Hệ Thống Hồng Nương

Chương 25




Chương 25


[Tiến độ họa quốc yêu phi: 100%]


[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ nhánh. Phần thưởng đã được gửi đến hòm thư]


[Tung hoa~]


Ba câu nói máy móc vang lên, cuối cùng trong không trung đầy những cánh hoa non mềm bay lượn, rơi đầy lên mặt Giang Lăng.


Giang Lăng rất hứng thú với thứ gọi là phần thưởng, cậu bắt chéo chân ấn vào từng lá thư một, tích phân vào tay một đống, thế là Giang Lăng hài lòng cong môi.


Tâm trạng vui vẻ này lập tức tụt xuống khi nhìn thấy trang tu luyện.


Không mua nổi không mua nổi...


Sau khi ý nghĩ này lướt qua trong đầu Giang Lăng, hệ thống lại nhắc: "Kí chủ! Có người đến!"


Giang Lăng nghiêng đầu theo bản năng, ánh mắt lướt đến chỗ cửa phòng, cậu nhẩm tính thời gian, chắc là sẽ có người đòi xông vào ngay thôi, sau đó bắt "yêu phi" "hồ ly tinh" là cậu ngay tại trận.


Tiếng bước chân lịch bịch vang lên, dưới ánh nến, một bóng người chỗ cửa sổ bị ánh sáng kéo dài ra.


Cửa "kẹt" một tiếng mở ra một khe nhỏ, một đoạn góc áo bị gió lạnh thổi vào trong phòng.


Trước khi cánh cửa hoàn toàn mở rộng, tiếng xé gió vang lên, một cánh tay luồn qua bên hông Giang Lăng, nhấn chìm cậu dưới một chiếc bóng.


Cơ thể Giang Lăng "yếu ớt" chẳng phải một hai ngày, bị người ta kéo vào vòng tay mềm mại mà chẳng buồn phản kháng, mùi thơm của nữ tử liền lướt qua chóp mũi.


"Là ta." Sợ Giang Lăng phản kháng, người kia thấp giọng nói hai chữ. Tuy giọng bị đè xuống nhưng nghe lại vô cùng quen tai—— là Hàn Tố!


Giang Lăng mừng trong bụng, không nhịn được mà nói với hệ thống: "Được nha được nha, ở phương diện anh hùng cứu mỹ nhân này, Mai Thiếu Hằng vẫn ngon ăn lắm."


"Nhưng tôi cứ thấy là lạ sao ấy." Hệ thống lầm bầm.


"Lạ chỗ nào..."


Lời còn chưa dứt, Hàn Tố đã kéo Giang Lăng bay lên xà nhà, sau mấy lần lên xuống đã lướt qua song cửa sổ, nhẹ nhàng bay lên nóc nhà.


Tuyết lớn bay lượn, hoa tuyết lạnh lẽo tấp vào mặt Giang Lăng, cậu lập tức rùng mình.


Hàn Tố đổi vị trí, cõng Giang Lăng lên luôn, nhờ vào khinh công cực tốt mà mang Giang Lăng lướt trên mái ngói lưu ly.


Thái giám đẩy cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy lụa mỏng bồng bềnh. Hắn cung kính hành lễ, giọng vừa mỏng vừa nhọn: "Hi phi nương nương, nhiếp chính vương và Giang tướng gia đợi bên ngoài đã lâu."


"..."


Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.


Thái giám rất kiên nhẫn, đến nụ cười đúng mực trên mặt vẫn chẳng có chút thay đổi nào.


Căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh như chẳng có một ai.


Thái giám đang nghĩ vậy thì đột nhiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Dưới màn trướng trống không, chẳng có bóng dáng ai.


"Hi phi nương nương?"


"..."


Lại một lần không có tiếng đáp lại, thái giám biến sắc, đi đến kéo màn ra.


Trong căn phòng này đáng lẽ phải có đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, và đế vương bệnh đã nhập xương, nhưng đại mỹ nhân chẳng thấy tăm hơi đâu, còn đế vương thì mở to hai mắt, nhìn trừng trừng vào một chỗ.


Thái giám vươn ngón tay ra, đế vương đã ngừng thở.


"A——"


Thái giám sợ đến run rẩy lăn ra đất, sau đó vừa lăn vừa bò ra ngoài, ngã rầm một cái xuống bậc thang.


Vừa ngẩng đầu lên, thái giám mặt mũi sưng vều đã nhìn thấy Giang thừa tướng và Đoan vương.


"Xảy ra chuyện gì?" Tâm trạng Đoan vương có vẻ rất tốt, tự nhiên lại đi đỡ một thái giám lên, trong con ngươi lộ ra vẻ phấn khích kỳ lạ.


"Bệ hạ, bệ hạ... băng hà rồi." Thái giám run rẩy nói.


Vẻ quỷ quyệt trong mắt Đoan vương biến mất, thay vào đó là vẻ bi thương, còn chưa kịp rơi vài giọt lệ thể hiện sự đau đớn của mình khi mất đi người thân thì nghe thấy thái giám nói tiếp.


"Không thấy Hi phi nương nương đâu nữa..."


Vẻ mặt Đoan vương lập tức cứng đờ ra.


Đúng lúc này, thị tòng vội vã chạy đến nói nhỏ gì đó vào tai Đoan vương.


Giang thừa tướng ngước mắt nhìn sang, sau khi hai người nhìn nhau, Đoan vương cho mọi người xung quanh lui đi rồi mới nói: "Hàn Tố chạy rồi."


Mặt Giang thừa tướng lộ vẻ trầm tư.


"Ngươi nói xem có trùng hợp không, Hàn Tố vừa bỏ chạy thì Hi phi biến mất. Xem ra Hi phi và Hàn Tố tỷ muội tình thâm rồi." Trong mắt Đoan vương nổi lên một vệt sáng, "Tam đệ kia của ta chắc chắn sẽ sai người sang giúp, ngươi nói xem, hắn có tự mình đến không."


"Đến là tốt nhất." Giang thừa tướng và Đoan vương bắt tay nhau đã lâu, cũng âm thầm kèn cựa nhau đã lâu, thành ra hiểu rất rõ về đối phương, thường bắt nhịp rất khớp.


Lúc này, hai người đều có một suy nghĩ.


"Nếu Tuyên vương thực sự đã đến rồi, vậy thì cái danh hành thích vua giết phụ thân này sẽ khiến hắn không thể nào gột nổi." Giang thừa tướng cười khẽ.


"Sai người đuổi theo!" Đoan vương vẫy tay.


Lúc này, toàn bộ hoàng cung rối loạn hoàn toàn, thủ vệ thân mặc áo giáp tay cầm trường đao hoặc cung tên đang điên cuồng lục soát khắp hoàng cung.


Còn lúc này, Hàn Tố mang theo Giang Lăng giẫm lên nóc các cung.


Gió lạnh quét qua mặt, giọng Hàn Tố vô cùng ổn định.


"A Lăng, cảm ơn tỷ đã cho Thiếu Hằng bản đồ."


"Ta vốn không muốn liên lụy đến tỷ, đã quyết định đi cùng Thiếu Hằng luôn. Nhưng ta vô tình nghe được mưu tính của Đoan vương và Giang thừa tướng, bọn chúng muốn dùng tỷ làm kẻ thế mạng."


"Giang thừa tướng là cha của tỷ..." Hàn Tố hít một hơi thật sâu, đè thấp giọng.


"Có lẽ tỷ không tin, nhưng ta sẽ không làm hại tỷ."


Giang Lăng nhất thời không biết nên nói cô nương ngốc này thế nào, theo cậu thấy, cậu đối xử với Hàn Tố cũng không phải quá tốt, Hàn Tố lại coi cậu thành bạn hữu tri kỉ.


Còn hệ thống lại bắt đầu lải nhải: "Anh đúng là một kí chủ nghiệp chướng nặng nề."


"..." Giang Lăng không nhịn được mà thầm lườm.


"Tôi biết chỗ nào không đúng rồi!" Hệ thống đột nhiên kinh ngạc thốt lên.


Hắn từ nãy đã nói miết là có gì đó sai sai, giờ bỗng tỉnh ngộ: "Kí chủ, không phải anh bảo tôi là ơn cứu mạng lấy thân báo đáp sao?"


"Mai Thiếu Hằng cứu Hàn Tố, Hàn Tố lại cứu anh..."


Từ đằng xa, Hàn Tố đã nhìn thấy người trong gió tuyết, người đứng đầu chính là Mai Thiếu Hằng, hắn dẫn theo một nhóm người đang lặng lẽ đánh ngất thủ vệ cổng bắc, đồng thời thay quần áo của họ vào để dễ dàng ẩn náu.


"Hàn Tố đã gả cho Mai Thiếu Hằng từ lâu rồi nên điểm này không nói nữa. Còn kí chủ, anh định lấy thân báo đáp ai?"


"Hàn Tố? Hay là Mai Thiếu Hằng?"


"..."


Hàn Tố phi thân từ trên nóc nhà xuống, vừa mang Giang Lăng hạ xuống đất, Mai Thiếu Hằng hóa trang thành thủ vệ liền tiến lên đón.


Hắn nhìn chăm chăm vào Giang Lăng, hỏi: "Ta vừa nghe thấy tiếng chuông, phụ hoàng..."


"Chết rồi." Giang Lăng trả lời vô cùng nhanh gọn.


Mai Thiếu Hằng cứng người, sau đó hạ mắt: "Không ngờ oán niệm của hắn đối với phụ hoàng lớn đến thế."


Sau khi cảm thán, Mai Thiếu Hằng cũng không đau buồn nhiều, nói thẳng: "A Tố, chúng ta phải rời khỏi đây ngay, nếu bị đuổi theo thì sợ là sẽ không ai thoát được."


"Được." Hàn Tố gật đầu, sau đó lại mở miệng, "Ta sẽ mang A Lăng theo."


Hai người gật đầu ngầm hiểu, sau đó dẫn thủ hạ luồn lách trong bóng tối giữa phố lớn ngõ nhỏ của đế đô. Thỉnh thoảng bị quân tuần tra phát hiện, bọn họ cũng có thể nhanh chóng giải quyết, đến tận khi đến dưới cổng thành đế đô.


Chỉ cần qua được cổng thành, Đoan vương cũng không thể làm gì được Mai Thiếu Hằng.


"Khoan đã." Đang đi thì Mai Thiếu Hằng nhận ra điểm khác thường, đột nhiên dừng lại.


Trong không khí vơ vẩn mùi máu tanh, một vật nặng ập tới, Mai Thiếu Hằng nhẹ nhàng tránh đi, sự bất an trong lòng lên đến cực hạn.


Trên tường thành cao lớn, đuốc sáng lên từng bó từng bó, chiếu sáng rực cả khu vực.


Đoan vương và Giang thừa tướng đứng ngay trên đầu tường, bên hai người còn có chừng mười vị đại thần đi theo. Còn trên tường thành là từng loạt cung thủ xếp hàng ngăn nắp, đây là tinh anh ưu tú nhất trong cả đế đô, mũi sắt cứng lạnh đang nhắm thẳng vào mấy người Mai Thiếu Hằng.


Mai Thiếu Hằng quay đầu, ánh mắt rơi xuống vật nặng.


Đó là một cái đầu người, vẫn đang lăn một vòng trên cỏ. Mà cách đó không lâu, hắn vẫn còn nói chuyện với người này.


Đó là một vị hiệu úy thủ thành, cũng là thư đồng của Mai Thiếu Hằng, Mai Thiếu Hằng nhờ có người đó nên mới có thể lặng lẽ đột nhập vào, vốn cũng sẽ nhờ người đó mà lặng lẽ rời đi... nhưng người đó đã mất mạng rồi.


"Tam đệ, đệ thực sự khiến ta quá thất vọng rồi, ta vốn tưởng đệ chỉ bị kẻ gian mê hoặc nên nhất thời phạm sai lầm thôi, chẳng thể nào ngờ đệ lại dám cùng yêu phi hành thích vua."


"Kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu như thế, không xứng làm hoàng tử Thiên Chiêu ta, không xứng làm đệ đệ ta."


Đoan vương đổ hết tội danh lên đầu Mai Thiếu Hằng ngay trước mặt đại thần, đã thế Mai Thiếu Hằng còn không thể giải thích nổi.


Nửa đêm dẫn người thâm nhập hoàng cung, bên cạnh còn mang theo một yêu phi "hành thích vua", cho dù Mai Thiếu Hằng nói gì, Đoan vương đều phun thẳng vào mặt hắn, nói được vài câu, mặt Mai Thiếu Hằng đen sì.


Hàn Tố mau mồm mau miệng: "Rõ ràng là các ngươi hạ độc giết Chiêu Dương đế, muốn để A Lăng làm kẻ thế mạng nên ta mới đưa A Lăng đi."


"Còn giảo biện!"


Hàn Tố tức giận đến cùng cực, rút lấy trường kiếm, định đi liều mạng bất cứ lúc nào, thế là bị Giang Lăng ngăn lại.


"Chờ đã." Giang Lăng nói rất nhanh, "Đoan vương dẫn theo nhiều đại thần như vậy, lại cố ý nói nhiều như thế, nếu không phải muốn để bản thân chính danh ngôn thuận, tiện quang minh chính đại đăng cơ, thì đã sớm hạ lệnh giết chúng ta rồi, nào còn để chờ đến bây giờ, đây chính là cơ hội của chúng ta.


Trên tường thành, Đoan vương thấy lửa đã gần đủ, mặt lộ vẻ quyết tuyệt, cánh tay dài vung lên: "Người đâu! Giết chết đám loạn thần tặc tử này ngay!"


"Mai Hiên, ngươi là đồ bạc tình!!!"


Hai chữ "giết chết" bị ba chữ "đồ bạc tình" lấn át triệt để, đến đám thủ vệ cũng không nghe rõ.


Giang Lăng vừa dùng tích phân đổi lấy loa hoàn toàn không sợ hãi trước kiểu "đánh võ mồm" này.


Bắt đầu lấy loa ra hò luôn.


"Mai Hiên, trong bụng ta có cốt nhục của ngươi!"


Câu nói này truyền thẳng vào tai tất cả mọi người có mặt, không tính đại thần và số quân thủ vệ đang ngơ ngác, đến đám Đoan vương Mai Hiên và Hàn Tố cũng ngạc nhiên đến ngây người.


"Nực cười." Đoan vương thở dồn, "Ngươi đường đường là Hi phi, làm sao ta có thể dan díu gì với ngươi được?"


Tiếc thay, tiếng Đoan vương lại bị màn nói bậy bạ một cách nghiêm túc của Giang Lăng át đi: "Khi đó ngươi cùng ta trước hoa dưới trăng, thề hứa chung thân, lừa ta phạm sai lầm lớn. Sau khi ta biết mình có thai, ngươi sợ sự việc bại lộ nên nói với ta rằng, đã thế thì hạ độc giết bệ hạ đi. Chỉ cần bệ hạ chết, ngươi sẽ thuận lợi đăng cơ, sau đó sẽ lập ta làm hậu."


"Ngươi nói bậy!"


"Không ngờ sau khi ta hạ độc rồi, ngươi lại lập tức dẫn người đến bắt ta. Ngươi luôn miệng nói yêu ta, chỉ vì ngôi vị chí cao vô thượng kia thôi!"


Giọng Giang Lăng thê thiết nhưng vẻ mặt lại chẳng có gì thay đổi, đằng nào cách xa như thế, đối phương cũng không nhìn thấy, Giang Lăng lười còn chẳng buồn giả vờ.


Ánh mắt các đại thần xung quanh nhìn Đoan vương lập tức thay đổi, Đoan vương bị ánh mắt nhìn chòng chọc, xé rách lớp ngụy trang thường ngày, nổi trận lôi đình: "Còn không mau ra tay cho ta!"


Tiếng Giang Lăng một lần nữa lấn át Đoan vương: "Ta tự biết tội mình khó tha, nhưng mong các vị đại nhân nhìn nhận rõ ràng, tuyệt đối không thể bị loại tiểu nhân này lừa gạt!"


"..."


Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Đoan vương cảm nhận được nỗi ấm ức của kẻ bé mồm.


Giang Lăng chỉ biên một màn máu chó, nhưng thường càng máu chó thì lại càng khiến người ta cảm động. Ít nhất quá nửa số quan viên đều đã có một ý nghĩ: À, hóa ra là như vậy.


"A Lăng, đây không phải sự thật đúng không?" Hàn Tố kéo góc áo Giang Lăng, trên mặt toàn là vẻ đau lòng.


"Nói thừa." Lần này Giang Lăng không dùng loa, chỉ có mấy người xung quanh nghe thấy, "Đương nhiên là giả rồi."


Mai Thiếu Hằng: ...


Hàn Tố: ...


Hệ thống: ...666


Trời đêm mưa tuyết lớn, môi Giang Lăng lạnh đến tím ngắt, cậu nhìn mọi người xung quanh mấy lần, cuối cùng ánh mắt hạ trên người Hàn Tố và Mai Thiếu Hằng.


Hai người cũng không phải không có tình cảm với nhau, nhưng giờ vẫn đang trong tình cảnh không lạnh không nóng, chưa biết chừng sau này đang yên đang lành lại chia tay—— đây là tình huống Giang Lăng không thể chịu nổi, bởi vì Hàn Tố và Mai Thiếu Hằng có thể ở bên nhau hay không có liên quan đến cái mạng nhỏ của Giang Lăng.


Và hôm nay, không có thủ đoạn khác thường thì bọn họ có khả năng sẽ chết sạch.


Thế thì Giang Lăng nhất định phải liều cái mạng nhỏ để cứu người.


Chỉ cần lần này, hai người bên nhau rồi, thế thì Giang Lăng sẽ không chết thực sự.


Giang Lăng nghĩ, mình phải châm thêm một cây đuốc giữa hai người, có thể đốt cháy tình cảm hai người lên là tốt nhất.


Nghĩ đến đây, Giang Lăng nhân lúc các đại thần trên tường thành đang thầm thì, xoay người quay mặt về phía hai người, khuôn mặt hiện vẻ dịu dàng chưa từng có, giọng nói rõ ràng: "Ta luôn có mấy lời muốn nói với hai người."


"A Lăng..."


Giang Lăng nhẹ cong khóe môi, học bộ dạng "Giang Lăng" trong ký ức, mỉm cười với Mai Thiếu Hằng.


Lần này, đến Mai Thiếu Hằng cũng đổi sắc mặt.


Hắn ngày xưa, dù gì cũng đã từng thật lòng với "Giang Lăng".


Giang Lăng kéo tay Mai Thiếu Hằng: "Thiếu Hằng, chúng ta bên nhau từ bé, trong lòng ta, ngươi giống như đệ đệ ruột của ta, rất đáng yêu, rất bướng bỉnh nghịch ngợm."


Vẻ mặt Mai Thiếu Hằng lập tức trở nên khác lạ.


Giang Lăng mặc thây hắn, tay còn lại kéo Hàn Tố, Giang Lăng nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng như nước: "A Tố, ta và nàng quen biết nhau tuy muộn, nhưng vừa gặp mà đã tựa như quen, ta nghĩ nếu ta có muội muội, chắc chắn sẽ như nàng. Nàng thực sự rất tốt."


"Tỷ chính là tỷ tỷ ruột của ta." Hàn Tố cảm động đến mức sắp khóc.


Kéo tay hai người lại, bắt hai người nắm lấy tay nhau xong, Giang Lăng vẫn giữ cổ tay hai người.


"Lần này,

Bình Luận (0)
Comment