Chương 21
Mưa rơi tí tách trên mái ngói lưu ly, chảy dọc xuống theo rãnh hẹp, tạo thành một bức rèm mưa mảnh mà dày đặc dưới hiên.
Gió lạnh rít gào thốc vào trong hành lang dài, khi Giang Lăng đẩy cửa bước ra, bị gió táp vào mặt, cậu không khỏi rụt người lại, rùng mình một cái.
Mấy ngày nay, cậu "chăm sóc" Chiêu Dương đế cả ngày lẫn đêm, tuy chẳng dụng tâm chút nào nhưng vẫn phải giả bộ, suốt mấy ngày liền cậu không được ăn ngon uống say ngủ ngon giấc rồi, lại thêm cơ thể yếu ớt, cả người cứ nặng nề lơ mơ.
Gió tuy lạnh nhưng ít nhất vẫn có thể khiến Giang Lăng tỉnh táo hơn.
"Kí chủ, có một đội thủ vệ đi theo đằng sau anh." Hệ thống phát hiện, lập tức báo cáo với Giang Lăng.
Giang Lăng đáp hời hợt: "Chắc là người do Giang thừa tướng sai đi bảo vệ con gái ông ta, theo thì cứ theo."
"Đúng vậy. Giờ hoàng cung loạn như thế, có người đi theo bảo vệ cũng tốt."
Cách màn mưa, khi Giang Lăng nhìn thấy một nơi, cậu bỗng khựng lại.
Sắc trời âm u, hoàng cung chạm trổ xa hoa bao trùm trong màn mưa bụi mỏng bỗng trở nên mượt mà khác lạ, nhưng có một nơi lại hoàn toàn không tương thích với cả hoàng cung.
Cột nhà điêu khắc tinh xảo cháy đen từng mảng, nơi vốn nên đặt hoành phi lại trống không, nhiều nơi cung thất đổ sụp, ngói lưu ly màu sắc rực rỡ vỡ vụn khắp nơi, chất thành một đống với gạch vụn. Giữa những đình đài lầu các tinh xảo, nó chẳng khác nào cụ già gặp phải đại nạn, khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy thê lương.
Hệ thống vẫn đi theo Giang Lăng, kinh thư dừng lại trên vai cậu: "Nơi đó hình như là chỗ tối qua bị cháy."
"Cơn mưa này đến vừa đúng lúc, bớt được thời gian dập lửa." Giang Lăng cười chẳng để tâm, nghĩ bụng, chắc là máu me tối qua cũng được gột gần hết rồi. Chỉ cần dọn hết thi thể đi là có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tuy tình tiết có hơi kỳ, nhưng thế giới này lại kiên cường phát triển theo đúng nội dung đã định.
Giang thừa tướng liên thủ với Đoan vương Mai Hiên, sau khi Chiêu Dương đế "bệnh nặng liệt giường", bọn họ dựa vào trận cháy ấy, với thế sét đánh không kịp bưng tai, vừa dọn dẹp thủ vệ trong cung vẫn chưa quy thuận, vừa cướp ngọc tỷ, dùng danh nghĩa Chiêu Dương đế để ban bố tấu chương, ổn định triều đình.
Từ sau ngày hôm nay, Chiêu Dương đế bị giam lỏng hoàn toàn. Cả triều đình sẽ chia thành hai phe, một phe nghe theo hiệu lệnh của Giang thừa tướng, tức người đứng đầu quần thần, một phe nghe theo Nhiếp chính vương Mai Hiên chỉ đâu đánh đó.
Theo lý mà nói, Mai Hiên là người thừa kế chính thống danh chính ngôn thuận, nhưng, Giang thừa tướng cũng rất cứng, vừa có một cô con gái thân là sủng phi Chiêu Dương đế, lại thêm một tiệp dư phụ thuộc vào hắn hiện đang mang thai, cho dù không có mấy vụ này, Chiêu Dương đế còn có mấy đứa con nhỏ tuổi, phò tá ấu đế đăng cơ cũng được.
Ai thắng ai thua vẫn chưa biết rõ.
Giang Lăng nghĩ nghĩ rồi quyết định vẫn về Hiệt Phương đình trước tìm cái áo dày hơn mặc đã, sau đó nghỉ ngơi một hồi, nếu bị cảm, người khác nhiều nhất chỉ khó chịu thôi, còn cậu thì thành đi một lượt trên ranh giới sống chết.
Trên đường đi, Giang Lăng không gặp một cung nữ nào, chỉ có thủ vệ binh mình mặc giáp sắt.
Đám thủ vệ binh này chắc là người của Giang thừa tướng hoặc là của Đoan vương, thấy Giang Lăng ra ngoài, kẻ có mắt nhận ra thân phận cậu nên không ai dám tiến lên xét hỏi.
Đi được một đoạn, Giang Lăng đột nhiên dừng bước, lên tiếng hỏi: "Tiểu Hồng, mi có nghe thấy tiếng gì không?"
"Có chứ, ở ngay đằng..." Kia.
Còn chưa nói xong, Giang Lăng đã rẽ ngoặt, đi về một nơi vắng vẻ.
Mưa dầm dề, thấm qua mái hiên, ướt đẫm cả khúc hành lang, thấm cả gấu váy Giang Lăng. Giang Lăng đến gần rồi liền nghe thấy tiếng cười to, trong đó mơ hồ xen lẫn cả tiếng mắng chửi và tiếng nữ tử gào khóc.
Nghĩ đến chuyện gì, Giang Lăng biến sắc, đi nhanh hơn.
Khi đến đầu hành lang, một dáng người nhỏ nhắn vội vã xông đến, Giang Lăng xoay người tránh khỏi bóng đen, bóng người kia liền ngã nhào ra đất, lại được Giang Lăng nhanh tay đỡ lên.
"Đừng chạm vào ta! A!"
Người kia hoảng hốt, lập tức hét lên, tay chân nhỏ bé đánh lung tung.
Giang Lăng buông tay kịp thời, ôm tay lùi lại mấy bước, người kia liền ngã bệt mông xuống đất.
"Là ta, Hi phi."
Đó là một tiểu cung nữ, quần áo xộc xệch, một bên tay áo còn bị xé rách, lộ ra cánh tay trắng nõn, vì nghe tiếng Giang Lăng nên tiểu cung nữ rụt rè ngẩng lên nhìn sang.
Trông khá là quen...
Giang Lăng đang nghĩ vậy thì tiểu cung nữ xoa cái mông đau, khóc òa lên, quỳ trước mặt Giang Lăng cầu xin: "Hi phi nương nương, cầu xin người cứu nương nương nhà con với."
Nàng vừa thút thít vừa kể lại: "Tối qua một đám người xông vào, mang theo đao, giết rất nhiều người, chảy rất nhiều máu, sau đó chúng nhốt hết mọi người lại. Nương nương nhân lúc bọn chúng không chú ý, dẫn theo mấy người nô tỳ xông ra, muốn tìm bệ hạ để nói cho ra lẽ. Nô tỳ theo nương nương vừa mới ra ngoài thì đã bị phát hiện..."
"Chủ tử nhà ngươi là ai?" Giang Lăng ngắt lời nàng.
"Lệ phi..."
Tiểu cung nữ còn định nói tiếp, Giang Lăng đã nhấc chân, đứng chặn trước mặt nàng, bóng người vừa vặn bao trùm lên nàng, tiểu cung nữ còn đang run rẩy bỗng cảm thấy yên lòng hẳn đi.
Hai hộ vệ quân mặc giáp sắt đứng trước mặt Giang Lăng, nhìn là biết đến bắt người, đầu tiên là kinh ngạc trước Giang Lăng, sau đó tỏ ra thèm thuồng.
Cho dù trông có bệnh tật thì đây vẫn là người đẹp nhất từ khi đám thủ vệ này sinh ra đến nay, ngước mắt nhìn một cái đã cảm thấy xương mềm ra mấy khúc.
"Ngươi trốn từ trong cung nào ra?" Một người trong đó định thần lại, mắt hau háu nhìn vào Giang Lăng, "Ngươi có biết tự ý chạy trốn là tội rơi đầu không?"
Kẻ còn lại hiểu ra, hai tên liếc nhìn nhau rồi bắt đầu dụ dỗ: "Bây giờ cả hoàng cung đều nằm trong tay tướng gia, các ngươi tưởng mình vẫn là quý nhân gì gì đó à?"
"Giờ trong cung này, thiếu một hai người cũng chẳng ai để ý đâu."
"Không bằng cố gắng hầu hạ lão tử cho tốt, hầu hạ ta vui lòng thì sẽ tha cho ngươi lần này."
"..."
Trong tiếng ù ù, đôi mắt Giang Lăng trong vắt: "Giang thừa tướng?"
Bờ môi nhẹ cong: "Bổn cung Hiệt Phương đình, Hi phi, ta muốn xem xem, là các ngươi rơi đầu hay là ta mất mạng!"
Nói xong, Giang Lăng thong thả đi về phía hai người kia.
Hai tên hộ vệ một kẻ kinh ngạc, một kẻ tức giận.
"Vẫn tưởng mình ghê gớm lắm à, không cho ngươi biết lợi hại, ngươi... ư ư ư."
Một đôi tay to thô ráp xuyên qua sau lưng hắn, bịt chặt miệng hắn lại, mặc cho hắn hoa tay múa chân thế nào cũng không buông ra, hắn chỉ có thể mở to mắt, nghi hoặc gườm.
Còn kẻ đi cùng hắn thì mồ hôi ròng ròng, cúi đầu khom lưng với Giang Lăng: "Hi phi nương nương thứ tội, tướng gia đã dặn phải coi chặt người các cung, cung nữ này tự ý trốn ra, đã phạm vào đại kị, chúng thần cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu có mạo phạm..."
Giang Lăng chẳng buồn ngoái đầu, khi đi qua hai tên thủ vệ, cậu rút thanh trường đao bên hông hắn ra.
Ánh đao sắc lạnh, loáng lên trong đôi con ngươi đen.
Khi lưỡi thanh trường đao lại gần hai thủ vệ, hai tên cứng đờ người, tóc gáy dựng hết cả lên, vừa hoảng sợ, vừa nghĩ xem nên làm gì với Giang Lăng, sợ cậu đột nhiên nổi điên lên.
Ai dè Giang Lăng giẫm lên mưa phùn mà bỏ đi, khi bước ra khỏi cánh cổng vòm kết bằng dây hoa, cậu mới mở miệng: "Ngẩn ra đấy làm gì? Còn không mau theo."
Câu nói này, đương nhiên không phải nói với hai tên thủ vệ.
"À à." Tiểu cung nữ dùng tay áo còn lại lau nước mắt, bước thấp bước cao theo sau.
Giang Lăng chờ một lúc, đến khi tiểu cung nữ theo đến nơi rồi mới đỡ cánh tay nàng mà nói: "Chỉ đường."
"Vâng."
Khi Giang Lăng gặp lại Lệ phi, vị tần phi diễm lệ này nào còn đâu tư thái ngày xưa? Quấn lấy mấy tên thủ vệ như bà hàng tôm hàng cá, hết cắn xé lại đến đạp đá.
"Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn tất cả các ngươi đều phải rơi đầu——"
Được rồi, vị này vẫn chưa nắm được tình hình.
Bị nàng cắn vào cánh tay, tên cầm đầu nổi cáu, quăng ngay cho cái tát, Lệ phi bị đánh đến choáng váng, va thẳng vào cây cột, một phát đó thôi, Giang Lăng nghe mà đau cả răng.
Mọi người xung quanh đang ồn ào, Lệ phi lại loạng choạng đứng dậy, phẫn hận xông lên, hết cào lại cấu vào mặt tên cầm đầu, chẳng mấy chốc hắn đã lại thêm vài vệt móng tay.
Nhìn tình hình, những hành động này có vẻ đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Tên cầm đầu rõ ràng bị đau, thế là chửi một tiếng con mẹ điên. Hắn bị chọc điên hoàn toàn rồi, sau khi bị cào rách thêm mảng da nữa, hắn vung tay tát Lệ phi.
Đây không phải mấy cái tát như lúc trước, nếu ăn trọn cái tát này, Lệ phi chắc phải nằm dưỡng bệnh trên giường một thời gian.
Khi bàn tay đầy vết chai dày sắp hạ xuống vai Lệ phi, một luồng sắc lạnh ập đến, ngăn giữa hai người. Nếu hắn tiếp tục ra tay, bàn tay đã chạm phải lưỡi đao, kết quả chỉ có thể là tay bản thân máu me bầy hầy, thế là dừng khựng giữa không trung.
Lệ phi đang định nhào sang cũng giật nảy, nhảy vọt ra sau.
"Là tên khốn nạn nào..."
Kẻ cầm đầu quay lại, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng, vừa hay, tên cầm đầu này nhận ra mặt Giang Lăng. Giờ hắn hành sự theo lệnh thừa tướng, nên không thể chọc vào vị vừa lập được đại công, lại là con gái ruột thừa tướng được.
"Ngươi biết ta?" Giang Lăng cầm đao vô cùng vững.
"Thuộc hạ là đội trưởng tả quân phòng vệ..."
"Ta không có hứng biết ngươi là ai." Giang Lăng ngắt lời hắn, "Nếu ngươi đã biết ta, thế thì tốt rồi."
Giang Lăng cong ngón tay, chỉ chỉ vào Lệ phi tóc tai tán loạn, quần áo lôi thôi: "Chiếu cố nàng ta chút."
Câu này vừa ra, những người có mặt đều tỏ ra kỳ lạ. Dù gì bộ dạng thê thảm hiện giờ của Lệ phi chẳng phải đều vì bọn họ mà ra sao?
Lệ phi nhảy dựng lên đầu tiên: "Giang Lăng, có phải ngươi điên rồi không? Ngươi có biết là ban nãy bọn chúng đã sỉ nhục ta như thế nào không?"
Đến tiểu cung nga cũng quỳ sụp xuống đất: "Hi phi nương nương, tuyệt đối không thể."
"Im lặng đi." Thấy tâm trạng Lệ phi không ổn định, Giang Lăng cau mày, liếc nhìn Lệ phi một cái rồi nói đúng sự thật, "Giờ nàng hết chỗ dựa rồi, bọn chúng có thể hành hạ nàng như thế này đã là nể mặt nàng lắm rồi."
"..."
Lệ phi sững ra, thật lâu sau mới run rẩy hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người đều bị giam lại?"
"Dùng não mà nghĩ, chuyện gì cũng có thể xảy ra được." Giang Lăng thấy đau đầu, day day đầu mày.
Mưa phùn dính lên chỗ da lộ ra ngoài, quần áo cũng lạnh ngắt, bị gió lạnh thổi, Giang Lăng lại cảm thấy khó chịu, người lúc lạnh lúc nóng, đến cầm một thanh đao cũng thành gánh nặng.
Người trước mặt hình như định nói gì đó, Giang Lăng bực mình, quăng thanh trường đao sang một bên, cùng với tiếng giòn đanh vang vọng, Giang Lăng lên tiếng: "Đừng ồn ào nữa."
Lệ phi mím môi.
"Đi về cho ta."
"Dựa vào cái gì?" Lệ phi cười lạnh một tiếng, định tranh cãi với Giang Lăng thì nghe thấy câu tiếp theo của Giang Lăng, không khỏi im bặt.
Giang Lăng quét mắt qua đám thủ vệ binh, cười lạnh: "Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy đầu ngươi."
Lời vừa dứt tiếng, Giang Lăng bỏ lại mấy người rồi xoay người bỏ đi, bước chân thậm chí còn gấp gáp.
"Kí chủ, tình trạng hiện giờ của anh cực kỳ không ổn!"
Giang Lăng đầu đau như muốn vỡ nên không buồn trả lời. Con đường này vẫn còn bình thường chán, phần tiếp theo bắt đầu có máu tanh, thỉnh thoảng lại có binh lính ngang qua, khênh cáng gỗ chất đầy xác chết vương vãi đi ngang qua bên cạnh Giang Lăng.
Chắc là đằng trước có nhiều người có mắt, nên đằng sau Giang Lăng liền đụng phải thủ vệ mê mẩn khuôn mặt này của cậu.
Bị mấy tên hán tử to con vây lại, Giang Lăng lạnh mặt, những lời tục tĩu truyền vào trong tai, ầm ĩ vô cùng.
Đám thủ vệ này tối qua giết không ít người, cảm thấy một vài tần phi trong cung có mất tích hay là bị làm nhục cũng chẳng có gì to tát. Đằng nào thì Chiêu Dương đế cũng bị giam rồi, bầu trời trên hoàng cung cũng thay đổi rồi, hậu cung trong mắt chúng đã trở thành một con dê non mặc người hành hạ. Khi Giang thừa tướng còn chưa có chỉ lệnh gì rõ ràng, bọn chúng hoàn toàn có thể làm loạn tùy thích.
Đám thủ vệ nổi máu háo sắc không nhịn được nữa, một đôi tay ấn lên vai Giang Lăng, bắt đầu xé áo cậu.
Bình thường vào lúc này, tiểu mỹ nhân bị ức hiếp đã khóc lóc xin tha rồi.
Nhưng Giang Lăng thì lạnh nhạt, giọng nói bình thản: "Các ngươi còn muốn núp đến lúc nào? Ra cho ta!"
Lời vừa dứt, từ trên nóc nhà, đằng sau cột đá, sau hòn giả sơn, từ góc rẽ lao ra vô số người, sau khi bị vạch trần, tất cả đứng chỉnh tề đằng sau Giang Lăng hành lễ, trông vô cùng có quy luật.
Giang Lăng xoay người: "Xử lý cho ta."
"Vâng, tiểu thư."
Mấy kẻ vây quanh Giang Lăng giật nảy mình, lắp bắp hô: "Từ thống lĩnh, tôi..."
Lời còn chưa dứt, trường kiếm đã gọn gàng cắt rách phần cổ, kẻ xé áo Giang Lăng dùng tay ôm cổ, há to miệng nhưng không thốt nên lời.
"Bịch!"
Một cái xác rơi xuống đất, bốn phía xung quanh lập tức yên tĩnh.
Giang Lăng chớp mắt, đẩy mấy người đằng trước ra, nhấc chân bỏ đi.
Mới đi được mấy bước, trước mắt đã chìm trong bóng tối, Giang Lăng lảo đảo ngã người xuống đất. Khi gục xuống, một đôi tay lại đỡ cậu lên.
Người đỡ lấy Giang Lăng là một thiếu niên, so với Giang Lăng lạnh ngắt cả người, ngón tay y ấm nóng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Lăng.
"Tỷ tỷ?"
Giang Lăng cảm thấy mí mắt nặng đến ngàn cân, kéo ý thức ra khỏi sự mơ màng, cậu chỉ có thể đáp khẽ một tiếng: "Ừ."
Một bàn tay chạm vào trán cậu, giọng Mai Cửu run run: "Tỷ tỷ, tỷ sốt rồi."
"Không sao, đưa ta về Hiệt Phương đình..."
Lời còn chưa nói xong, cả người đã chìm trong bóng tối.