Editor: Yooniin
"Nghi Tu." Tạ An Ca thấp giọng gọi một tiếng.
Giang Lăng hoàn hồn, cất bước đến gần, lúc đi qua bàn tròn tiện tay lấy chiếc ghế nhỏ, đến trước giường ngồi xuống.
Ở trên giường có một tầng màn che buông xuống, bên trên thêu vào khóm trúm xanh rì. Âm thanh của Tạ An Ca từ phía trong truyền ra, có chút hư thoát, nhưng vẫn chứa ý cười: "Nhiều nhất một tháng, ta có thể khỏi hằn. Đến lúc đó ta sẽ giúp muội lấy ra hỏa diễm trong cơ thể. Bất quá lúc đó phải nhờ các tiền bối Vân Cẩm các giúp một tay."
"Ừm."
"Vết thương trên mặt muội cũng không cần khẩn trương, chắc chắn sẽ có biện pháp."
"Còn nếu như muội vẫn để ý..." Tạ An Ca cố ý hạ thấp giọng, "Trước tiên có thể đeo khăn che mặt một tháng."
".... Ngươi nói có lý." Giang Lăng trả lời, bên trong lại truyền ra một tiếng cười khẽ, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Cậu híp híp mắt, "Có biện pháp nào giúp thương thế của ngươi khỏi trong ba ngày không?"
"Ta đã lựa chọn biện pháp tốt nhất rồi."
"Nếu là Minh Quang châu của Côn Luân tông thì sao? Có thể trong vòng ba ngày..."
"Minh Quang châu, bảo vật này của Côn Luân đương nhiên có thề..." Hắn thở dài, cười nói.
"A......."
"Nhưng Côn Luân tông chưa bao giờ cho người ngoài mượn loại đồ vật này, muội không cần suy nghĩ nhiều." Tạ An Ca lắc đầu.
"Ồ." Giang Lăng cũng không để ý nói, "Bảy ngày sau là ngày mở ra Cửu Thiên Tiên Cảnh, ngươi định làm như thế nào? Từ bỏ?"
Người nằm nghiêng trên giường chợt mở to hai mắt, nhẹ giọng hỏi: "Nghi Tu, muội biết được những gì?"
"Cái gì nên biết ta đều biết." Cậu quăng cho hắn một đáp án ba phải.
Tạ An Ca hơi hơi ngồi dậy, rũ mi mắt, cũng không lên tiếng.
Giang Lăng ngồi ngay ngắn tại chỗ, kiên trì chờ hắn hồi phục.
Cửu Thiên Tiên Cảnh, chính là nguyên nhân khiến đạo tu cùng ma tu tề tựu.
Giang Lăng biết được từ kí ức của nguyên chủ, Lục Nghi Tu vốn dĩ sẽ theo sư huynh đệ đồng môn tiến vào nơi này, theo nhiệm vụ của sư môn tuyên bố, lệnh cho những sư môn đệ ưu tú, đi vào sâu trong sương mù, tiêu diệt yêu thú trong đầm lầy.
Nhưng sau khi tiến vào nơi này, lại gặp không ít đệ tử của Tiên đạo tông môn cùng các gia tộc lớn, thậm chí ngay cả thiên chi kiêu tử Thịnh Vân tiên quân, danh xưng Tạ An Ca cũng có mặt, bọn họ đều có một mục tiêu nhiệm vụ, vì diệt yêu thú mà đến.
Nếu là như thế thì thôi đi, có lẽ do các tiền bối thương lượng với nhau, cho các đệ tử giao lưu rèn luyện.
Nhưng sau đó lại có thêm cả ma tu tới đây, điều này không thể không làm mọi người suy nghĩ sâu xa được.
Trong lòng các đệ tử của Vân Cẩm các đều có chút nghi hoặc, dù sao thì cũng chỉ là tiêu diệt yêu thú trong đầm lầy thôi, không khỏi có quá nhiều người đi. Nhưng dựa vào uy tín của các trưởng bối, ngược lại không ai dám thắc mắc, chỉ muốn yên lặng hoàn thành nhiệm vụ.
Mà Giang Lăng lại có 'bàn tay vàng' là biết được nội dung cốt truyện, lập tức rõ ràng nguyên do của chuyện này.
Tất cả thứ này đều chỉ mới bắt đầu, thời điểm chiêm tinh sư Tinh Thần đạo nhân xem thiên tượng, đoán trước được một nơi có bí cảnh sắp mở ra. Nếu chỉ là một bí cảnh bình thường đương nhiên không cần bày thế trận lớn như vậy, bởi vì Tinh Thần đạo nhân phun ra một búng máu, bí mật gọi mấy lão quái vật (ý ở đây là các lão nhân sống rất lâu rồi.) đến nhà mình, nói rằng vì mình đoán ra được bí cảnh này mà bị tổn thọ một ngàn năm.
Các vị lão quái vật nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nghi nghe Tinh Thần đạo nhân nói một câu, làm cho bọn họ không tin cũng phải đến chen một chân.
Hắn nói: "Đó là bí cảnh được truyền thừa xuống từ thời viễn cổ, bên trong mai táng thi thể của một vị tiên nhân."
Toàn bộ hành trình của nữ chính trong 'Yêu nữ trọng sinh báo thù ký' này đều xoay quanh nữ nhi tình trường, báo thù và các loại kịch bản vả mặt, nhưng bối cảnh phía sau lại xây dựng vô cùng hoành tráng.
Thế giới viễn cổ, trên có tiên đạo, dưới có ma đạo, tiên ma quỷ quái, mỗi bên đều có đường đi riêng, đều có thời điểm thịnh suy không giống nhau. Nhưng cũng không biết vì lý do gì, viễn cổ chi giới liên tục bị phá vỡ, thời điểm cực thịnh năm đó của Tiên đạo cùng Ma đạo tiêu tán, trôi theo dòng chảy của lịch sử.
Tu chân giới hiện tại, cũng chỉ là một mảnh vỡ thế giới nhỏ được hình thành sau khi thời viễn cổ trong truyền thuyết vỡ vụn.
Cho nên, tu sĩ hiện nay đối với thời viễn cổ vô cùng to mò cùng tôn sùng.
Những lời này của Tinh Thần đạo nhân vừa nói ra khiến cho xung quanh một mảnh yên tĩnh, hắn lại nói tiếp: "Đến cả thi thể của tiên nhân còn có, sợ rằng thiếu kỳ trân dị bảo sao?"
Vì thế, sau khi các lão nhân gia trở về, không hẹn mà cùng phân phó nhóm đệ tử môn hạ tới đây tiêu diệt ma thú.
Một là vì giấu tai mắt người khác.
Hai là vì mở đường. Rốt cuộc thì Cửu Thiên Tiên Cảnh mở ra ở đây, các vị đại năng đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bọn họ muốn phái để tử đến trước để thanh từ chướng ngại, sau khi bí cảnh mở ra thì tới cũng không muộn.
Còn các ma tu vì sao lại tới được nơi này, đương nhiên là vì Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc trọng sinh nắm giữ không ít bí văn, thậm chí so với Giang Lăng có lẽ biết được nhiều hơn, rốt cuộc những thứ cậu biết đều là từ tiểu thuyết, còn Cơ Ngọc lại chân chính trải qua một đời, tự nhiên sẽ biết được nhiều thông tin hoàn chỉnh chính xác hơn.
Cho nên, Cơ Ngọc đã nói cho phụ thân mình trước một bước.
Ma đạo tụ hội, hiện tại nhìn thì có vẻ an ổn.
Nhưng có thể tưởng tượng được bảy ngày sau sẽ có rất nhiều lão quái vật rời núi.
Nếu Tạ An Ca kéo một thân thương tích đi, khó bảo toàn được tính mạng. Nói chung thì đây vẫn là nữ cường văn, dù cho Cơ Ngọc có yêu Tạ An Ca đi nữa, thì so với yêu, nàng ta càng hận hắn hơn.
Giai đoạn trước của tiểu thuyết, nàng ta đều diễn vở vả mặt 'tra nam', 'tiện nhân'. Thẳng đến giữa truyện, sau khi hai người cùng nhau vào sinh ra tử, nàng ta mới buông bỏ hận thù.
Tổng kết lại mà nói, Tạ An Ca mạng nhỏ khó giữ.
Nam chính người ta mạng nhỏ thì thôi không bàn tới, Giang Lăng đây đến cái mạng nhỏ còn không có, nói gì đến giữ mạng.
.
Hương hoa đào hòa lẫn với cơn gió nhẹ từ khe cửa sổ thổi vào, đem mành mở ra một góc.
Bàn gỗ được đặt bên cạnh song cửa sổ, phía trên có bình hoa sứ men xanh, bên trong cắm vài cành hoa nhỏ, khẽ lay động theo gió.
Tạ An Ca đỡ trán, lúc này mới mở miệng: "Tiền bối Vân Cẩm các có thể đem chuyện này nói cho muội, chứng minh các lão nhân gia phi thường coi trọng tiểu đệ tử, hơn nữa còn có cả tín nhiệm."
Giang Lăng nhìn nhắn, nhàm chán vắt chéo chân.
"Một khi đã như vậy, muội càng không nên cô phụ sự tin tưởng của họ, về sau làm việc nên suy nghĩ kĩ rồi hành động. Ngàn vạn lần để giống như hôm nay......"
"Tạ An Ca." Giang Lăng đánh gãy lời hắn, "Ngươi có bao giờ cảm thấy, bản thân vô cùng thích giáo huấn người khác không?"
Tạ An Ca nhíu mày, không khỏi thấy buồn cười, "Nếu là người bình thường, ta căn bản sẽ không nói lý lẽ với họ."
"Được rồi, chuyện này là ta sai, sau này ta sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động." Giang Lăng nhận sai, sau đó lại cố tình ép hỏi một lần nữa, "Cho nên, chuyện của ngươi tính thế nào bây giờ?"
"Nghi Tu......."
"Ta biết hiện tại ta có chút hùng hổ dọa người." Cậu nâng cằm, "Nhưng sư môn cùng trưởng bối nhà ngươi để ngươi đến đây sớm như vậy, chắc cũng không nghĩ để cho ngươi bỏ lỡ cơ duyên lớn này đâu nhỉ? Nhìn bộ dạng ngươi hiện tại, không qua một khoảng thời gian cũng không tốt lên được, vậy thì bảy ngày sau ngươi vẫn vào Cửu Thiên Tiên Cảnh sao?"
Tạ An Ca tạm dừng trong chốc lát, cuối cùng khẳng định trả lời: "Ta sẽ."
"Được, ta đã biết đáp án, vậy xin cáo từ trước." Giang Lăng đứng dậy, cậu không có hứng thú nhìn bộ dáng này của Tạ An Ca, trực tiếp vỗ vỗ vạt áo, đẩy cửa rời đi.
Sau khi bước ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng.
Để lại Tạ An Ca vẻ mặt kinh ngạc không thể tin.
Tuy rằng hắn không nhìn rõ thần sắc trên mặt Giang Lăng, nhưng có thể nhận ra sự thong dong xa cách trong giọng nói.
Hắn đột nhiên nghĩ tới, chính mình vì tu luyện, đã lâu rồi không nhìn thấy Lục Nghi Tu.
.
Sau khi Giang Lăng ra khỏi phòng, sắc trời cũng đã tối, phía chân trời điểm xuyết một vài ngôi sao nhỏ.
Cậu dẫm lên con đường nhỏ trải đá cuội, dọc theo hồ nước chậm rì rì đi tới. Bờ hồ đang sửa chữa lang can, bên cạnh còn để mấy viên thạch đầu, lúc Giang Lăng vừa tới, Cơ Ngọc ngồi ở chỗ kia ném thức ăn cho cá, một đám cá chép màu vàng bị hấp dẫn bơi tới, tung tăng nhảy nhót.
Hiện giờ nơi đó trống không, Cơ Ngọc cũng đã rời đi từ lâu.
Giang Lăng sờ mặt, cảm thấy chẳng sao cả cong khóe môi. Nhìn kinh thư bên kia bay tới bay lui nói rằng, "Nữ chính tới đây, phỏng chừng là vì muốn nhìn xem ta có khai nàng ta ra hay không, thuận tiện đâm chọc mấy câu, nói xong thì đi luôn rồi, đúng là sạch sẽ lưu loát."
"Lúc nàng ta bỏ đi, sắc mặt nhìn không tốt lắm......" Hệ thống theo bản năng trả lời một câu.
Sau đó nó làm vẻ mặt hỏng mất: "Không đúng, bây giờ đâu phải là lúc nói chuyện này. Ký chủ anh xem, phải làm sao bây giờ?"
"Cứ làm theo nguyên tác đi." Giang Lăng nhàn nhạt đáp.
"Nhưng mà, nhưng mà........" Hệ thống đảo đảo xung quanh cậu, "Làm theo kịch bản thì đây toàn là bẫy rập của nữ chính á...."
Hệ thống lẩm bẩm: "Lục Nghi Tu vì Tạ An Ca mà tới Côn Luân tông mượn linh bảo, bị từ chối sau đó liền đi trộm về, nửa đường thì bị nữ chính chặn đường cướp linh bảo, sau đó nàng ta đem linh bảo ngụy trang một chút để cứu nam chính, được nam chính cảm tạ, còn Lục Nghi Tu lại trở mặt cùng Côn Luân tông từ đây, ngay cả sư phụ cũng không muốn quan tâm đến nàng nữa....... Ký chủ, anh thực sự muốn đi theo cái cốt truyện này à?"
"Đảm bảo độ hoàn chỉnh của nội dung cốt truyện, đây không phải là nhiệm vụ chi nhánh à? Không phải trước đây mi luôn muốn ta hoàn thành sao?"
"Nhưng cũng đâu cần thiết phải tự làm khổ chính mình."
"Ha." Giang Lăng khẽ cười một tiếng.
Hệ thống đến trước mặt cậu, thấy được ý cười vương trên môi.
"Ký chủ." Hệ thống len lén gọi. Tuy rằng nhiều lúc cảm thấy ký chủ nhà mình là một tên tra nam, thế nhưng nó cũng không muốn ký chủ nhà mình chịu thiệt thòi.
Đêm trời đầy sao, hoa đào hé nở.
Giang Lăng giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng nắm lại, chỉ để ra một ngón trở, khẽ chạm vào cánh môi.
Hệ thống nghiêng đầu nhìn, cậu "suỵt" một tiếng, tỏ vẻ nó im lặng.
Vết thương trên mặt đã kết vảy, nhưng tại thời điểm này, hệ thống chỉ thấy tư thái thong dong hờ hững trên khuôn mặt kia, bất giác làm người ta yên tâm.
Nghĩ nghĩ một chút, hệ thống lại đột nhiên phát hiện, hình như từ lần đầu tiên gặp được Giang Lăng, cậu đã có một bộ dáng ung dung như vậy. Coi như thỉnh thoảng có hơi dở chút chíu, thì cũng vẫn là bộ dáng cường thế này.
"Đừng nói có thể hoàn thành hay không, ta làm nhiệm vụ chi nhánh vì cái gì, mi còn không rõ ràng à?"
Giang Lăng đưa mắt, ánh nhìn lạnh lùng: "Vu hãm Hàn Tố, khiến cho nàng dưới con mắt của lão Hoàng đế, Lệ phi, thậm chí là người trong lòng hoài nghi chất vấn."
"Ở yến hội của gia tộc Allen, dưới ánh mắt lo âu thấp thỏm của Anral, ta nói nàng là nhân loại ti tiện.
"......."
"Mấy cái này ta nói đúng rồi phải không?"
"......."
"Thật ra ngươi nói cũng không sai, không nói đến lúc làm nhiệm vụ, ta đúng là rất tra."
"Không phải......" Hệ thống theo bản năng muốn phản bác.
Về sau, người đem Mai Thiếu Hằng đá xuống hồ nước là Giang Lăng.
Người đá văng cửa phòng trợ giúp Anral cũng là Giang Lăng...
Nhưng mà nó nói không được.
Kí chủ của nó, ánh mắt đầy ắp sao trời trong đêm đen, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại giống như kết một tầng băng, đem từng chữ từng chữ nói rõ ràng: "Những cái đó đều đã là nhận thức muộn màng rồi."
"......"
"Hiện tại với trước kia có chỗ nào không giống nhau? Đều là hoàn thành nhiệm vụ thôi? Chỉ có điều, từ 'người làm hại' trở thành 'người bị hại', từ khi dễ người biến thành người bị khi dễ."
"Nhưng như vậy thì đã sao?"
Giang Lăng nhìn hệ thống, cười cười nói: "Với ta mà nói, cũng chẳng khác nhau là bao, làm người ấy à, không nên đặt ra tiêu chuẩn kép."
Hệ thống đột nhiên cảm thấy, ký chủ nhà nó có chút đáng sợ.
Hết chương 62.