muốn tránh né thì y liền đè Cảnh Dương xuống ghế sô pha, hôn lên.
“Ưm…….” Miệng Cảnh Dương bị lấp kín không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị. Bây giờ hắn hơi hối hận vì đã câu dẫn Thương Việt mà không mặc quần. Sau khi bị Thương Việt mở rộng hai chân ra, phong cảnh liền hiện ra hết ở trước mặt y.
“Đừng, đừng mà…….” Khi cơ thể của Thương Việt đi xuống, Cảnh Dương vừa đẩy đầu Thương Việt chôn giữa hai chân mình vừa nâng cái eo lên. Bộ dáng muốn cự còn nghênh làm Thương Việt càng muốn chà đạp hắn hơn nữa.
Ngay lúc cả hai đang động tình thì máy liên lạc quân dụng của Thương Việt đột nhiên vang lên. Thương Việt không thể không dùng hết nghị lực lớn nhất đời này để dừng động tác lại. Lấy máy liên lạc ra nhìn lệnh bên trên.
Cảnh Dương thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, cả người vô lực và hai chân rộng mở nằm trên sô pha. Thương Việt xem nội dung mệnh lệnh xong, ngẩng đầu nhìn thấy Cảnh Dương như vậy thì càng không muốn rời đi vào lúc này. Nhưng bây giờ y cần phải đi chấp hành nhiệm vụ, không thể chậm trễ được.1
Thương Việt vùi đầu vào giữa hai chân của Cảnh Dương hôn mạnh vài cái, mới quyết tâm đứng lên sửa sang lại quần áo.
Cảnh Dương khép hai chân lại và nằm nghiêng nhìn y. Đột nhiên bị cắt ngang như vậy hắn cũng rất khó chịu. Nhưng cũng biết Thương Việt là một quân nhân, và phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Không thể muốn làm cái gì thì làm giống như khi làm ông chủ được.
Thương Việt nhanh chóng sửa sang lại quần áo, khom lưng vỗ nhẹ vào mông của Cảnh Dương nói “Tôi quên nói với em một chuyện. Căn cứ của đội đặc chiến Chiến Lang và tất cả những người dẫn đầu làm ầm ĩ đòi độc lập đều bị chúng tôi giải quyết rồi, Trần Vĩ Lục cũng đã chết. Những người khác đều đã được đưa tới quân khu. Không phải em nói trong căn cứ có kẻ thù của em sao? Có lẽ bây giờ đã đến quân khu rồi đó.”1
Thương Việt nói xong liền lập tức rời đi, để lại một mình Cảnh Dương chưa tiêu được lửa dục. Cảnh Dương đứng dậy cởi áo thun rồi đi đến mép giường, nằm xuống với cơ thể trần trụi. Chờ sau khi nhiệt độ của cơ thể giảm xuống, hắn mới bắt đầu suy nghĩ về câu nói trước khi rời đi của Thương Việt.
Nếu Tề Vân đã đến quân khu, vậy thì những ngày tháng hỗn loạn này mình cũng sẽ không buồn chán.
Cảnh Dương đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, quyết định đi ra ngoài gặp Tề Vân.
Sau khi hắn xuống lầu, hai vệ binh mà Thương Việt an bài cho hắn lập tức đi theo. Hắn hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, lúc này mới nhớ Thương Việt không có nói là sau khi đám người Tề Vân được đưa tới quân khu hiện đang ở đâu. Quân khu lớn như vậy, hắn không thể chỗ nào cũng tìm.
Cảnh Dương nói với vệ binh người mình muốn tìm, vệ binh liền dùng máy liên lạc công cộng dò hỏi rồi sau đó lái xe đưa Cảnh Dương qua.
Quân khu không nuôi người lười biếng, cho dù già yếu bệnh tật cũng phải làm việc theo khả năng mình cho phép. Mà Cảnh Dương chính là ngoại lệ duy nhất. Đám người Tề Vân được đưa tới quân khu tất nhiên là phải làm việc. Bây giờ quân khu đang xây dựng thêm, mặc dù đa số công việc xây dựng đều là nhờ máy móc, nhưng chỗ cần nhân công cũng rất nhiều. Cho nên Tề Vân đang làm việc ở khu vực xây dựng là chuyện nằm trong dự đoán của Cảnh Dương.
Càng ngày càng có nhiều người được đưa tới quân khu. Mà bây giờ khu vực phân chia vẫn chưa quá nghiêm ngặt. Cho nên vì an toàn của quân khu, binh lính tuần tra và binh lính trông coi quản lý những người đó đều luôn duy trì cảnh giác cao độ. Chỉ cần có người dám mạo hiểm phá hủy ổn định và uy hiếp an toàn, là tuyệt đối thà giết nhằm còn hơn bỏ sót.
Xe chạy đến nơi thi công, Cảnh Dương xuyên qua cửa sổ nhìn thấy rất nhiều người đang làm việc rất thành thật. Mà bên ngoài lại có không ít binh lính cầm súng trông coi bọn họ.
Cảnh Dương xuống xe, hai đội trưởng của hai phân đội nhỏ vừa nhìn thấy hắn liền lập tức đi lên đón. Hai người chính là Lý Thắng và Võ Trung.
“Cậu chủ.” Lý Thắng và Võ Trung đi đến trước mặt Cảnh Dương chào hỏi. Tuy bây giờ bọn họ và những vệ sĩ khác đều đã trở thành thành viên trong quân đội rồi, nhưng mà lúc nhìn thấy Cảnh Dương thì vẫn sẽ gọi hắn là cậu chủ. Trong lòng bọn họ rất biết ơn Cảnh Dương. Bởi vì bọn họ là được Cảnh Dương dẫn vào cho nên mới có thể trực tiếp trở thành quân chính quy. Nhận được sự đánh giá và huấn luyện của quân chính quy mà không cần phải lao động từ đầu. Bây giờ có đôi khi bọn họ cũng sẽ đi làm nhiệm vụ, có cơ hội lập công nhiều hơn. Chờ sau này khi thế giới hoà bình rồi, bọn họ cũng sẽ thuộc về những người được thăng quan tiến chức.
“Các anh cứ làm việc của mình đi, tôi sẽ tự đi xem xét xung quanh.” Cảnh Dương nói.
“Bây giờ chỗ này đang thi công, rất loạn, cậu nhớ cẩn thận một chút.” Lý Thắng nói.
“Tôi biết rồi.” Cảnh Dương điều chỉnh khoảng cách tầm mắt của mình nhìn từng người đang bận rộn. Và hắn nhìn thấy Tề Vân ở cạnh một cái máy.
Cảnh Dương chậm rãi đi tới, hắn không chỉ nhìn thấy Tề Vân mà còn thấy được Ngô Hạo và đám bạn kia ở xung quanh Tề Vân nữa. Vậy mà đám người này đều không chết, nhất là Ngô Hạo, bị hắn bắn trúng một viên đạn mà vẫn còn sống, đúng là mạng lớn thật đó.
Đám người Tề Vân đến đây đã được mấy ngày rồi. Bởi vì căn cứ nơi bọn họ ở trước đó liên quan đến ồn ào độc lập. Nên sau khi những người thuộc căn cứ đó được đưa tới quân khu đều phải làm từ những công việc khổ nhất mệt nhất. Nếu biểu hiện tốt thù vẫn sẽ có cơ hội đi làm công việc khác tốt hơn.4
Từ khi bọn họ đến quân khu vẫn luôn thành thành thật thật, kêu làm gì liền làm cái đó, tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp. Chỉ vì muốn được chuyển từ người bị quản lý trở thành người quản lý, cho dù gia nhập và đội bảo vệ thôi cũng được.
Mà Tề Vân vẫn luôn đợi sức mạnh siêu nhiên được kích phát. Hơn nữa trong lòng luôn nhớ thương lõi tinh thể siêu năng lượng thứ hai, và luôn nghĩ cách làm sao để lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng thứ hai. Đương nhiên cậu ta sẽ không cam tâm chấp nhận số phận cứ bị người điều khiển như vậy. Cậu ta chẳng những nghĩ dù thế nào cũng phải tìm Cảnh Dương báo thù, mà còn nghĩ nhất định phải trở thành một người vượt trội ở cái thế giới hỗn loạn này.
Bời vì đã không còn một bàn tay, cho nên Tề Vân làm công việc tương đối khá nhẹ nhàng. Vốn dĩ cậu ta đang nghiêm túc hoàn thành công việc của mình ở cạnh máy móc. Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, nên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc chạm mắt với Cảnh Dương.
Một giây vừa nhìn thấy Cảnh Dương kia, Tề Vân sửng sốt một chút. Sau đó là kiền chế sự phẫn nộ, hung hăng trừng Cảnh Dương.
Máy móc đột nhiên ngừng lại, nên những người bên cạnh Tề Vân đều khó hiểu nhìn về phía cậu ta. Khi bọn họ theo tầm mắt của Tề Vân nhìn thấy Cảnh Dương thì cũng sửng sờ.
Sau khi Triệu Cương nhìn thấy Cảnh Dương, nghĩ chính là hắn đã hại Tề Vân không còn một bàn tay. Thế là vẻ mặt tràn đầy sự phẫn nộ nhào về phía Cảnh Dương, muốn thay Tề Vân dạy hắn một bài học.
Binh lính canh giữ bên cạnh phát hiện Triệu Cương đang lao tới liền bắn hai phát lên trời. Sau khi Triệu Cương thả chậm tốc độ thì bắn thêm một phát súng trước mặt hắn, khiến hắn sợ tới mức co quắp ngồi trên mặt đất.
Mười mấy binh lính tiến lên dùng súng chỉ vào Triệu Cương. Bọn họ làm Triệu Cương ôm đầu ngồi xổm xuống, nếu hắn còn dám lộn xộn thì bọn họ sẽ giết hắn ngay lập tức. Triệu Cương bị doạ đến sắc mặt trắng bệch.
Những binh lính khác cũng dùng súng chỉ vào những người khác, phòng ngừa những người khác sẽ bạo động theo.
Lý Thắng cầm súng tiến lên, đề phòng cúi đầu nhìn Triệu Cương hỏi “Mày muốn làm gì?! Không muốn ở đây nữa hay là không muốn sống nữa?!”
Triệu Cương đã sớm bị dọa đến không còn phẫn nộ rồi, ôm đầu không dám nói lời nào.
Những người khác đều nhìn Triệu Cương, không có ai dám động đậy mà cũng không có ai dám nói chuyện thay hắn.
Cảnh Dương đi qua nói “Hắn là nhằm vào tôi.”
Lý Thắng xoay người nhìn Cảnh Dương, cung kính nói “Cậu chủ, chuyện này bọn tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, xin cậu cứ yên tâm.”
“Không cần, để bọn họ tiếp tục làm việc đi, đừng chậm trễ thời gian hoàn thành.” Cảnh Dương nói.
Lý Thắng hơi do dự một chút, anh cảm thấy Triệu Cương này là nhân vật nguy hiểm. Nhưng Cảnh Dương đã lên tiếng rồi, nên anh cũng chỉ có thể làm theo mà thôi.