Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 55

Edit: Min

Cảnh Dương lấy được tin tức của Công Tử Giản từ hệ thống. Người này tên thật là Vu Kiện, từng học chung trường đại học với Đinh Nặc Dương và Triệu Siêu.

Người này từ khi lên đại học liền yêu thầm Triệu Siêu, nhưng không dám tỏ tình với Triệu Siêu, chỉ dám lén lút bám đuôi Triệu Siêu như một tên cuồng theo dõi.

Thậm chí Triệu Siêu cũng không biết người này tồn tại, bởi vì dung mạo của Vu Kiện thật sự rất bình thường, cho dù có gặp được người này ở trong đám đông thì cũng chẳng ai thèm liếc mắt nhìn gã một cái, huống chi là nhớ mặt gã.

Vu Kiện ở trường học từ trước đến nay đều độc lai độc vãng, không có bạn bè, cho nên cũng không có ai biết gã thích Triệu siêu. Triệu siêu là một soái ca, rất nhiều người trong trường biết anh ta, mọi người cũng đều biết anh ta thích Đinh Nặc Dương và đang theo đuổi cậu.

Trong lòng Vu Kiện vô cùng đố kỵ với Nặc Dương, đố kỵ cậu có bề ngoài xuất sắc, đố kỵ cậu có gia thế tốt, đố kỵ cậu được Triệu Siêu cùng nhiều người khác thích như vậy. Nếu gã cũng có tất cả mọi thứ như Nặc Dương, gã nhất định cũng sẽ được yêu thích giống như thế, cũng sẽ được xuất hiện dưới ánh mặt trời chứ không phải chỉ biết trốn trong góc nhìn lén bọn họ.

Mỗi lần Vu Kiện nhìn vào gương liền vô cùng chán ghét gương mặt của mình, gã biết cho dù gã có đi tỏ tình với Triệu Siêu, chỉ bằng gương mặt này thì sẽ không bao giờ thành công. Gã muốn phẩu thuật thẩm mỹ thay đổi gương mặt của mình, nhưng quốc gia này không cho phép tùy tiện thay đổi diện mạo trừ phi được bộ gương mặt tàn tật giám định thì mới được. Mà chi phí cho việc phẫu thuật thẩm mỹ vô cùng đắt đỏ, gã căn bản không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

Vu Kiện thường xuyên theo dõi Triệu siêu, làm bộ lơ đãng đi ngang qua, Triệu Siêu cùng bạn bè ngồi trong quán cafe nói chuyện phiếm, gã sẽ ngồi ở một góc nghe lén. Khi gã biết Triệu Siêu đang chơi một game nào đó, trong lòng rất vui vẻ, bởi vì gã cũng rất thích chơi game, bọn họ thế mà có chung một sở thích, đây có được coi là duyên phận không?

Vu Kiện đi mua một cabin game, khi gã nằm trong cabin tâm trạng rất hưng phấn, gã nghĩ mình phải tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ như thế nào mới có thể làm Triệu siêu chú ý tới gã. Đầu tiên, gã nhất định phải có một gương mặt vô cùng tuấn tú để Triệu Siêu gặp qua một lần liền không thể quên. Nghĩ tới đây, gương mặt tinh xảo của Nặc Dương liền xuất hiện trong đầu gã.

Vu Kiện suy nghĩ phải thiết lập hình tượng của mình ở trong game như thế nào, nhưng chỉ có hội viên cao cấp mới có thể tự do thay đổi hình tượng cùng diện mạo. Người chơi bình thường chỉ có thể được hệ thống thiết lập từ hình dáng thật bên ngoài, tuy rằng sẽ chỉnh sửa lại cho đẹp hơn nhưng không khác mấy với hình dáng thật.

Nhìn số tiền để trở thành hội viên cao cấp, cho dù gã có lấy ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình thì cũng không đủ. Vì thế gã liều mạng làm thuê để gom tiền, gã biết rõ cha mẹ kiếm tiền chỉ đủ cho gã đóng học phí, nhưng gã vẫn tìm mọi lí do để đòi tiền.

Cuối cùng Vu Kiện cũng gặp được Triệu Siêu ở trong game, gương mặt gã thiết lập giống Nặc Dương đến ba bốn phần, thậm chí còn hoàn mỹ hơn gương mặt của Nặc Dương, thành công làm cho Triệu Siêu chú ý đến gã. Triệu Siêu ở trong game thường nhắc đến gã với đồng đội bị gã nghe lén được, về sau gã tạo ra các tình huống trùng hợp nhiều hơn, trở thành bạn của Triệu Siêu một cách thuận lợi.

Saukhi tốt nghiệp đại học, Triệu siêu trở thành game thủ làm cho Vu Kiện rất hưng phấn, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Gã xem thế giới trong game như hiện thực, hưởng thụ quan hệ ái muội của gã và Triệu Siêu, hưởng thụ người khác yêu thích gã. Đột nhiên Triệu Siêu công bố nam thần mà anh ta đã theo đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng đồng ý lời tỏ tình của anh ta. Triệu Siêu còn mang người đó vào game giới thiệu với đồng đội.

Công Tử Giản trong game và Vu Kiện ở ngoài đời thực là hai người hoàn toàn khác nhau. Ở trong hiện thực, Vu Kiện chính là hình tượng của một trạch nam lôi thôi. Ở trong thế giới game, Công Tử Giản là một mỹ nhân lạnh lùng, là đoá hoa cao lãnh được mọi người ưu ái, chỉ khi ở bên Diễm Minh mới lộ ra nét mặt ôn nhu.

Đinh Nặc Dương đột nhiên đi vào thế giới trong game, xen vào chuyện của gã và Triệu Siêu, làm gã cảm thấy rất phẫn nộ. Nhưng ở thế giới trong game này, mặc kệ là điểm nào gã đều có thể nghiền áp Đinh Nặc Dương, mặc kệ Đinh Nặc Dương ở trong hiện thực có bao nhiêu ưu tú, ở chỗ này, gã muốn chỉnh Nặc Dương như thế nào liền sẽ chỉnh như thế nấy.

Vu Kiện tận mắt nhìn thấy Nặc Dương bị quái vật xé nát, trong lòng vô cùng vui sướng, từ nay về sau, chẳng những Đinh Nặc Dương sẽ không bao giờ xuất hiện trong game mà ở trong hiện thực cũng hoàn toàn biến mất.

Tất cả đội viên trong đội của Triệu Siêu đều vô cùng thuận lợi tiến vào top một trăm, còn may là Nặc Dương đã bỏ tiền ra mua các loại trang bị cao cấp cho bọn họ. Lúc Vu Kiện mượn cớ phải tu sửa vũ khí cho các đội viên, yêu cầu mua rất nhiều thứ để Nặc Dương trả tiền, gã lại mang những thứ đó đến cửa hàng giao dịch đổi thành tiền mặt, cho nên số tiền tiết kiệm của gã có thể nói là tăng vọt.

Thông qua sự nỗ lực của nhóm kỹ thuật viên quốc gia, đã cứu được rất nhiều người thoát ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn còn một phần nhỏ không cứu kịp nên đã tử vong, Đinh Nặc Dương chính là một trong số đó.

Vu Kiện trở lại hiện thực, cố ý hủy hoại gương mặt của mình, dùng số tiền mà mấy năm nay gã tích góp cùng số tiền mà gã lấy được từ các đồng đội và Nặc Dương đi làm phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh gương mặt giống đến sáu bảy phần khi ở trong game. Mà gã còn đặc biệt đi sửa tên, gọi là Vu Giản.

Trước kia luôn tìm mọi lý do để từ chối đi gặp đồng đội của gã, phẫu thuật xong liền có tự tin đi gặp. Khi Vu Kiện xuất hiện, lập tức liền làm tất cả mọi người kinh diễm, tuy nói bộ dáng của gã không giống hoàn toàn ở trong game, nhưng vẫn vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Vốn dĩ ban đầu Triệu Siêu còn chìm trong đau buồn vì cái chết của Nặc Dương, nhưng khi nhìn thấy Vu Kiện thì mọi đau khổ đều bay sạch. Hai người rất nhanh liền yêu nhau, các đồng đội còn ghen tị với Triệu Siêu, nói anh ta mặc kệ là ở trong game hay đời thực đều ôm được mỹ nhân về nhà.

Cảnh Dương mở to mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện trời đã tối, thời gian ở trong game cũng là dựa theo thế giới thực. Hắn giơ tay lên, giật giật năm ngón tay, rất chân thật. Ở trong hiện thực có cảm giác gì thì ở trong game cũng sẽ có cảm giác y như vậy, cho dù là mót tiểu linh tinh.

Với Cảnh Dương mà nói, báo thù ở thế giới trong game quả thực rất dễ dàng, dù sao gϊếŧ người ở đây cũng không tính là phạm pháp, bây giờ hắn có thể đi gϊếŧ mấy người kia ngay lập tức. Mà ở đây là sùng bái người mạnh, muốn thu phục một đám đàn em đi theo hắn cũng không phải là chuyện gì khó.

Thế nhưng, trực tiếp gϊếŧ bọn họ thì dễ dãi cho bọn họ quá, từ trước đến nay Cảnh Dương không thích dùng cách gϊếŧ người để báo thù, làm vậy thì một chút kɦoáı ƈảʍ khi báo thù cũng không có. Hắn cảm thấy, tử vong không phải là trừng phạt, người chết rồi thì mọi chuyện liền chấm dứt, sống càng lâu, đau khổ mới kéo dài càng lâu.

So với tra tấn thân thể, hắn càng thích tra tấn tinh thần của người khác hơn. Nhìn dáng vẻ bọn họ bị đả kích, chậm rãi sụp đổ làm hắn mới có cảm giác trả thù.

Cảnh Dương tưởng tượng đến cảnh khi đám đội viên kia nhìn thấy gương mặt thật của Công Tử Giản, nhớ lại bọn họ đã yêu thích gã như thế nào, chắc chắn vẻ mặt sẽ vô cùng xuất sắc.

Vậy lần này hắn sẽ làm chúa cứu thế một lần, cứu những sinh mạng đang bị vây khốn ở đây. Chẳng qua có thù báo thù, có oán báo oán; người vô tội thì hắn sẽ cứu, còn đám người kia hắn nhất định sẽ không để cho bọn họ được sống yên ổn.

Sáng hôm sau, Cảnh Dương nghe được tiếng đập cửa, hắn đứng dậy đi mở cửa thì thấy người đứng bên ngoài là Diễm Minh, Cảnh Dương hỏi “Có chuyện gì?”

“Bọn anh muốn đi phố buôn bán, em cùng đi đi, xem coi có thứ gì muốn mua hay không.” Diễm Minh nói.

Lại muốn hắn đi làm máy ATM hình người cho bọn họ đây mà, Cảnh Dương tuyệt đối sẽ không trả cho bọn họ một đồng nào. Bất quá hắn cũng đang cần mua vài thứ, thôi thì cứ đi theo bọn họ vậy.

Từ khi có Đinh Nặc Dương trả tiền, đám đội viên này lần nào cũng đến phố buôn bán phồn hoa cao cấp nhất.

Bọn họ giống như đám nhà giàu mới nổi, đột nhiên liền trở nên vô cùng giàu có làm cho bọn họ gấp không chờ nổi mua hết những thứ trước đây mà bọn họ chỉ có thể đứng xem, mặc kệ là hữu dụng hay vô dụng. Khi thấy ánh mắt hâm mộ của những người khác, bọn họ đặc biệt đắc ý với dáng vẻ vung tiền như rác, làm như người lát nữa trả tiền sẽ là bọn họ vậy.

Cảnh Dương chọn lựa một số món cần phải dùng đến, sau đó một đường đi theo đội ngũ, nhàm chán nhìn những thương phẩm kia.

Công Tử Giản nhìn Cảnh Dương đi bên cạnh Diễm Minh, trong lòng hận đến ngứa răng, trước khi Nặc Dương vào game thì người đi bên cạnh Diễm Minh luôn là gã. Gã liên tục chọn mấy món có giá trên trời, trong lòng thầm nghĩ chờ tao móc sạch mày, sẽ giải quyết mày sau, để mày biến mất vĩnh viễn.

Tới bên ngoài cửa hàng tính tiền, đám người kia liền đứng yên, xem như chuyện đương nhiên mà chờ Cảnh Dương đi trả tiền, bọn họ ở bên ngoài nhàn nhã tán gẫu.

Cảnh Dương đi vào thanh toán các đồ vật mà hắn đã chọn, xác nhận đã vào bảng mua sắm* mới rời đi. Đám người kia thấy Cảnh Dương đi ra liền kiểm tra  bảng mua sắm của mình, xem xét các món mà mình đã mua.

* gốc là thu hoá, tui không biết phải hình dung như thế nào, theo tui hiểu là khi mua một thứ gì đó trong game, muốn kiểm tra thì nhấn vào một cái bảng xem có món đó hay chưa ấy. Nhưng tui lại không biết nói làm sao, nên cứ gọi tạm như này đi ha :((

Bọn họ nhìn thấy giao diện trống không, cái gì cũng không có, đóng lại muốn chờ thêm chút nữa coi sao, nhưng vẫn không có gì cả.

Diễm Minh phát hiện giao diện của mình và những người khác đều trống không, chuẩn bị đi vào hỏi xem sao lại thế này, trước khi đi anh ta quay đầu lại hỏi Cảnh Dương “Em chắc chắn đã trả tiền hết mà đúng không?”

Cảnh Dương mặt không cảm xúc nói “Tôi chỉ thanh toán phần của mình thôi, đồ của các người về sau xin hãy tự trả đi.”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Cảnh Dương, sau khi Diễm Minh phục hồi tinh thần hỏi “Nặc Dương, em làm sao vậy?”

“Chả sao cả, tôi chỉ cảm thấy số tiền mà trước đó tôi bỏ ra đã đủ rồi, hoàn toàn vượt qua cái giá phải trả cho đội ngũ này, cho nên sau này tôi sẽ không bỏ ra một đồng nào nẵy.”

Công Tử Giản châm chọc nói “Ở trong đội ngũ này, chỉ có cậu là cần người khác phải bảo vệ, ngoại trừ có chút tiền thì chả có tác dụng nào cả. Bây giờ cậu không trả tiền, dựa vào đâu mà tụi tôi phải cho cậu ở trong đội, lại dựa vào đâu mà phải bảo vệ cậu.”

Những người khác cũng đều đồng tình gật đầu.

“Hừ.” Cảnh Dương hừ lạnh một tiếng “Số tiền trước kia mà tôi trả cho các người hoàn toàn đủ khả năng thuê một đội vệ sĩ ở đây đó. Cậu cho rằng chỉ có một đội của các người để tôi lựa chọn sao? Bây giờ nếu tôi ra một cái giá, ngay lập tức sẽ có mấy đội khác xếp hàng chờ tôi gia nhập, thái độ chắc chắn còn tốt hơn các người gấp trăm lần.”

Sắc mặt của những người khác lập tức thay đổi, bởi vì bọn họ biết lời của Cảnh Dương nói chính là sự thật, dưới tình huống mọi trang bị đều bị quét sạch, người có tiền đi đến chỗ nào cũng đều được hoan nghênh. Chỉ là xưa nay Đinh Nặc Dương không hề phản kháng, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới điểm này, bây giờ trực tiếp bị Cảnh Dương vạch trần, làm bọn họ không cách nào phản bác hắn.

Trên thực tế, Đinh Nặc Dương cũng không nghĩ tới điểm này, thứ nhất là cậu chưa hiểu hết về thế giới này, thứ hai là vì đây là lần đầu tiên cậu gặp loại tình huống này, rất có thể còn bỏ mạng ở đây, dù cho đầu óc có thông minh đến mấy cũng khó tránh khỏi bởi vì tình thế cấp bách mà trở nên hồ đồ. Cậu chỉ nghĩ muốn giữ mạng, nên nhịn một chút liền coi như xong.

“Được rồi, được rồi.” Diễm Minh đứng ra hoà giải, nói với những đội viên “Dù sao cách nhiệm vụ tầng mở ra còn có một đoạn thời gian, lần sau lại đến mua cũng còn kịp. Hôm nay cứ đi về trước, tôi sẽ khuyên nhủ em ấy.”

Chọn mua lại không trả tiền sẽ bị trừ một khoảng số lượng kim ngạch nhất định, bọn họ lại chọn những món có giá cả khá cao nên số lượng kim ngạch bị trừ cũng nhiều hơn. Trên đường về sắc ai nấy đều không tốt lắm.

Dùng Truyền Tống Trận trở lại chỗ ở, Cảnh Dương trực tiếp về phòng, Diễm Minh nhìn thoáng qua các đội viên sau đó liền đi theo Cảnh Dương lên lầu “Em hôm nay làm sao vậy? Mọi người đều là đồng đội với nhau, bây giờ phát sinh mâu thuẫn chúng ta có thể sẽ bị nhốt chết ở trong thế giới game. Lúc nào rồi mà em còn quan tâm đến tiền bạc? Có thể sống sót rời khỏi đây mới là quan trọng nhất, dù sao em cũng có tiền, vì đội ngũ bỏ ra một ít thì có sao đâu.”

“Nếu anh đã hào phóng như vậy, tại sao không đi trả tiền giúp bọn họ đi, còn ở chỗ này trách móc tôi, anh có biết xấu hổ không vậy? Quả nhiên vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, anh giống y như cái đám đồng đội của anh vậy, ích kỷ dối trá lại còn tham lam.” Cảnh Dương nói xong, dùng sức đóng cửa phòng lại.

“Anh…….” Diễm Minh muốn giải thích với hắn, thiếu chút nữa bị cửa đập vào mặt, đứng đờ một chút liền sờ sờ mũi đi xuống lầu.

Trò chơi này gần như đều lấy tiêu chuẩn của ngoài đời thực, tất cả năng lực của người chơi đều phải tự mình học lấy, học tốt thì năng lực tăng, học không tốt thì năng lực giảm.

Cảnh Dương lấy ra những thứ mà mình vừa mua ở phố buôn bán, bắt đầu học luyện khí. Quá trình luyện khí rất khó khăn, không phải cứ lấy thứ mình muốn là có thể tự do thiết lập chế tạo. Mỗi một loại vũ khí đều có phương pháp chế tạo khác nhau, phải học phương pháp trước rồi mới tự mình khống chế được. Mà cho dù đã biết phương pháp thì tỉ lệ thất bại cũng rất lớn.

Cảnh Dương vốn là có thể trực tiếp dùng hệ thống tăng năng lực chế tạo lên, nhưng nếu cấp bậc thuật chế tạo của hắn đột nhiên liền tăng lên rất cao, rất có khả năng sẽ khiến cho nhân viên kỹ thuật của thế giới thực hoài nghi.

Khi hắn ở phố buôn bán đã dùng rất nhiều tiền mua toàn bộ sách luyện khí trong một lần, lấy ra dựa theo phương pháp trên sách chế tạo vài vũ khí đơn giản, nhìn như đang vừa học vừa luyện khí, thật ra hắn đang dùng hệ thống điều khiển mình. Thế này thì về sau có phát hiện hắn luyện khí rất lợi hại, thì cũng chỉ cảm thấy hắn là một thiên tài, vừa học liền hiểu, sẽ không có suy nghĩ gì khác.

Bình Luận (0)
Comment